Tiết Quả kẹp lấy trứng rung đang chấn động trong lỗ hậu, vẻ mặt hồng hồng tiễn Lục Khuyết đi.
Mẹ Tiết quan tâm hỏi cô: "Quả Quả, con không sao chứ? Bị sốt à?"
"Không sao đâu mẹ." Tiết Quả trả lời qua loa cho qua: "Con thấy hơi mệt, muốn về phòng ngủ a~"
Trước kia mỗi khi chuẩn bị đi ngủ, Tiết Quả có thói quen đánh hai ván game, nhưng hôm nay cô mệt đến mức không muốn động một ngón tay nào.
Ban đầu trứng rung còn rung lắc dữ dội trong lỗ hậu tra tấn cô khiến cô không thể chợp mắt, nhưng qua nửa giờ trứng rung bỗng nhiên dừng lại.....không biết từ khi nào Tiết Quả đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Buổi tối ngày thứ ba, Lục Khuyết đúng giờ đến.
Sau khi tiến vào phòng, hắn lấy ra quyển từ vựng: "Hôm nay học tiếng anh, trước tiên em phải viết từ đơn."
Tiết Quả cẩn thận lén nhìn Lục Khuyết, hỏi: "Thầy Lục, nếu viết không thuộc......sẽ có trừng phạt gì sao?"
Ánh mắt của Lục Khuyết đằng sau mắt kính liếc cô một cái: " Trừng phạt chính là, viết sai một chữ, uống một cốc nước." Nói xong, hắn thật sự mang cái ấm nước tới, còn đổ ra một cái cốc nhỏ, nói: "Bắt đầu đi."
Tiết Quả nghi hoặc một chút, nghĩ: Uống nước? Đây cũng tính là hình phạt về thể xác hay sao? Cũng tốt...ít nhất sẽ không bị đánh.
Trong lòng cô đang mừng thầm, bài nghe viết đã bắt đầu, Tiết Quả vội vàng tập trung lực chú ý, hai ngày nay cô nghiêm túc nghe giảng, từ đơn hơn phân nửa đều có ấn tượng.
Nhưng thực mau đã gặp một từ mà cô không nhớ kỹ, Tiết Quả cúi đầu, nhận mệnh uống một cốc nước. Cốc nước đầu tiên rót xuống bụng kỳ thật không có cảm giác gì, ngược lại như đang thỏa mãn cơn khát của cô. Khuôn mặt Tiết Quả hồng nhuận, đối với sự "trừng phạt" hôm nay càng không để trong lòng.
Biểu tình của Lục Khuyết không chút gợn sóng, tiếp tục đọc cho cô viết.
Tiết Quả lại viết sai ba từ, khi uống nước có chút gắng gượng, bụng nhỏ phồng lên, dạ dày hơi trướng, cô không dấu vết mà xoa xoa bụng, cắn răng cố uống hết ly thứ ba.
Lục Khuyết nâng mi: "Uống no?"
Tiết Quả khổ sở gật đầu.
Lục Khuyết nói: " Vậy sẽ nghỉ một chút, các từ viết sai tôi cho nợ, đợi lát nữa sẽ dùng hình phạt khác bổ sung."
Tiết Quả nhẹ nhàng thở ra, cho đến khi bài nghe viết kết thúc cô đã viết sai tổng cộng tám từ.
Lục Khuyết bỏ sách xuống, thở dài nói: " Vào phòng bếp, trộm lấy một nắm gạo tới đây, có làm được không?"
Tuy rằng Tiết Quả không biết hắn muốn làm gì nhưng cảm giác có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cô lặng lẽ gật đầu lại hơi khó xử nói: "Thầy Lục, em...."
Lục Khuyết nhíu mày: " Thế nào? Việc nhỏ như này cũng không làm được?"
"Không...Không phải...." Tiết Quả xua tay: " Em...Em muốn đi vệ sinh..." Cô vừa nói vừa ngồi trên ghế, bất an vặn vẹo mông nhỏ.
Lục Khuyết hướng tầm mắt xuống phía dưới, nhìn cái bụng cô có chút phồng lên, môi mỏng gợi lên độ cung cực đẹp, tuy nhiên thanh âm không có tia ấm áp nào: "Không được đi vệ sinh, lấy được gạo thì quay lại đây."
Khuôn mặt nhỏ của Tiết Quả nhăn thành một đoàn, đành phải ôm bụng, lặng lẽ mở cửa, lấm la lấm lét như tên trộm mà nhìn ra bên ngoài, thấy mẹ Tiết không ở nhà, cô liền chui vào phòng bếp, lấy trong lu một nắm gạo rồi lại nhanh chóng chạy về phòng.
Một loạt động tác lớn như vậy khiến cô càng muốn đi ŧıểυ, mà cái trán của cô cũng vì khẩn trương và nghẹn nước ŧıểυ mà nổi lên một tầng mồ hôi mỏng. Tiết Quả thở phì phò, muốn đem nắm gạo trong tay đưa cho Lục Khuyết.
Lục Khuyết lại không nhận, dùng mu bàn tay chống cằm: " Đem gạo rải xuống đất, tự mình quỳ lên, quỳ và ghi nhớ từ đơn, khi nào nhớ được thì thôi."