Nhất Kiến Chung Tình (NP)

Chương 10: Lương Xán bị người hạ dược bắt đi

Trước Sau

break

Từ khi bắt đầu vào mùa đông nhiệt độ cũng dần giảm xuống nhưng không quá lạnh. Thời điểm cuối năm Lương Xán càng thêm bận rộn đủ các loại kiểm tra khảo sát. Chu Thừa An cũng bận đến mức hai chân không chạm đất. Hơn nữa, gần đây công ty hắn còn có mấy hạng mục khiến cho thời gian để hắn gọi điện thoại hỏi thăm cô cũng không có. Đã lâu lắm rồi cũng không có một cuộc điện thoại. Ngày thường hai người chỉ gửi tin nhắn, mỗi ngày chỉ có thể ngủ chưa đầy năm tiếng, gần một tháng không được về nhà, hắn thậm chí còn muốn mang tất cả công việc về nhà làm.
Khu phố cũ thành phố S, trên lầu hai của một quán ăn lâu đời. Lương Xán cùng các thành viên trong đội tình nguyện tổ chức liên hoan tại đây, cả một bàn ăn lớn đều là những người trẻ tuổi, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
"Uống thêm chút nữa đi, mọi người muốn uống gì chỉ cần gọi phục vụ, hôm nay tôi trả tiền." Một nam sinh đứng dậy nói.
"Tôi muốn một ly nước ép chanh"
"Tôi uống gì cũng được."
Ở một nơi người khác không chú ý tới, có hai kẻ ngồi ở bàn ăn gần cửa sổ, thường xuyên hướng bàn ăn của các cô đánh giá. Một kẻ vóc dáng cao lớn, mặt đầy ria mép, một tên khác lùn hơn rất nhiều, nhuộm tóc màu đỏ rượu. Hai kẻ đó nhỏ giọng nói thầm điều gì, sau đó kẻ có vóc dáng thấp bé kia đi đến quầy bar gọi đồ uống "Tôi lấy một trát bia."
Chỉ thấy nhân viên vội đến mức không ngẩng đầu lên nổi: "Xin lỗi, có thể phiền anh quét mã QR ở trên bàn được không? Sau đó chúng tôi sẽ đưa đến bàn cho anh."
Hắn ta một bên giả bộ nghe nhân viên nói, một bên khác liếc nhìn xung quanh, thấy không có người, hắn lấy một viên thuốc màu trắng từ trong túi rồi thả vào ly nước chanh kia.
Một kẻ khác đi cùng hắn khó hiểu hỏi: "Anh, chúng ta trực tiếp đem con ả đó trói lại rồi uy hiếp Chu Thừa An, như vậy chẳng phải sẽ đơn giản hơn sao? Cần gì phải phiền toái như vậy?"
"Đây là do người kia yêu cầu. Chu Thừa An dám động tới người của ta, chúng ta liền hạ dược nữ nhân của hắn rồi đưa đến trên giường Trình Nghiệp, sau đó quay video lại. Đợi đến lúc hai tên đó tự cắn xé lẫn nhau, chúng ta không tốn một binh một tốt vẫn có thể một mũi tên trúng hai đích."
"Người kia rốt cuộc là ai? Chu Thừa An có bao nhiêu kẻ thù, thậm chí còn dùng loại chiêu thức nham hiểm như vậy để đối phó hắn?"
"Chuyện không nên hỏi thì đừng có hỏi." Tên cao lớn kia tức giận quát, hắn quay người lại nhìn Lương Xán đã đem ly nước chanh kia uống hơn phân nửa, nói: " Đợi lát nữa mày đi theo cô ta, thấy không có ai thì đánh ngất sau đó đưa đến phòng 6901 khách sạn Siberia."
"Được. Không biết hắn ta bên kia thế nào. Một mình hắn thông minh như vậy không biết có tiếp cận được Trình Nghiệp hay không?"
"Yên tâm đi, người hắn ta quen là trợ lí của Trình Nghiệp. Chắc chắn hắn có thể xử lí tốt, hơn nữa tao cũng đã nói, có chuyện gì gấp thì hắn sẽ gọi điện thoại cho chúng ta."
Hai người bọn hắn chỉ là thành viên một bang phái nhỏ ở thành phố S này, thường xuyên chạy vặt cho kẻ có tiền, làm một ít chuyện...
Sau khi cùng mọi người tạm biệt, Lương Xán định gọi xe để về. Đột nhiên sau gáy tê rần, đến khi tỉnh lại cô bỗng phát hiện mình đang ở trong một phòng khách sạn xa lạ.
Điều khiến cô kinh hãi là Trình Nghiệp cũng nằm trên giường, Lương Xán nghi hoặc chẳng lẽ là Trình Nghiệp đem cô bắt đến đây? Không, không thể như vậy. Tình huống Trình Nghiệp hiện tại cũng giống như cô.
Nhất định phải rời khỏi đây. Giác quan thứ sáu nói cho cô biết nơi này vô cùng nguy hiểm. Hai chân cô vừa đặt xuống đất, liền lập tức ngã ngồi trên mặt đất. Lương Xán phát hiện cả người không còn sức lực, ngay cả đứng cũng không thể đứng vững. Cô bắt đầu sợ hãi, dùng hết toàn lực bám lấy mép giường để đứng lên. Cô gắng nhiều lần vẫn không thể được. Lương Xán tự trấn an bản thân, ép chính mình phải bình tĩnh lại. Cảm nhận cơ thể có sự khác thường, cô dùng hết sức bò dậy ngồi ở trên giường. Chỉ là cơ thể cô mỗi lúc một nóng, khuôn mặt đỏ bừng.
Người đàn ông vẫn luôn nằm trên giường không biết đã ngồi dậy từ lúc nào, đôi mắt hắn đỏ bừng nhìn cô, mang theo sự xâm chiếm. Trình Nghiệp là kiểu người lòng dạ thâm sâu, tất cả cảm xúc đều được hắn che dấu thật tốt. Lương Xán chưa từng gặp qua một Trình Nghiệp như vậy, giống như cô là một món ăn mĩ vị đang ở trước mặt hắn. Mà Trình Nghiệp giống như loài sói đói có thể vồ lấy cô bất cứ lúc nào.
Lúc này Lương Xán có muốn chạy cũng không kịp nữa rồi. Cô đứng lên, mới bước được vài bước, một bàn tay liền tiến đến xoa nắn trên eo cô, một bàn tay khác dùng sức ném cả người cô lên trên giường. Cả người hắn đè lên trên, dùng sức nghiền áp môi cô, cái này không thể tính là hôn mà hẳn phải gọi là cắn.
Lương Xán sợ hãi dùng sức đẩy hắn ra, chỉ là sức lực nam nữ khác biệt quá lớn, sức phản kháng của cô đối với Trình Nghiệp mà nói chỉ như châu chấu đá xe.
Lương Xán cảm giác được Trình Nghiệp cũng có điểm không thích hợp, nhưng hiện tại cô không có tâm tư suy nghĩ nhiều như thế, cô chỉ hy vọng có một người có thể cứu cô.
Trình Nghiệp như phát điên tiến lại gần Lương Xán, bàn tay to lớn xoa nắn nơi mềm mại của cô. Nhìn cô gái dưới thân đang mặc một chiếc váy màu xanh lục, khuôn ngực cao ngất theo hô hấp của cô mà không ngừng lên xuống. Vòng eo tinh tế, mềm mại, da thịt lại càng thêm trắng nõn. Hơi nóng trong cơ thể hắn đang dâng lên cuồn cuộn, hắn thấy chiếc váy kia quá mức chướng mắt, đôi tay hắn nắm lấy, dùng sức xé rách rồi ném mảnh vải đã tan tác sang một bên.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc