La ŧıểυ Xuyên hiếm khi chủ động như vậy, trong lòng khá là đắc ý, lông mày nhướn một cái đưa tay kéo Đường Lẫm xuống hôn lên cổ hắn.
Đường Lẫm bị khiêu khích đến mức chỉ hận không thể làm chết y, tay bóp đầu nhũ mạnh mẽ siết hai lần: "Tự anh chọn, một là liếʍ đến bắn ra, hai là làm đến bắn ra!"
La ŧıểυ Xuyên theo lời nói của hắn liền tưởng tượng một hồi, eo có chút run rẩy, y rên hừ hừ rồi mạnh miệng nói: "Để xem bản lĩnh của cậu tới đâu."
Khiêu khích trần trụi như vậy khiến ý muốn chinh phục của Đường Lẫm càng mãnh liệt, hắn xoay người một phát vỗ lên mông y, âm thanh phát ra vang dội khiến đối phương kêu "a" một tiếng tức thì ngẩng đầu lên căm tức nhìn hắn.
"Chờ lúc nữa coi như anh có khóc cũng đừng nghĩ tới chuyện xin tha."
La ŧıểυ Xuyên nghe xong có chút nổi da gà, khí thế bắt nạt người vừa nãy hoàn toàn tiêu tán, y đang tính cò kè mặc cả liền cảm giác hạ thể bị khoang miệng ấm áp bao lấy, y rên một tiếng, toàn bộ lý trí lập tức bay mất, eo đong đưa kiên trì phối hợp với đối phương.
Đường Lẫm ngậm cả lấy hai quả cầu tròn mà mυ"ŧ, tay xoa nắn tính khí y, đầu ngón tay dính nhơm nhớp một mảnh còn phát ra âm thanh tiếng nước, nghe thấy đối phương rên lên một tiếng nghẹn ngào thì không nhịn được lại mạnh tay hơn một chút.
"A a! Nhanh, sắp đến rồi... Lại dùng lực... ưm! Một chút..." La ŧıểυ Xuyên thân thể càng ngày càng căng chặt, cảm giác sắp đạt tới cao trào khiến y thoải mái đến ngón chân cũng co lại, miệng hô lung tung.
Đường Lẫm nheo mắt lại, thấy miệng huyệt kẹp chặt lấy nửa đốt ngón tay hắn rồi theo sự run rẩy của chủ nhân mà co rụt lại, hắn cúi đầu thè lưỡi, không phải liếʍ lên vật cứng phía trên, mà dọc theo cái khe liếʍ lên lỗ nhỏ ở mặt sau.
"Đường Lẫm... xin cậu đừng liếʍ chỗ đó... a..." y hét lên rồi lại cuống quít che miệng lại, cái nơi ngay cả khi tự an ủi y cũng không chạm qua lại bị đối phương dằn vặt như vậy, vừa khó chịu lại vừa thoải mái, y che miệng nghiêng người sang một bên, toàn thân run từng trận, nhưng vẫn không ngăn được tiếng rêи ɾỉ tràn ra: "A a... đừng cắn... ô..."
So với phía trước, ŧıểυ huyệt bị Đường Lẫm chăm sóc khiến y hoảng sợ, mỗi khi đầu lưỡi đối phương đụng vào, y sẽ run cầm cập, toàn thân căng ra cứ như lâm vào đại địch.
"Thả lỏng một chút, ngón tay em không di chuyển được." Đường Lẫm dùng đầu lưỡi tiếp tục làm ướt miệng huyệt đóng chặt, như hờn dỗi mà day cắn vào lớp thịt bên cạnh.
"A!! Không... không được, thật sự không được... a a..." La ŧıểυ Xuyên kinh sợ thở dốc một tiếng, trong lòng mắng có bản lĩnh thì cậu để cho tôi liếʍ thử xem cậu phản ứng thế nào.
Y cảm thấy cặp mông bị dùng sức tách ra, thứ trơn trượt nóng ẩm ngày càng tỉ mỉ mà liếʍ láp ra bốn phía, thậm chí khi y vừa thả lỏng nó liền thử đi sâu vào trong. Y thở hổn hển, thỉnh thoảng phát ra tiếng nghẹn ngào, toàn thân mồ hôi ướt đẫm cứ như vừa vớt từ dưới hồ nước lên vậy.
Đường Lẫm thấy rốt cục y cũng thả lỏng người, một ngón tay chậm rãi theo vách tường ướt nước trượt vào, nhưng không dám vào sâu bên trong mà chỉ dùng ngón tay trái phải khuấy đảo mở rộng ŧıểυ huyệt, thuận tiện tìm tới điểm mẫn cảm kia.
Đường Lẫm dùng hai ngón tay tiếp tục nhẹ nhàng mở rộng ŧıểυ huyệt, tuy rằng chỉ có một chút, nhưng đủ để hắn nhìn thấy bên trong hơi lộ ra chút thịt đỏ tươi, vừa nghĩ tới nơi này đã từng siết chặt lấy tính khí của mình thì hô hấp của hắn liền rối loạn, hắn đưa lưỡi vào, liếʍ láp trước sau trái phải, lại còn cố ý tạo ra tiếng động.
La ŧıểυ Xuyên bị loại cảm giác xa lạ kia doạ sợ, khóe mắt đỏ lên, cảm giác bên trong huyệt đa͙σ lại càng rõ ràng, đặc biệt là cái đầu lưỡi cứ nhích tới nhích lui... Y không dám nghĩ nữa, vừa khóc nức nở vừa hét lên: "Đường Lẫm! Cmn cậu mau đi ra!"
Đường Lẫm biết La ŧıểυ Xuyên đúng là tức giận, nhưng hắn chính là không muốn nghe mà càng dùng sức liếʍ láp, đẩy một ngụm nước vào, ngón tay tiếp tục nghiền ép lên điểm mẫn cảm.
La ŧıểυ Xuyên suýt chút nữa bị cái cảm giác này làm cho trái tim ngừng đập, y tức giận chỉ muốn túm lấy Đường Lẫm đánh cho một trận, chỉ có điều y còn chưa tỉnh táo lại, hai chân bị đối phương nhấc lên và thứ kia lập tức đâm vào.
"A... cậu điên rồi! A a... chậm, chậm một chút...!"
Mặt sau còn chưa được thỏa mãn dễ như ăn cháo mà tiếp nhận thứ khổng lồ kia, so với đau đớn thì tựa hồ như đang hoan nghênh đón chào.
Đường Lẫm đung đưa thắt lưng rắn chắc, hoàn toàn không kiêng nể gì mà nỗ lực va chạm, làm người đàn ông dưới thân a a kêu to, trong chốc lát tay đối phương cuốn lấy eo hắn bắt đầu xin tha.
"Cuối cùng là ai thua?"
"Hả...?" La ŧıểυ Xuyên thất thần nhìn hắn, hiển nhiên là còn chưa rõ hắn đang hỏi cái gì, vật cứng vừa lùi ra khỏi miệng huyệt dường như là trừng phạt, bộp một tiếng liền đi sâu vào tới gốc, chỉ chừa hai quả trứng bên ngoài, y hoảng sợ liên tục kêu thảm thiết: "Tôi thua, tôi thua! Ai da nhẹ chút... A a a!"
"Thế ai mới là vợ ai?"
"..."
Y không nói lời nào Đường Lẫm liền bất động, dừng lại ở bên trong để hưởng thụ cảm giác bị hút lại, sau đó lại đâm trái đâm phải, cuối cùng La ŧıểυ Xuyên phải chịu thua, y nghĩ thầm hảo hán không tính toán thiệt thòi trước mắt, có thể tiến có thể lùi mới là đàn ông đích thực.
"Tôi, tôi là vợ của cậu được chưa, cmn cậu nhanh lên một chút!"
Đường Lẫm thấy La ŧıểυ Xuyên đỏ mặt liền cười đến mười phần gian trá, nhưng hắn vẫn chưa vừa lòng, ghé sát đến liếʍ lên tai y: "Gọi hai tiếng ông xã em nghe một chút đi!"
"Hô... anh siết em chặt như vậy còn chưa đủ đúng hay không?" Đường Lẫm mạnh mẽ đẩy vào làm ŧıểυ huyệt căng lên, miệng kêu: "Anh Xuyên... bà xã... có sướиɠ hay không, hả?"
"Ô... thoải mái... A a, muốn bắn...!"
Đường Lẫm ghìm tay y lại, dùng tay mình đặt lên tính khí của y, ngón tay vuốt nhẹ trên lớp lông: "Không được bắn, trước tiên gọi ông xã đã."
Rõ ràng chỉ còn một chút như vậy liền đạt đến cao trào, La ŧıểυ Xuyên khó chịu ưỡn lưng, cuối cùng khịt mũi trầm thấp - kêu lên: "Ông xã".
Đường Lẫm cũng không làm khó y nữa, vừa cười vừa tăng thêm chút lực trên tay, lúc La ŧıểυ Xuyên bắn ra liền cúi người chặn miệng không cho y rít gào.
"Tránh ra, tôi muốn đi ŧıểυ." Rốt cục cũng xong, thở phào nhẹ nhõm, La ŧıểυ Xuyên liền đẩy nam nhân đang đè trên người.
"Được, cùng đi."
Đường Lẫm Cười híp mắt khiến y có trực giác không tốt, nhưng lại không có cách nào từ chối... La ŧıểυ Xuyên hừ một tiếng rồi đáp ứng, kết quả sau khi vào WC liền hối hận.
"Đường Lẫm! Cậu ngày mai... a a!"
"Ngày mai làm gì?" Đường Lẫm cắn tai y, không ngừng thổi khí vào trong.
"A a! Đừng... trước tiên bỏ ra đã... muốn... nhịn không được! Ừm!" Lúc này La ŧıểυ Xuyên đang đạp lên mu bàn chân Đường Lẫm, mặt trước hướng về bồn cầu, mặt sau đang bị tên kia dán sát mà xuyên xỏ, một tay y chống vách tường, một tay thì túm chặt cánh tay Đường Lẫm, nếu đối phương không ôm eo y thì đại khái là y đã mềm nhũn người mà tuột xuống.