Khi ăn xong thì Lục Khuyết tới, Tiết Quả nghe thấy tiếng chuông cửa cả người liền căng thẳng.
Mẹ Tiết đối với Lục Khuyết rõ ràng nhiệt tình hơn rất nhiều, giúp hắn lấy nước uống lại mời hắn ăn trái cây, thật đem hắn thành Bồ Tát mà cung phụng.
Lục Khuyết vẫn mang bộ dáng nho nhã lễ độ ứng phó bà, chỉ là ánh mắt lạnh nhạt đảo qua người Tiết Quả đang đứng ăn cơm, dừng lại ở bờ mông cong lớn hơn ngày hôm qua một vòng, khóe môi gợi lên ý cười.
Tiết Quả vừa xấu hổ vừa tức giận, trên đỉnh đầu cơ hồ muốn bốc khói, thật ra suy nghĩ của cô hiện tại lại là: Thầy Lục vậy mà cười với mình!
Vào phòng, Lục Khuyết theo thường lệ khóa trái cửa. Nghe được tiếng khóa cửa, nháy mắt Tiết Quả càng thêm khẩn trương, một dòng điện kỳ dị từ ngón chân truyền lên đỉnh đầu, cô có vài phần hưng phấn cùng chờ mong với việc sắp diễn ra.
Lục Khuyết mặt không biểu tình lấy ra một tập sách: "Ngồi đi, hôm nay sẽ học vật lý."
Tiết Quả nghe được từ "ngồi" cùng "vật lý", cả khuôn mặt lập tức ỉu xìu, nghĩ thầm thầy Lục vẫn là trực tiếp đánh cô đi!
Nhưng đương nhiên là cô không dám nói ra, do dự nhìn chằm chằm cái ghế.
Lục Khuyết nhìn cái mông sưng lớn của cô, liếc mắt một cái, nhướng mày: " Không thể ngồi? "
Tiết Quả đỏ mặt gật đầu.
Lục Khuyết tự nhiên nói: "Vậy quỳ đi"
"Cái gì? "
Tiết Quả hoài nghi mình nghe nhầm, Lục Khuyết lại lộ ra thần sắc không kiên nhẫn, hắn kéo dây đèn học đặt trên sàn nhà, mũi giày da chĩa xuống đất: "Đừng để tôi lặp lại lần hai, quỳ xuống đây viết bài."
Tiết Quả bẹp miệng, hốc mắt lập tức ửng đỏ, vị trí mũi chân Lục Khuyết chỉ chính là để cô quỳ trước mặt hắn.
Nước mắt Tiết Quả lạch cạch rơi xuống, khuất nhục, cảm giác thẹn thùng cùng hưng phấn đan xen khiến cả người cô như được bao bởi bong bóng màu hồng.
Lục Khuyết cũng không thúc giục, chỉ dùng ánh mắt khinh miệt mà nhìn cô cho đến khi biểu tình của cô từ tức giận khuất phục biến thành hèn mọn phục tùng.
Cô chậm rãi cong đầu gối, quỳ thẳng, còn không dám trợn mắt.
"Cô bé ngoan. "
Lục Khuyết ngoài miệng tán thưởng nhưng trong mắt lại không có chút độ ấm, hắn nhấc chân lên, dùng mũi giày gợi cằm Tiết Quả, ép cô ngẩng đầu, lại lần nữa ra lệnh: "Vén áo lên, làm như nào chắc không cần tôi phải dạy em? "
Đôi tay Tiết Quả run rẩy, nhận mệnh mà xốc áo lên, đôi thỏ trắng trước ngực tùy ý rũ xuống, đầu vυ" còn sưng đỏ. Sau đó, cô lại xốc váy lên để lộ ra vết thương chồng chất trên mông cùng ŧıểυ huyệt hơi ướt át.
Lục Khuyết vừa lòng mà thưởng thức vài giây, giày da sáng bóng nhẹ đạp lên đầu Tiết Quả, đế giày dơ bẩn dừng trên mái tóc đen mượt chậm rãi dẫm, cho đến khi cái trán của cô chạm đất, hoàn toàn thần phục dưới chân hắn.
Kỳ thật hắn cũng không có dùng sức, hết thảy đều là Tiết Quả tự nguyện thần phục hắn.
Ánh mắt Lục Khuyết nhiều thêm một tia âm trầm, không nặng không nhẹ giày vò đầu cô một lúc, đem tóc của cô dẫm đến rối tung. Nhìn thấy thành quả của mình, lúc này hắn mới cười nhạt một tiếng, ném xuống một bộ bài tập: "Viết đi!"
Đế giày cứng rắn rời khỏi đầu mình, Tiết Quả thở ra một hơi nhiệt khí ướt át, không biết là như trút được gánh nặng hay là vẫn cảm thấy chưa đủ...
Cô cầm lấy bài thi, cứ như vậy quỳ rạp trên mặt đất, bắt đầu làm bài.
Nữ sinh cấp ba - một xử nữ thanh thuần, bây giờ lại giống như chó cái quỳ dưới chân mình, vυ" lớn dán trên mặt đất, theo động tác viết bài mà cọ trên sàn nhà, hơi lạnh khiến cơ thể cô hơi run nhẹ, tao huyệt bại lộ ngoài không khí không ngừng chảy ra dâm thủy.
Lục Khuyết cảm thấy thú vị, nhịn không được nâng đôi chân dài đặt lên vai của Tiết Quả, dùng sức ấn khiến cô không thể không cúi người về phía trước, cặp vυ" bị ép thành bánh nhân thịt, Tiết Quả kêu lên một tiếng rồi lại im lặng cam chịu, cô gian nan nâng đầu dậy múa bút thành văn, cơ hồ mệt đến eo và cổ như đứt lìa.
Đây là đang xem cô như cái lót chân mà sử dụng!
Cho dù đang làm bài, mặt Tiết Quả cũng khó nén nổi nét ửng hồng.
Lục Khuyết phảng phất như cái gì cũng chưa làm, một bên uống nước, một bên đọc sách. Ánh đèn màu sắc lạnh lẽo chiếu lên, nhìn kiểu gì đều thấy được hắn là một người dịu dàng văn nhã, nếu như không phải dưới chân hắn còn có một nữ sinh trần trụi, đây có thể xem như một bức tranh đẹp.
Tiết Quả viết được một lúc, nhịn không được đưa mắt trộm nhìn hắn, nhìn thêm cái nữa....tim lại đập nhanh hơn.
Thực mau ánh mắt của cô đã bị Lục Khuyết phát hiện, khuôn mặt từ sau cuốn sách bắn ra một ánh mắt lạnh băng.
Tiếy Quả cả kinh, còn không kịp thu hồi ánh mắt lại nghe thấy Lục Khuyết cười nhạo một tiếng: "Còn không chuyên tâm? Xem ra cần phải cho em chút giáo huấn."
Hắn đứng dậy đi một vòng, từ trong tủ quần áo của Tiết Quả lấy ra một lượng giá treo quần áo*, cười nói: "Mông không thể dùng, không phải còn có vυ" dâm để chơi sao? " Hắn đá vào mông Tiết Quả, mắng: "Quỳ thẳng! "
*giá treo quần áo: móc treo quần áo nhưng mà loại kẹp á ( theo tui hiểu là zậy, có gì sai sót thì mn cmt tui sẽ sửa nha)
Tiết Quả ăn đau, theo bản năng quỳ thẳng, giây tiếp theo, núm vυ" lại đau.... thầy Lục vậy mà lại lấy cái giá treo bằng nhựa kẹp ở đầu vυ" đang sưng của cô!
"Ai ai nha, đau quá! "
Tiết Quả sợ hãi kêu một tiếng, núm vυ" mẫn cảm bị kẹp giá áo đau cực kỳ, trong đau đớn lại có cảm giác sung sướиɠ, làm hạ thân cô trào ra một chút dâm thủy.