Nhật Kí Dạy Dỗ Của Thầy Lục

Chương 11: Đêm noel

Trước Sau

break

"Thầy Lục, hôm nay là lễ giáng sinh còn phiền thầy tới giúp Quả Quả học thêm, vất vả cho thầy rồi." Mẹ Tiết cười cười, mang một miếng bánh kem tới: "Hôm nay có thể thoải mái một chút."

 

Lục Khuyết lễ phép nhận lấy bánh kem, gật gật đầu: "Cảm ơn dì, gần đây Tiết Quả nghiêm túc học tập, cũng nên để em ấy thả lỏng."

 

Tiết Quả vui vẻ nói: "Mẹ, hôm nay ngoài công viên có tổ chức tiệc trang trí cho cây noel, có rất nhiều bạn học đều đi.....Con cũng muốn đi!"

 

"Đứa nhỏ này!" Mẹ Tiết mắng yêu: " Con gái buổi tối đi ra ngoài một mình không an toàn, mẹ thấy chờ khi con thi xong đại học, sang năm....."

 

Tiết Quả chu chu cái miệng nhỏ: " Không muốn, không muốn! Ngay cả thầy Lục cũng nói cho con thả lỏng một chút, mẹ có thể không tin con nhưng không thể không tin thầy Lục!"

 

Mẹ Tiết khó xử nhìn về phía Lục Khuyết, Lục Khuyết tự nhiên đưa tay đặt lên vai của Tiết Quả, một tư thế vừa lễ phép lại không quá thân cận, tựa như hắn thật sự là một người an phận thủ thường.

 

Hắn vỗ vai Tiết Quả: " Vừa hay mới tan học, tôi bồi Quả Quả đi dạo một lúc, đến tối sẽ đưa em ấy về nhà."

 

Mẹ Tiết vội nói: "Như thế thì thật làm phiền thầy quá, vẫn là để tôi..."

 

Lục Khuyết nhẹ nhàng ngắt lời bà: " Trời đang lạnh, thân thể dì không khỏe, không nên đi ra ngoài, rất dễ bị cảm."

 

Mẹ Tiết lúc này mới đáp: "Vậy được rồi, mong thầy để mắt tới con bé."

 

Lục Khuyết lộ ra ý cười nhưng không chạm đến đáy mắt, bàn tay đang ở trên vai Tiết Quả dần lùi xuống phía dưới, không dấu vết nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, ngón tay nhanh như chớp mở khóa nội y bên trong.

 

Tiết Quả: !!!!

 

Mẹ Tiết còn đang ở đây!

 

Cũng may Lục Khuyết cũng không có làm ra hành động nào quá mức nữa, Tiết Quả còn đang vui mừng vì bản thân cùng thầy Lục có thể cùng nhau nhảy nhót chơi đùa, căn bản không ngờ tới những gì mà mình sắp phải đối mặt.

 

"Tiết Quả, em mau vào nhà thay bộ quần áo liền thân đi." Lục Khuyết phân phó nói.

 

Tiết Quả đáp lại một tiếng rồi chạy vào phòng, vừa đóng cửa lại âm thanh thông báo đã vang lên, cô lấy di động ra, quả nhiên là tin nhắn của Lục Khuyết gửi: [Không được mặc qυầи ɭóŧ, trực tiếp đi tất chân cùng giày cổ cao và áo gió.]

 

Mặt Tiết Quả đỏ lên, từ khe cửa lén nhìn Lục Khuyết rồi theo lời hắn lấy quần áo mặc vào.

 

Mùa đông trong thành thị ở phương nam cũng không quá lạnh, Tiết Quả mặc áo gió dài và đi tất chân quá đầu gối một chút, ở giữa lộ ra một đoạn đùi trắng nõn, tóc dài thả tự do, trong ánh đèn mờ, nhìn qua giống như cô lớn thêm vài tuổi, không giống nữ sinh cấp 3 chút nào.

 

Mà Lục Khuyết càng là một mỹ nam khiến người ta không đoán ra được tuổi tác, hôm nay trùng hợp hắn cũng mặc áo gió, hai người sóng vai đi bên đường nhìn qua vô cùng xứng đôi.

 

Chân Lục Khuyết dài nên hắn cố ý đi chậm lại. Tiết Quả đi bên cạnh thỉnh thoảng trộm nhìn ngắm hắn, bởi vì đang đi trên đường cái nên cô cũng to gan hơn, hít một hơi sâu rồi nhẹ khoác lấy tay của Lục Khuyết.

 

Lông mày Lục Khuyết hơi nhướng lên, nhìn cô một cái nhưng cũng không cự tuyệt.

 

Dưới ánh đèn đường, bóng dáng hai người như chồng lên nhau, đêm giáng sinh đông người qua lại làm cô có cảm giác như đang ở trước mặt mọi người nắm tay yêu đương cùng Lục Khuyết, Tiết Quả bị suy nghĩ của mình dọa cho đỏ mặt.

 

Cô tìm chủ đề nói chuyện: " Thầy Lục, thầy năm nay bao nhiêu tuổi?"

 

"22." Lục Khuyết lấy một tay khác đẩy đẩy mắt kính: "Mẹ em không nói cho em biết?"

 

"......"

 

Tính tính tuổi tác, thầy Lục hơn mình những 6 tuổi, nhưng làn da thầy thật đẹp, nhìn qua còn tưởng là sinh viên.

 

Hai người đi đến công viên, bởi vì lễ đốt đèn đón giáng sinh sắp tới nên dòng người đều đi về phía cây thông noel ở trung tâm, Lục Khuyết lại đưa Lục Khuyết đi về hướng rừng cây. Tiết Quả đoán được hắn muốn làm gì, cô cũng không thấy sợ hãi ngược lại còn cực kỳ hưng phấn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc