Sau khi tỉnh lại ở tầng ngầm, Chu Vãn gần như phát điên.
Cô bị lột sạch quần áo, cơ thể trần truồn, trên cổ được đeo một cái vòng cổ dán sát hoàn mỹ, khi hoạt động sẽ phát ra âm thanh thanh thúy, một cái xích lớn cố định cô ở giữa phòng.
Chu Vãn bị dọa ngất xỉu, khi tỉnh lại thì lập tức kêu cứu.
Nhưng chỉ có ánh đèn màu trắng đáp lại cô.
Chu Vãn hy vọng đây chỉ là một giấc mơ.
Vì kêu cứu quá lâu nên cổ họng của cô khô khốc, nhìn thấy nước ở góc thì cơn khát dâng trào.
Lâu rồi không bài tiết dẫn đến bàng quang của cô no căng.
Những thứ này nhắc nhở với Chu Vãn hiện thực tàn khốc, vào đêm liên hoa tốt nghiệp, cô bị người lạ bắt cóc rồi nhốt ở tầng hầm ngầm giống như một con chó.
Nhưng đối phương lại chậm chạp không xuất hiện, theo thời gian trôi qua, cô bắt đầu sợ mình sẽ chết ở đây mà không ai biết.
Ánh đèn chưa từng tắt, độ ấm trong phòng thích hợp, xem ra người kia không muốn cô chết.
Cô không thể chết, cô còn chuyện quan trong chưa hoàn thành.
Khát quá…Nước…
Xiềng xích trên cổ không đủ dài để cô đứng lên, Chu Vãn chậm rãi bò đến góc tường, cô muốn duỗi tay nâng chén nước lên uống lại phát hiện ra chén đã bị cố định xuống sàn.
Đây là cố ý…Vì sao lại muốn lăng nhục cô như vậy.
Nhưng cố muốn sống.
Chu Vãn đành phải cúi đầu xuống uống nước không màng tôn nghiêm, độ dài của xích sắt vừa đủ để cô cúi xuống.
Đã uống hết nước nhưng bàng quang lại không nín được.
Nhưng mà cô có thể đi ŧıểυ ở đâu được, nơi này không có WC.
Chu Vãn nhìn quanh bốn phía, ở tầng hầm chỉ có vòi hoa sen và một cái cống thoát nước.
Chu Vãn cắn răng nhịn rất lâu, cuối cùng cô vẫn bò đến bên cạnh cống thoát nước.
Vốn đã cảm thấy rất thẹn, Chu Vãn nhắm mắt lại ngồi xổm xuống, càng thêm thẹn mà ŧıểυ ra.
Nước ŧıểυ bắn tung tóe lên mắt cá chân rồi chảy xuống, nước mắt cô cũng rơi theo.
Chu Vãn khóc mệt, cuộn tròn người mơ màng ngủ.
Cô rất muốn dựa vào tường mượn lực nghỉ ngơi, nhưng xích ngắn, Chu Vãn chỉ có thể cuộn tròn nằm nghiêng giống như động vật, không hề có quan hệ về thời gian.
Đói khát và ánh đèn tra tấn, không nghe được một chút tiếng người, không có đồ, ăn, cả người Chu Vãn lâng lâng, nhưng lại không thể ngủ sâu.
Cô chớp chớp mắt, nằm trên mặt đất suy yếu nhìn trần nhà xoay tròn.
Nếu không tham gia tiệc hội thì cô có bị như thế này không?
Bạn bè cô có an toàn không?
Có gặp phải cảnh này không?
Vì sao lại đối xử với cô như vậy? Ai là người làm mấy chuyện này?