Cuối hè , ánh mặt trời từ tứ phía xuyên qua lớp kính , ánh vàng trong vắt nhuộm hồng cả căn phòng , cũng nhuộm lên dáng người duy nhất lúc này đang đứng lặng hồi lâu.
Người trẻ đó , yên lặng mặc cho ánh sáng rạng rỡ quấn thân , nhưng từ đầu đến cuối không lộ ra vẻ tươi cười.
Cô , Lạc Lê Nhi , từ nhỏ nụ cười chính là thứ không nên có , nụ cười của cô đã chôn theo người cha phản bội từ lâu , thân phận đứa con mồ côi của kẻ phả bội như cô , bị mọi người vứt bỏ cũng là điều hiển nhiên !
Nhưng mà , lại có một người , một người đáng lý phải muốn thấy cô tự sinh tự diệt nhất , lại tự mình sắp xếp hội nghị tiếp nhận cô .
Rất kỳ quái , có phải hay không ? Vấn đề này cô đã nghĩ kĩ nhiều năm vẫn không có lời giải , chỉ biết mình chỉ có hắn .
Nhớ lại lần đầu gặp mặt hắn , chính là ngày hắn dẫn đầu rất nhiều huynh đệ đến nhà bắt cha cô đi , lúc ấy cô sợ đến ngay cả khóc cũng không thành tiếng , kẻ làm thủ lĩnh như hắn lùi lại nhìn cô chằm chằm hồi lâu , sau đó sai người mang cô đi . Cô nghĩ rằng mình sẽ đi theo cha , lại không ngờ khi gặp mặt lại , cô lại được hắn nhận nuôi , cuộc đời hai người từ đó cũng bắt đầu giao nhau.
Nhưng mà vào ở Diêm Minh mới là bắt đầu của tất cả ác mộng , đừng nói lúc ở trên đại sảnh mọi người cật lực phản đối , ngay cả người hầu cũng thà rằng rời đi chứ không đồng ý hầu hạ con của kẻ phản bội như cô .
Từ đó về sau , từ sáu tuổi cô không bao giờ được nghe những lời yêu thương che chở , mà chỉ có xem thường sắc bén.
“Sao mày không đi chết theo cha mày đi?”
“Bọn tao tuyệt đối không chăm sóc đứa nhóc nhà mày đâu !”
“Cha mẹ mày làm cái gì mày biết không ? Bọn họ hại chết bao nhiêu người như thế ! Tại sao chỉ có mình mày còn sống ? Tại sao ? Tại sao?”
Từng tiếng chất vấn cay nghiệt đè lên ý chí yếu ớt của cô , cô không trả lời , bọn họ liền lần lượt chế giễu sự tồn tại của cô , thậm chí còn có người có ý định đòi tình mạng của cô .
Tuy nhiên tất thảy đều chấm dứt khi hắn xuất hiện , hắn thậm chí còn sa thải toàn bộ người hầu , nói là đỡ phiền toái nhưng cô lại sâu sắc cảm kích trong lòng .
Từ đó về sau , cô tồn tại với mệnh lệnh của hắn trải qua cuộc sống tách biệt, ngay cả ăn cơm cũng đều là ăn trong phòng cùng hắn . Nếu hắn đi vắng , luôn sắp xếp Diêm Vệ đưa vào phòng , tuyệt đối nghiêm cấm cô tiếp xúc cùng người lạ.
Cho đến khi đến ở Mân Côi viên ( vườn hoa hồng ) này , cô mới có thể đi dạo ở đây nhiều hơn . Cô nghĩ đến đây cũng là một loại ôn nhu của hắn .
Mặc dù hắn hạn chế tự do của cô , nhưng lại làm cho cô an tâm sinh sống ở trong Diêm Minh , bằng một loại dựa dẫm nhờ cậy vào sự sinh dưỡng của hắn.
Nhưng mà quan hệ như vậy trong một đêm nhiều năm trước đã bị phá vỡ .
Đêm đó , hắn không để ý đến sự sợ hãi của cô chiếm đoạt thân thể cô .
Cô đáng lý nên chán ghét tên đàn ông như vậy , nhưng lại vẫn cứ vậy mà yêu hắn !
Không biết bắt đầu từ khi nào , cô liền cam tâm tình nguyện bị hắn giam cầm cả thể xác lẫn tinh thần , cho dù thái độ của hắn đối với cô vẫn lãnh khốc vẫn không ngừng ngăn cấm.
Có lẽ tình yêu đã bắt đầu nảy sinh từ trước khi hắn chiếm đoạt cô , bằng không tại sao cô không oán hận việc làm tàn nhẫn của hắn như vậy?
Làm sao bây giờ ? Đoạn tình cảm này đến cuối cùng cũng không được đáp lại ? Cô còn có tư cách muốn nhiều hơn sao ?
“Mình biết ngay đến đây nhất định tìm được cậu mà!”
Tiếng nói trong trẻo đột nhiên vang lên , Hướng Dương Hi là khách quen không mời mà đến , không lâu trước mới cùng Diêm Tuấn tuyên bố tin vui , có thể nói nét mặt cô ấy là rạng rỡ, gương mặt khi cười vốn đã rất rực rỡ hiện tại càng thêm chói mắt động lòng người .
“Sao cậu rảnh mà đến đây ?” Lạc Lê Nhi nhẹ nhàng hỏi.
Cô gái xinh đẹp trước mắt đối với cô luôn nhiệt tình làm cô cảm thấy nghi hoặc , cô đã từng nghĩ rằng sẽ không có ai muốn làm bạn với cô , cô ấy lại là người đầu tiên nói “Chúng ta làm bạn tốt đi” với nàng , một câu rất đơn giản , nhưng lại khiến cho cô đương rơi vào tuyệt vọng tìm được một lối thoát.
Cô thường nghĩ , một người không có gì như mình có thể có được một tình bạn như thế là may mắn cỡ nào , tiếc rằng sôgs khép kín quá lâu , cô không biết phải hưởng ứng thiện ý của người khác như thế nào , chẳng bao giờ có cách giống như một người bình thường vui vẻ nói chuyện quyên trời đất.
“Mình tới đây đương nhiên là muốn tìm cậu rồi ! Nhưng mà cậu ở nơi xa thật , mỗi lần đi tới đều thở không ra hơi . Cái lão Diêm La kia nhất định là không có tâm tư tốt gì , cố ý đem hoa viên này đặt ở một nơi hẻo lánh như vậy , tưởng rằng như vậy mình sẽ không đến tìm cậu ư , hừ !” Hướng Dương Hi lau mồ hôi trên mặt , oán hận liên tục.
“Cậu không phải bận rộn cho hôn lễ sao ?” Cô biết cô ấy và Diêm Tuấn sắp kết hôn. Cô thật sự rất hâm mộ Hướng Dương Hi a ! Vẻ mặt hào hứng như thế , còn có thể có kết quả với người đàn ông mình yêu thương … Hạnh phúc như vậy vốn là thứ cho dù cô làm gì cũng không thể có được…
“Kết hôn có gì phải bận rộn ? Mình chỉ phụ trách tham dự thôi , nhưng mà còn phải thử mặc lễ phục , nghĩ tới là thấy mệt” Hướng Dương Hi lè lưỡi , nhưng vẻ mặt lại đầy hạnh phúc.
“Ừ…” Lạc Lê Nhi không biết nên nói điều gì tiếp .
May mắn Hướng Dương Hi thật sự giỏi nói , lập tức nói : “Tháng chín cậu khai giảng , mình còn chưa chúc mừng cậu thi đậu đại học đó !”
“Ừ ! Cám ơn!” Cô mỉm cười , lập tức mê đảo cô gái trước mắt .
“Oa ! Thật khó nhìn thấy cậu cười a ! Cậu nên cười nhiều hơn , bằng không sẽ lãng phí nụ cười đẹp như thế !”
“Cám ơn.” Hai gò má của cô bởi vì được khen mà đỏ lên .
“Ha ha ! Đúng rồi ! mình nhớ thì đây là lần đầu tiên cậu đi ra bên ngoài học đúng không ?” Hướng Dương Hi nghĩ Lạc Lê Nhi tựa như bông hoa hồng bên cạnh , đều là những đoá hoa được nuôi trong nhà kính .
Cũng không biết tên Diêm La kia dùng phương pháp nào lại có thể làm cho Lạc Lê Nhi hoàn thành hết những môn học trước cao trung , chỉ cần thông qua cuộc thi đặc biệt là có thể có được bằng tốt nghiệp . Nếu không phải Lạc Lê Nhi thi đậu đại học yêu cầu cần đến trường , chỉ sợ đời này cô ấy đừng mơ tưởng có thể ra khỏi tổng bộ Diêm Minh nửa bước.
“Ừ…” Lạc Lê Nhi gật đầu , từ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhìn ra được cô đối với cách học mới này cảm thấy có chút lo ngại .
Thấy cô khẩn trương như vậy , Hướng Dương Hi đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất thú vị .
“Mình nói Lê Nhi a … Con gái đến mười tám tuổi , cũng nên nói chuyện yêu đương đi ? Trong đại học nam sinh kiểu nào cũng có , cậu đẹp như vậy , nhất định không cần lo không có người theo đuổi !” Cô hề hề cười gian , Tuy rằng Diêm Tuấn nói qua với cô là Diêm La thực ra rất yêu Lê Nhi , nhưng mà cái loại thái độ ngang ngược này cô nhìn thế nào cũng không vừa mắt , nếu Lê Nhi cứ như vậy bị hắn ức hiếp đến già , chẳng phải quá tiện nghi cho hắn rồi ! Cho nên , bây giờ chỉ cần Lê Nhi có người yêu bên ngoài , thì hắn mới biết không phải chỉ có một mình hắn biết quý trọng cô .
“Hả?” Lạc Lê Nhi không hề nghĩ muốn quen người con trai nào khác chứ đừng nói đến kết giao , cô yếu đuối khép mình như vậy , chỉ sợ không có ai nghĩ muốn làm bạn với cô .
“Không tin à ? Chờ đến khi khai giảng thì cậu sẽ biết.”
“Ừm…” Cô gật gật đầu , nhưng không đặc biệt kì vọng gì , dù sao lòng của chính mình đã thuộc về người khác , nhưng mà , có thể làm quen vài người bạn cũng tốt.
Không ngờ được khi cô gật đầu ý tứ lại hoàn toàn bị người đàn ông đứng ngoài cửa hiểu lầm .
“Nói chuyện vui vẻ như vậy sao !” Khẩu khí lạnh lẽo khiến hai người trong nhà kính giật mình .
“Này ! Anh không có việc gì đi dọa người ta để làm gì hả?” Hướng Dương Hi chụp vô ngực , hổn hển nhìn người mới đến kêu to . Nhưng đối phương lại không thèm liếc mắt nhìn cô đến một cái , mà nhìn chằm chằm vào người bên cạnh giống như đáo hoa nhỏ mềm yếu kia .
“Lại đây !” Trước sau như một ngang ngược gọi , so với thường ngày sắc mặt càng thâm trầm hơn , khiến cho cô gái đứng cách đó không xa tâm nổi lên lo ngại sợ sệt.
“Anh lịch sự một chút được không ? Cô ấy có tên có họ , kêu là Lạc Lê Nhi!” Hướng Dương nhìn không chịu được ngăn Lạc Lê Nhi đang định bước ra .
“Không …. Không sao …” Lạc Lê Nhi khe khẽ nói , xin cô nhượng bộ .
Hướng Dương Hi bị ánh mắt cầu xin của cô nhìn cho không còn cách nào đành phải tránh người qua một bên để cô đi về hướng Diêm La.
Bàn tay to kéo một cái , hắn mang người trước mặt mình nhanh chóng lôi ra khỏi nhà kính .
Trong nháy mắt , Lạc Lê Nhi đã bị ném lên trên giường đen lớn , cô sợ hãi nhìn Diêm La đứng bên cạnh , hắn rất nhanh cởi đồ trên người mình ra , không … chút nào để ý ở trước mặt cô lộ ra thân hình trần trụi .
Ngay sau đó , hắn đè lên người cô !
“Không … Đừng !” Hắn tức giận khiến cô rất sợ hãi , theo bản năng ở trước ngực hắn giãy dụa , bàn tay nhỏ trắng cố chấp đẩy , ngăn hắn lấn đến gần .
Cử động này trong mắt Diêm La đang trong cơn thịnh nộ lại càng giống như thêm dầu vào lửa , hắn ngang ngược lột váy của cô , để lửa nóng dâng trào thẳng tiến vào cấm địa .
“Đau quá ! Đau quá! Đừng !” Cô đau đến bật khóc , hai tay vốn nắm chặt kháng cự giờ phút này nắm chặt cánh tay của hắn , cầu xin hắn dừng lại loại động tác tàn khốc này .
Nhưng Diêm La không tốt bụng như vậy , dục họa cùng lửa giận đan xen quấn lấy thân hắn , một lòng chỉ nghĩ đến thân thể mềm mại mê người mà hung hăng phát tiết trong cơ thể nóng bỏng , bởi vậy hắn căn bản không hề để ý tới người dưới thân cầu xin ,cố ý để cái chày cứng rắn ở nộn huyệt chưa được bôi trơn đẩy mạnh ra vào .
Ai bảo cô cư nhiên dám đồng ý với để nghị của tiểu quỷ Hướng Dương Hi kia !
“A … A … Không đừng … Đau quá …” Cô bị động tác tàn nhẫn phía dưới không ngừng kêu khóc , mà hắn thì lại giống như không nghe thấy vẫn còn tăng thêm va chạm nửa thân dưới .
Hắn đem hai chân đang vô lực của nàng đặt lên vai mình , sau đó tiếp tục dùng lửa nóng cương cứng đưa vào trong nộn huyệt mẫn cảm .
“Không muốn , không muốn…” Cô kêu gào , vô lực đẩy người đang tàn bạo gia tăng tốc độ trên người cô.
Cô chán ghét bị đối xử như vậy , cảm giác giống như cô đơn thuần chỉ là đồ chơi mặc cho người ta phát tiết mà thôi . Cô đối với hắn mà nói , chẳng lẽ thực sự chỉ là thế này thôi sao ?
Nghĩ vậy , cô không còn kêu gào nữa , chỉ lẳng lặng chảy nước mắt tùy ý để người đàn ông đang nổi giận trên phát tiết thân mình .
Không biết qua bao lâu ,nước mắt Lạc Lê Nhi chảy ra gần như đã khô , nhưng động tác ra vào ở trong cơ thể cô của Diêm La lại không có nửa điểm giảm , mãi đến khi thân thể to lớn thâm nhập thật sâu . Thân thể cuối cùng bằng lòng rời khỏi nàng .
“Ô…” Cô cắn răng nức nở , ngay cả tiếng khóc cũng không dám buông thả , chỉ quay mặt sang một bên , động tác không muốn cho Diêm La thấy .
Đưa tay quay gương mặt của cô lại , khi này hắn mới thấy nước mắt trên mặt cô .
“Khóc cái gì ?” Hắn đột nhiên cảm thấy phiền lòng , thanh âm không khỏi thô to , nhưng đông tác đưa tay lau nước mắt của cô lại dịu dàng khiến cô nhịn không được muốn nói hết uất ức trong lòng mình .
“Xin anh , đừng đối với em như vậy …Xin anh .” Mơ mơ màng màng hai mắt đẫm lệ cho dù ai nhìn cũng đều sinh lòng không nỡ , ngay cả lãnh diệm Diêm La cũng không ngoại lệ.
Thật ra hắn bởi vì cực kì tức giận , mới có thể cậy mạnh bạo cô , nhưng cái này cũng chính là di cô khơi mào mà ra .
“Em không chọc anh tức giận , anh sẽ không đối xử như vậy với em .” Mặc dù lời nói hờ hững nhưng hẵn vẫn là kéo gương mặt khóc sướt mưới vào lòng .
“Ô … Em không có … Không có chọc anh tức giận …” Cô thật sự không biết đã mạo phạm hắn khi nào .
“Em không phải là không thể chờ được muốn làm quen bạn mới hay sao ? Cho dù anh có mất hứng hay không cũng không phải quan trọng rồi!”
“Không ! Em không có ! Em không có nghĩ như vậy !” Cô nhanh chóng bác bỏ.
“Thật sự?” Hắn vừa lòng nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của cô . Nghĩ rằng cô cũng không dám nói dối.
“Thật , thật!” Thấy hắn không tàn bạo lạnh lùng giống vừa nãy , cô cuối cùng cũng có dũng khí đối diện với ánh mắt hắn .
Nhưng mà cô lại không biết , một khi bị hai mắt đẫm lệ mê ly nhìn chằm chằm , thì người này đều sẽ không chống đỡ được .
“Nếu vậy … Chứng minh cho anh xem!” Lộ ra một nụ cười tà , hắn để cô ngồi trên bụng rắn chắc của chính mình …
“A!” Lạc Lê Nhi sợ hãi kêu lên một tiếng , vội vã muốn từ trên người Diêm La xuống , nhưng hai tay người kia đã gắt gao chế trụ eo của cô , khiến cô chỉ có thể duy trì loại tư thế xấu hổ này.
“Không phải em muốn anh vui vẻ sao? Sao lại có thể nói dối như vậy ?” Hắn cười nói , đỡ lấy thắt lưng cô , tay di chuyển theo đừng cong lung linh kéo dài hướng lên trên , tà nịnh mò lên hai vú tuyết trắng , sau một hồi vuốt ve ,tiếp tục nhúng chàm dụ cô lộ ra hai má phấn hồng .
“Em không phải … có ý này …” Bởi vì không có can đảm khước từ , cô chỉ có thể vừa thẹn lại lo sợ nhìn hắn dụ dỗ thân thể của chính mình .
“Oh , không phải sao?” Hắn vừa cười , thoáng nâng bụng dưới lên để hoa huyệt của cô hiện ra trước mắt .
“A! Đừng nhìn!” Dưới tình thế cấp bách cô lại chỉ có thể đưa tay che kín ánh mắt của hắn.
“Ha…” Hành dộng này dẫn đến hắn cười nhẹ liên tục .
Cầm lấy tay cô kéo xuống , ám chỉ cô không được tiếp tục sử dụng hành động thiếu suy nghĩ nữa , sau đó khi này hắn mới bắt đầu ngắm kĩ cảnh đẹp trước mắt.
Ưhm … Xem ra hắn vừa rồi quả thật rất thô bạo , chung quanh cửa mình đều sưng đỏ lên ! Xem ra phải bồi thường cô tốt hơn mới được …
“Ồ.”
Lạc Lê Nhi nghiêng đầu khó hiểu nhìn hắn , không hiểu sao hắn cười trộm , cho đến khi hắn đưa ngón tay chen vào chật huyệt , cô mới giật mình phát hiện ra ý đồ của hắn .
“Uh … Đừng…” Cô thẹn thùng muốn đem hai thân lùi lại đẩy tay ra , lại làm cho hắn khàn nhỏ giọng ngăn cấm.
“Ngoan , nâng người lên một chút , nếu không có thể đau đó!” Hắn dụ dỗ cô , đợi cô nâng mông đẹp lên , ngón tay ở trong cơ thể cô cuối cùng cũng có thể trừu đưa tự nhiên .
“A … A” Trong cơ thể thình lình tăng cường làm cho cô nhịn không được bật ra từng tiếng kêu mất hồn yêu kiều , hiện tại cô chỉ có thể dùng tay ngọc đè lên dồi ngực rắn chắc của hắn , cố gắng thích ứng dục vọng ở trong cơ thể đang không ngừng trướng đại.
“Nhúc nhích!” Hắn hơi hơi nâng lên eo thon chỉ thị cô .
Cô tuy rằng xấu hổ đến mức không biết nên làm thế nào cho đúng , nhưng cũng không dám chống lại yêu cầu của hắn , đành phải chầm chậm di chuyển mông eo của mình .
Không nghĩ tới , vừa mới động , khoái ý kinh người khiến cô thoáng quên cả cảm xúc xấu hổ , nhìn hắn ở dưới thân vẻ mặt cũng thỏa mãn , càng thêm thúc dục cô vong tình đong đưa thân thể của mình .
Bởi vì dục vọng mà chày nóng nở căng ra mãnh liệt cảm thụ chật huyệt ấm áp ôm trọn lấy , tiếp tục tùy theo mông eo trước sau đong đưa , cực hạn khoái cảm tới nhanh , mãnh liệt vô cùng .
“Uh … Ưhm …” Hắn cũng có chút giật mình với cảm thụ mất hồn như vậy .
Không ngờ ở trong cơ thể cô cảm giác vẫn tốt đẹp như vậy , khó trách sau khi hưởng qua cô , hắn không có cách nào thỏa mãn với những người đàn bà khác .
Nghĩ tới điều này , hắn lại càng nóng bỏng nâng eo thon lên , không ngừng đem dục vọng hướng thẳng về phía trước , để lửa nóng dâng trào thẳng đến chỗ sâu nhất ở trong cơ thể cô .
Mỗi một lần va chạm đưa đẩy của hắn đều lay động đến hai người , mồ hôi đầm đìa thân hình , mà cô cũng đã sớm ý loạn tình mê cuồng dã hưởng ứng yêu cầu.
“A a…” Từng tiếng thở vui sướng từ trong miệng mềm mại của cô bật ra , nhiệt tình phối hợp với tiếng thỏa mãn của người đàn ông .
Bàn tay nhỏ bé vô ý thức ở trước ngực sờ soạng , hành vi này lại càng kích thích một lớp sóng dục vọng của hắn .
Sau một lần mãnh liệt trừu đưa , hắn ở trong cơ thể cô lưu lại vật chứng nhận tình cảm mãnh liệt , sau đó xoay người một cái , đen cô đặt dưới thân , nhanh chóng khôi phục dục thú lần thứ hai vọt vào trong hoa huyệt .
“Ưhm … A … Không được … không được rồi…” Hai tay cô nắm chặt tấm đệm nghênh đón xâm nhập từ phía sau , quá nhiều vui sướng cùng cả mệt mỏi khiến lông mày cô nhíu chặt .
Hắn nâng mông trắng nõn của cô kịch liệt thẳng tiến rút ra đưa vào , không hề có ý định dừng lại .
Trong phòng tràn ngập thanh âm hai thân thể giao hợp va chạm nhau , mùi hoan ái khiến dục vọng bừng lên càng cao , đôi nam nữ trên giường sớm đã quên tại sao lại bắt đầu trận hoan ái này , chỉ có không ngừng ở trên người đối phương yêu cầu ngày càng nhiều nhiệt tình
…
Diêm La ngồi phòng làm việc ở Diêm Minh , thần thái tự nhiên cho dù là ai nhìn cũng không ra hắn vừa rồi mới trải qua một hồi hoan ái mãnh liệt.
“Phát hiện ra chuyện gì quan trọng không?”
“Người được phái đi điều tra vừa mới đưa tới báo cáo một tuần lễ trước của Xích Bang , gần đây ở các phân bộ phụ cận của chúng ta bọn chúng đều đã dựng lên tổ chức mới , hình như đang giám thị chúng ta . Tôi nghĩ bọn chúng vô cùng có khả năng sẽ ở vùng phụ cận củng cố thế lực , chờ thời cơ hành dộng .”
“Uh! Tích cực như vậy .” trong ánh mắt tà mị có chút hứng trí , Diêm La đưa tay nhận lấy văn kiện từ tay Diêm Vệ .
Chính xác , Xích Bang đại địch cuối cùng của Diêm Minh gần đây càng ngày càng không an phận , đoạt lấy mấy mối làm ăn không nói ,nay còn lớn mật ở trên địa bàn của hắn khuếch trương thế lực , quả thực là chán sống .
“Không bằng tiên hạ thủ vi cương.” Diêm Vệ đề nghị nói.
“Không ! Xích Bang không dễ đối phó như vậy .” Nếu có thể , hắn đã không khoan dung cho bọn chúng đến bây giờ . Cũng bởi vì Xích Bang tiền tài quyền thế gần như ngang hàng với Diêm Minh , hắn mới phải cẩn thận ứng phó hơn nữa .
“Tiếp tục quan sát tình hình xem! Trước khi bọn chúng có hành động không được hành động thiếu suy nghĩ , để tránh rút dây động rừng.”
“Có có một chuyện khác …” Diêm Vệ đột nhiên nhớ đến cấp dưới nói một tin .
“Chuyện gì ?”
“Có lời đốn nói Xích Bang có thể sẽ gây bất lợi cho người bên cạnh ngài , vì để ngừa vạn nhất , có cần hoãn việc đến trường của Lạc tiểu thư không ?”
Diêm Vệ đề nghị như vậy không phải là không có đạo lý , Diêm La trong nhiều năm trước nhận nuôi Lạc Lê Nhi cũng không phải bí mật , hơn nữa truyện chấn động như vậy , rất nhiều địch bang cho rằng quan hệ giữa Diêm La với cô không nhỏ , tự nhiên đều muốn bắt cô làm lợi thế.
Chỉ tiếc Lạc Lê Nhi chưa bao giờ bước ra khỏi Diêm Minh nửa bước , người có ý tự nhiên không có cơ hội lợi dụng , nhưng mà đợi đến khi cô chính thức đi học , chỉ sợ không thể đoán trước , huống chi những gì lão Đại đối với cô theo lời đồn thì cũng không khác nhau lắm …
“Hừ ! Cô ấy sớm đã đợi không được nữa rồi!” Diêm La sắc mặt trầm xuống , cũng không phải vì để ý nguy cơ Diêm Lệ lo sợ .
“Vậy …” Phải làm sao bây giờ ?
“Để cô ấy đi thôi!” Diêm la phất tay bác bỏ đề nghị của hắn , sau đó phân phó nói : “ Để ‘ Ảnh’ đi theo cô ấy.”
“Toàn bộ ?” Mặt Diêm Vệ lộ vẻ khó khăn nhìn lên ông chủ.
“Ảnh” chính là chính sát thủ ưu tú nhất dưới tay ông chủ , phái ra toàn bộ chỉ sợ không phải cách giải quyết thỏa đáng .
Đang lúc Diêm Vệ nghĩ nên nói như thế nào mới khiến Diêm La thu hồi mệnh lệnh thì may mắn Diêm La đã chủ động mở miệng .
“Không cần . ‘Ảnh’ chỉ cần phái ra một người chắc là đủ rồi.” Nếu là tinh anh , năng lực sẽ không cần nghi ngờ.
“Vâng ! Tôi sẽ lập tức chọn ra.”
“Ừ … Chuyện này trừ cậu tôi , và ‘ Ảnh’ ra ai cũng không được biết . Đã hiểu chưa!”
“Lạc tiểu thư cũng không ?” Dù sao cũng nên báo cho đương sự biết chứ .
“Không cần ! Cô ấy chỉ cần an phận đi học là đủ rồi!” Như là nghĩ đến điều gì đó bực mình , Diêm La lại tái mặt giận dữ bỏ đi.