Trời giữa hè tháng 9, ánh nắng vô cùng gay gắt, ở góc đường Starbucks có mấy nữ sinh cầm ly trà sữa, ngồi trong quán."Dạo này thật phiền phức, bạn trai thì cả ngày không thấy mặt, còn thường xuyên cãi nhau với tớ." Một nữ sinh trong số đó bóp ly trà sữa, giận dỗi bĩu môi.
"Cả ngày đều không gặp?" Một nữ sinh khác uống một ngụm nước, thuận miệng hỏi: "Không phải là đã có người khác đó chứ?"
"Không thể nào!" Nữ sinh vừa nãy giả bộ đánh cô hai cái: "Trần Thanh, cậu đừng nói bậy! Tình cảm của tớ và bạn trai vô cùng tốt!"
Trần Thanh lập tức phản bác: "Lâm Kỳ, cậu đừng quá tin tưởng nam nhân, tớ hỏi cậu, gần đây quan hệ trong chuyện đó của hai người thế nào?"
Lâm Kỳ bị Trần Thanh hỏi có chút ngượng ngùng, ấp úng trả lời: "Thì….thì cứ như vậy…."
"Cái gì là cứ như vậy? Hắn ở trên giường không mạnh mẽ sao? Một đêm có thể làm mấy lần? ȶᏂασ cậu có sướиɠ không?" Đề tài đen tối như vậy mà Trần Thanh đặt câu hỏi liên tiếp, không chút ngại ngùng.
Lâm Kỳ bị hỏi đến mức sắc mặt ửng hồng, cúi đầu xuống, âm thanh ngày càng nhỏ: "Bọn tớ đã một tháng rồi không làm….."
Trần Thanh nghe vậy dùng sức đập bàn, giọng nói đầy phẫn nộ: "Một tháng không làm, chắc chắn là hắn đã nɠɵạı tình!"
"Nếu hắn còn thích cậu thì không thể nào lâu như vậy mà vẫn không chạm vào cậu."
Sau đó Trần Thanh lại đổi giọng, mang theo ý tứ muốn khoe khoang: "Bạn trai của tớ là thành viên đội bóng rổ, vừa cao vừa đẹp trai, mỗi ngày đều ở bên tớ, một ngày có thể ȶᏂασ tớ rất lâu, căn bản là sẽ không bao giờ cãi nhau. Tình huống của cậu, khả năng cao là hắn đã nɠɵạı tình."
Trần Thanh dừng lại một chút, đá đá vào chân một người từ nãy giờ vẫn im lặng, nói: "Miên Miên, cậu thấy có đúng không?"
"Ừm, đúng vậy." Tô Miên Miên có chút thất thần, sau khi phản ứng lại thì vội vàng gật đầu phụ họa.
Trần Thanh thấy Tô Miên Miên cũng đồng ý với mình thì càng thêm đắc ý: "Tớ khuyên cậu vẫn là nhanh chóng đổi bạn trai đi, tìm một người giống bạn trai tớ ấy, đẹp trai, thể lực tốt, rất nhiều lần anh ấy ȶᏂασ tớ mạnh đến nỗi khiến tớ không xuống được giường."
Tô Miên Miên nghe đến đây thì kẹp chặt hai chân lại, cô, Lâm Kỳ và Trần Thanh đều là sinh viên của trường đại học A. Điều kiện nɠɵạı hình của Tô Miên Miên rất tốt, chân dài dáng cao, khuôn mặt thuộc loại vô cùng xinh đẹp, cô là hoa khôi trong trường, người theo đuổi rất nhiều. Tuy nhiên từ trước tới nay Tô Miên Miên không có hứng thú quá lớn với nam nhân, vì vậy vẫn chưa có bạn trai.
Cho đến một lần học tiết tự học buổi tối về muộn, Tô Miên Miên bị một người nam nhân lạ mặt chặn lại, kéo cô vào ngõ nhỏ sau đó thô bạo cưỡng gian, từ đó cô như được mở ra một thế giới mới, tìиɧ ɖu͙© khiến cô cạm nhận được sự vui sướиɠ chưa từng có.
Cô và Trần Thanh thuê chung một căn nhà ở gần trường học. Trần Thanh có một người bạn trai tên Minh Dương, cao 1m9, cơ thể săn chắc, hắn thường xuyên đến tìm Trần Thanh, lần nào hai người làʍ t̠ìиɦ thanh âm cũng truyền hết vào phòng cô.
Minh Dương mỗi lần đều ȶᏂασ Trần Thanh làm cô lớn tiếng rêи ɾỉ không ngừng, mỗi lần như vậy Tô Miên Miên lại rúc trong phòng, âm thầm kẹp chặt hai chân, hận người đang bị ȶᏂασ không phải là mình. Ban ngày ban mặt, vừa nghe thấy Trần Thanh nhắc đến Minh Dương là phía dưới của cô lại chảy nước.
Lâm Kỳ bị lời nói của Trần Thanh kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên rầu rĩ không vui, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên đánh gãy sự đắc ý của Trần Thanh. Sau khi cuộc gọi kết thúc, Trần Thanh nói rằng mình phải về nhà.
Hôm nay ở trường không có tiết, thời gian lại vừa mới nghỉ trưa, bọn họ còn chưa kịp đi dạo mà Trần Thanh đã phải về thì chỉ có một khả năng, cuộc điện thoại vừa rồi là của Minh Dương gọi mới có thể khiến cô ấy vội vã như vậy.
Lâm Kỳ không có tâm tình đi tiếp mà Tô Miên Miên cũng tìm một cái cớ để trở về nhà trọ cùng Trần Thanh.
Về đến nhà đã thấy Minh Dương ngồi trong phòng khách, bởi vì hắn thường xuyên đến đây nên Trần Thanh đưa cho hắn một chiếc chìa khóa dự phòng.
"Bảo bối à~, sao anh đến sớm vậy?"
Vừa nhìn thấy Minh Dương, Trần Thanh liền nhào vào ngực hắn, không hề ngại ngùng khi có thêm một cái bóng đèn đang đứng nhìn là Tô Miên Miên.
Minh Dương cũng thuận thế ôm lấy cô, bàn tay to của hắn bóp mạnh cặp mông đẫy đà, không chút e dè nói: "Muốn ȶᏂασ huyệt của em, ŧıểυ da^ʍ đãиɠ."
Trần Thanh chu miệng, ngón tay chọc chọc ngực hắn: "Hôm qua ŧıểυ huyệt của người ta bị anh ȶᏂασ sưng, còn chưa khỏi đâu.
Minh Dương nghe vậy thì nhướng mày: "Em không muốn?"
Trần Thanh lập tức nói: "Sao có thể không muốn! Bây giờ em đi tắm rửa, anh chờ em một chút." Nói xong cô giống như một tên trộm, nhanh chóng hôn Minh Dương một cái rồi chạy vào phòng tắm.