Dạo gần đây Tô Miên Miên đã trải qua một đoạn thời gian rất vui vẻ. Trong trường học, quan hệ giữa cô và Giang Thần ngày càng thân thiết, còn có Bùi Thành, kinh nghiệm làʍ t̠ìиɦ của cả hai rất phong phú, tư thế đa dạng, mỗi lần đều cho Tô Miên Miên một trải nghiệm mới mẻ, khẩn trương lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Thời gian cô ở trường ngày càng nhiều nên số lần làm cùng Minh Dương cũng ít đi. Dù sao Trần Thanh cũng là bạn cùng phòng với cô, cô không muốn vì mình mà hai người chia tay.
Tuy nhiên, sự tình không đơn giản như Tô Miên Miên nghĩ. Trần Thanh cùng Minh Dương thường xuyên cãi nhau vì vậy hắn cũng ít đến tìm Trần Thanh, mà có tìm cô cũng chỉ là cái cớ để gặp Tô Miên Miên.
Buổi tối thứ sáu, lúc Tô Miên Miên trở về nhà thuê đã là nửa đêm, Trần Thanh và Minh Dương lại cãi nhau, cô bị âm thanh của bọn họ làm cho đau đầu, tâm phiền ý loạn. Sau đó cô dứt khoát không để tâm tới, nằm trên giường lướt điện thoại.
Đột nhiên, Tô Miên Miên nhìn thấy trên vòng bạn bè tin tức anh họ Trình Nham đã về nhà. Trong trí nhớ của cô, hắn là một soái ca, dáng người không tệ. Khi còn nhỏ, cô thường hay chạy theo sau mông hắn chơi đùa.
Suy nghĩ vừa mới lóe lên, Tô Miên Miên lập tức nhấn vào WeChat của Trình Nham, gửi tin nhắn cho hắn.
Tô Miên Miên: "Anh họ, nghe nói anh về nhà rồi, vừa hay ngày mai là ngày nghỉ, em tìm anh cùng đi chơi được không? ~"
Thực mau, Trình Nham trả lời: "ŧıểυ nha đầu, như thế nào lại nghĩ tới anh."
Tô Miên Miên gửi một cái meme làm nũng: "Anh họ~ người ta nhớ anh mà~"
"Vậy được rồi, ngày mai có cần anh đi đón em không?"
Tô Miên Miên dường như có thể tưởng tượng ra gương mặt cưng chiều của Trình Nham, cô cười hì hì đáp lại: "Không cần phiền phức như vậy, ngày mai tự em qua đó. "
Tô Miên Miên cà Trình Nham là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, cô có chút cảm tình đặc biệt đối với hắn, cô còn từng ảo tưởng rằng sau này lớn lên sẽ gả cho hắn.
Sáng sớm hôm sau, Tô Miên Miên mang theo lễ vật tới nhà Trình Nham. Trình Nham nhìn thấy coi tới thù vui vẻ đến mức không kìm được mà bế cô lên xoay vòng vòng. Bọn họ quen thân từ nhỏ, có chút tiếp xúc thân mật cũng không có gì kì lạ.
"Anh họ, nửa năm không gặp, anh có nhớ em không, hử?" Tô Miên Miên đứng trước mặt hắn, nghịch ngợm hỏi.
Trình Nham vẻ mặt cưng chiều búng một cái lên mũi cô, cười: "Nhớ, nhớ gần chết. Mau vào trong đi, anh đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt. "
Trình Nham nắm tay Tô Miên Miên, dắt cô vào trong phòng hắn, trên giường lớn bày rất nhiều đồ ăn vặt. Tô Miên Miên kinh ngạc hô lên, vui vẻ hôn nhẹ vào sườn mặt hắn rồi nhào lên ôm lấy đống đồ ăn: "Nhiều quá đi~ cảm ơn anh. "
Hai người tuy rằng là anh em họ cùng nhau lớn lên, giờ đây cả hai đều đã trưởng thành nhưng Tô Miên Miên vẫn không hề e dè, ngồi trên giường của Trình Nham, tự nhiên bóc bim bim ăn ngon lành.
"Miên Miên tới rồi à? Hôm nay bác làm rất nhiều món ngon cho cháu." Mẹ Trình nhìn thấy Tô Miên Miên tới nên rất vui vẻ, đối với việc cô nằm trên giường Trình Nham cũng không nói gì, chỉ cảm thán rằng tình cảm của hai anh em nhà này thật tốt.
"Cháu cảm ơn bác." Tô Miên Miên vừa ăn vừa nói chuyện với mẹ Trình. Trình Nham thấy quai hàm của cô căng phình như con sóc nhỏ thì buồn cười, hắn ngồi xuống vỗ lên vai cô, ôn nhu nói: "Ăn từ từ thôi, cẩn thận bị nghẹn, chỗ đồ ăn đó đều là của em, không ai dám tranh đâu."
"Ừm ừm." Tô Miên Miên không ngừng gật đầu, liên tục nhét đồ ăn vào miệng, Trình Nham vẻ mặt dịu dàng nhìn cô đang vui vẻ ăn, hắn còn dùng ngón tay phủi vụn bánh vương trên khóe môi cô.