Nhất Dạ Thâu Hoan

Chương 47: Tập đoàn Lục thị trong truyền thuyết

Trước Sau

break
Tập đoàn Lục thị, là chủ đề thần bí nhất Thừa Thiên vương triều.

Dưới trướng tập đoàn Lục thị, các ngành các nghề, rất có thế độc quyền, cho dù nói là ‘nhật tiến đấu kim’ (1) cũng không có gì quá đáng.

Lão bản của tập đoàn Lục thị vô cùng thần bí, người ngoài chỉ biết đó là một nam tử trung niên, họ Lục, những thứ khác thì hoàn toàn không biết. Ngay cả hiệu sách Bát Quái tung hoành ngang dọc hắc bạch lưỡng đạo, không tra không được lai lịch của người này, càng không biết Lục lão bản là người nơi đâu.

Truyền thuyết kể rằng, Lục thị tập đoàn có chỗ dựa rất hùng hậu, thậm chí còn có chút quan hệ với đương kim hoàng thượng.

Truyền thuyết kể rằng, kho báu của tập đoàn Lục thị, so với quốc khố, nhiều hơn gấp mấy lần.

Càng có truyền thuyết kể rằng, lão bản của tập đoàn Lục thị, chính là đương kim hoàng thượng…

Truyền thuyết lưu truyền trong nhân gian về tập đoàn Lục thị là muôn màu muôn vẻ, thế nhưng, truyền thuyết chung quy cũng chỉ là truyền thuyết.

Người ngoài không biết Lục thị tập đoàn là như thế nào thì thôi, chẳng qua, ta thân là tổng tài của tập đoàn Lục thị, cư nhiên không biết nó nằm ở chỗ nào, như vậy thật sự rất vô nghĩa.

Bước đầu nhận thức tập đoàn Lục thị, chính là biết địa chỉ của nó. Đến in danh thiếp cũng cần phải biết địa chỉ mà.

“Ta bảo ngươi dẫn ta đến tập đoàn Lục thị, ngươi dẫn ta đến ‘Mị lực nữ nhân’ làm gì?” Ta cũng không có tiền để mua gì đó đâu.

Tuyết Liễu kiên trì giải thích, “Từ khi xảy ra chuyện của Minh Nguyệt, tập đoàn Lục thị đối ngoại tương đối bảo mật. Hậu viện của Mị lực nữ nhân, chính là văn phòng.”

Ta không thể tin được nhìn nàng, “Đem cao ốc làm việc đặt trong cửa hiệu trang phục?”Không phải chứ.

“Đúng vậy, vì an toàn.”

Cùng Tuyết Liễu bước vào trong, lập tức có nhân viên phục vụ tiểu thư thái độ nhiệt tình chào đón, “Hoan nghênh quang lâm, hai vị tiểu thư buổi sáng tốt lành.” Thái độ quả nhiên đủ tốt.

“Người mới?” Tuyết Liễu liếc mắt nhìn nàng một cái.

“Đúng vậy, rất hân hạnh phục vụ hai vị tiểu thư.” Nhân viên phục vụ tiểu thư cười tươi như hoa.

Bên cạnh bàn phục vụ ở lầu một, là một chiếc gương đồng lớn, vô cùng dễ thấy. Tuyết Liễu liếc mắt nhìn gương đồng, “Mở cửa, thử đồ.”

Nhân viên phục vụ tiểu thư nghe thế, vội vàng đi tới trước gương đồng, nhẹ nhàng đẩy một cái, gương đồng lập tức dịch chuyển, “Hai vị quản lí, mời.” Khụ, cửa chuyển động, chế tác không phải quá hoàn mỹ rồi chứ.

“Bảo điếm trưởng cho ngươi thêm mười phần, Mộ Dung trợ lý nói.” Đi vào bên trong cửa, Tuyết Liễu nhàn nhạt nói một câu.

“Đa tạ trợ lý.” Nhân viên phục vụ tiểu thư lộ ra một nụ cười ngọt ngào với má lúm đồng tiền, đóng cửa lại.

Đằng sau gương đồng chính là một khu vườn tinh xảo, trăm hoa đua nở, rường cột trạm trổ.

Phòng ốc xây theo hình số ‘7’, căn phòng đầu tiên dựa sát vào ‘Mị lực nữ nhân’, sắp theo thứ tự.

Đi qua một loạt gian phòng, chính là một chiếc gác được kiến tạo xa hoa lộng lẫy.

Đại sảnh lầu một chính là đài phục vụ, tuy rằng không có vi tính điện thoại, nhưng vẫn có tiểu thư xinh đẹp đứng ở trước đài.

Thấy ta cùng Tuyết Liễu tiến vào, nàng lập tức tươi cười khom lưng, “Tổng tài, chào buổi sáng, Mộ Dung trợ lý, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Ta quay đầu mỉm cười một cái.

Theo Tuyết Liễu lên lầu, dọc đường đi đều có người chào hỏi. Tuy rằng không quen biết, nhưng ta vẫn như cũ cười trả lời.

Văn phòng của tập đoàn Lục thị tổng cộng có bốn tầng lầu, phòng tổng tài là ở tầng cao nhất.

Một câu bò lên bốn tầng lầu, ta suýt chút hít thở không thông.

Lầu bốn tổng cộng có sáu phòng làm việc, một phòng là của tổng tài, hai phòng của phó tổng tài. Còn lại ba phòng, là phòng của trợ lý.

Tuy rằng Thanh Nhã giống như sắp đem chức vị tổng tài này truyền lại cho ta, nhưng vẫn chưa chính thức công bố, hiện tại ta vẫn là phó tổng như cũ. Đương nhiên theo lẽ thường, ta chọn văn phòng của phó tổng tài.

Văn phòng phi thường lớn, chia làm nhiều phòng nhỏ. Phòng ngủ tạm thời, phòng tắm, phòng ăn, phòng làm việc, phòng đọc sách, còn có một phòng đàn tranh, thiết bị vô cùng đầy đủ.

Hướng ra sân, có một khung cửa sổ rất lớn. Mở cửa sổ ra, liền thấy được cảnh trí trong sân. So với xuyên qua cửa kính nhìn ‘ngựa xe như nước’, đúng là kém hơn rất nhiều, tuy nhiên, ở cổ đại này, có thể có một phòng làm việc như vậy, ta nào dám cầu gì xa hơn?

Ta vươn tay hít thở không khí trong lành, ngã người tựa vào sau ghế.

Ừ, cái ghế này làm cũng không tệ.

“Tổng tài, uống trà hay nước trái cây.” Tuyết Liễu đứng ở trước bàn làm việc, đúng tiêu chuẩn của một trợ lý thời hiện đại.

Ta nhàn nhã khoanh tay ôm trước ngực, tựa người trên ghế, “Nước dâu tây.”Có thể xây dựng một cao ốc làm việc hiện đại thế này, chẳng lẽ không chuẩn bị được nước trái cây?

Ta quay đầu nhìn ra bên ngoài, thản nhiên nói, “Thông báo với các bộ môn, ba giờ chiều hôm nay họp. Nếu có văn kiện cần đưa ta kí tên, đưa đến đây. Tìm bộ nhân sự, lấy một bản danh sách nhân viên. Còn có một bản danh sách chi nhánh của tập đoàn Lục thị, là bộ môn nào phụ trách?”Làm sát thủ, ta làm được, nhưng ngồi văn phòng… ta làm được không?

“Vâng.” Tuyết Liễu trả lời một tiếng, đóng cửa lại ra ngoài.

Tân quan nhậm chức ba bó lửa (2), ba bó lửa này, nhất định phải đốt từng cái một. Lần đầu tiên ra họp, ta đem hết toàn lực xuất ra uy nghiêm của một tổng tài, từ đầu tới đuôi chỉ trưng ra một khuôn mặt, tựa như mỗi người ở đây đều thiếu ta mấy trăm vạn lượng. Ngay cả trợ lý Tuyết Liễu, cũng sợ đến chỉ biết vâng vâng dạ dạ.

Chức vụ không tầm thường, khí thế đương nhiên cũng phải không tầm thường. Kết thúc cuộc họp, ta đứng dậy lập tức xoay người bỏ đi, “Từ nay về sau, ta không nhất định sẽ đến đây làm. Nếu ta không đến, việc nhỏ tự mình xử lý, việc lớn hẵng tìm tổng tài.” Thật thoải mái, ngồi trên vị trí tổng tài, bước đi cũng có uy phong hơn.

Ta vừa đứng lên, chợt nghe thấy tiếng xì xầm to nhỏ.

“Phó tổng hình như không thoải mái lắm.” Là quản lí bộ nhân sự.

“Đương nhiên phải khó chịu rồi, nàng bị ép hôn.”

“Ặc… Phó tổng hình như rất thảm, Phượng công tử, Phượng Nhi cô nương, Mộ Dung tiểu thư, phó tổng tập đoàn Lục thị, bốn thân phận lớn.”

“Phó tổng thật sự rất thảm, nhưng chúng ta không giúp được gì a. Việc chúng ta có thể làm, là làm tốt chức trách của mình.”

“Làm tốt chức trách của mình, để phó tổng nhẹ nhàng một chút.” Quản lí bộ tài vụ nói rất chính xác.

“Theo bộ cơ mật điều tra, Mai Ngọc Phù dường như không dễ chọc.”

“Vậy sao? Ta phái bốn hộ vệ trung thành đi theo phó tổng. Nhưng mà… Nàng hình như không thích bị theo dõi.”

“Người ta nói người của bộ bảo an đều là đầu đất, quả nhiên không sai chút nào.” Quản lí bộ kế hoạch Lục Văn Bác nháy mắt mấy cái, “Lặng lẽ đi theo, đừng để người ta biết là được.” Không hổ danh là bộ kế hoạch, lợi hại.

“Vương ca, hôm nay nhớ làm hải sản, phó tổng thích.” Họ Vương kia chính là quản lí bộ ẩm thực.

“Cộng thêm đương quy ô kê, để nàng bồi bổ, hài tử này sắc mặt không được tốt lắm.” Người nói chính là một vị đại thẩm.

“Tiểu Vương, lúc mua thức ăn đừng quên mua cam tươi, đợi lát nữa đưa lên cho phó tổng dùng.”

Một đám người phía sau líu ra líu ríu, mà chủ yếu đều xoay quanh ta.

Ta ôm văn kiện, chậm rãi ra khỏi phòng làm việc, khóe môi nhịn không được cong lên.

Thanh Nhã ơi Thanh Nhã, chúng ta có một đám thuộc hạ trung thành tận tâm như vậy. Nhờ có bọn họ, sinh mạng của chúng ta không hề trống trải, ánh mắt không hề tàn khốc… Thế giới này, không hẳn xấu xa như vậy…

……………………

Các bộ môn phối hợp rất ăn ý, công việc xử lý ngăn nắp gọn gàng, một chút sai sót cũng không có. Làm phó tổng tài tập đoàn Lục thị, kỳ thực phi thường nhàn hạ.

Ngoại trừ phải ký một ít văn kiện, kiểm tra sổ sách, phần lớn thời gian còn lại dùng để làm quen với tập đoàn Lục thị.

Làm quen với nhân viên của tập đoàn Lục thị, quen với chi nhanh của tập đoàn Lục thị.

Uống một ngụm nước dây tây tươi, ta cúi đầu kiểm tra tình trạng kinh doanh của các chi nhánh.

“Phó tổng, nên nghỉ ngơi đi.” Bàn tay nhỏ bé của Tuyết Liễu nhẹ nhàng đặt trên văn kiện, “Hai ngày hai đêm, ngài chưa thấy mệt à?”

“Ta lười biếng cũng mấy tháng nay rồi, hai ngày hai đêm thì có là gì chứ?”Lấy tay nàng ra, ta tiếp tục xem văn kiện, “Đốt thêm một cây nến nữa, nếu ngươi thấy mệt, thì vào trong nghỉ ngơi đi.” Phòng làm việc của ta trang bị đầy đủ, có một căn phòng ngủ cực kỳ thoải mái.

“Ta đã nghỉ ngơi rồi, người cần ngủ chính là ngài đó.” Nàng không đốt nến, trái lại còn thổi tắt vài cây.

“Thân là phó tổng của tập đoàn Lục thị, ta có trách nhiệm quản lý nó cho tốt.” Ta đã thất trách quá lâu rồi, không muốn tiếp tục thất trách nữa.

“Dùng công việc gây tê chính bản thân mình.” Tuyết Liễu kéo một cái ghế, ngồi xuống bên cạnh ta, “Ta biết trong lòng ngài khó chịu, nhưng mà, ngài không nên tự hành hạ mình như vậy.”

Ta nhẹ nhàng đóng văn kiện lại, ngẩng đầu nhìn nàng, “Tuyết Liễu, ta không phải theo chủ nghĩa hoàn mỹ, nhưng, ta không thể lấy đi hạt bụi trong mắt đó.”Khang Minh Nguyệt, vừa vặn là một hạt cát rất lớn,

Ta thừa nhận, ta ngày nào cũng vùi đầu vào công việc, đích thực là muốn phân tán lực chú ý, giảm bớt áp lực trong lòng.

Tuyết Liễu cúi đầu, cười đến khổ sở, “Tỷ tỷ, muội lại làm sao có thể lấy được hạt bụi đó?” Tuyết Liễu từ nhỏ đã lớn lên cùng ta, tiếp nhận nền giáo dục hiện đại, sao có thể lấy được hạt bụi đó?

“Có chuyện gì, nói tỷ tỷ nghe.” Ta để tâm chính là quá khứ của Mộ Dung Phong Vân với Minh Nguyệt, còn nàng lại để tâm cái gì?

“Khang Minh Nguyệt bây giờ đang ở Lăng gia.” Nàng buông mắt, cánh môi tràn ra nụ cười như có như không, “Lăng Sở Nam vẫn còn thích nàng.”

Ta bất giác đề cao âm thanh, “Ả đã có hài tử của Mộ Dung Phong Vân rồi, còn muốn đối với Lăng Sở Nam thế nào?”Nữ nhân này thật sự quá tham lam.

“Không có a.” Tuyết Liễu khẽ cau mày, “Ả nói hài tử là của Lăng Sở Nam.” Nàng đưa tay sờ sờ gương mặt.

Là của Lăng… Lăng… Sở Nam?

Ta chớp chớp mắt, hàn ý từ trong mắt trào ra, “Ả đánh muội?” Nàng sẽ không vô duyên vô cớ sờ sờ gương mặt làm gì.

Tuyết Liễu cười càng lúc càng khó coi, nhẹ nhàng gật đầu, “Ả đánh muội một bạt tay, cùng một lúc với Lăng phu nhân. Hai nữ nhân này nhốt muội trong nhà củi, đánh.”

Đôi mắt ta trở nên âm trầm, ngón tay siết chặt đến run lên, “Cái gì?” Tuyết Liễu tuy rằng không nói ra, thế nhưng ta biết, nàng nhất định đã chịu nhiều khổ sở.

Tuyết Liễu cười yếu ớt lắc đầu, “Quên đi, đã qua cả rồi.”

“Tại sao không phải kháng?” Vô Ưu võ công rất tốt, Vô Lệ chắc cũng không tệ.

“Tỷ biết Khang Minh Nguyệt giả trang giỏi thế nào không?” Tuyết Liễu tựa lưng vào ghế, nước mắt theo khóe mắt trào ra, “Chuyện tới nước này, Lăng Sở Nam vẫn như cũ cho rằng ả là một nữ hài tử ôn nhu động lòng người.”

“Giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn rõ ràng nói người hắn thích chính là nha hoàn đã cùng hắn đêm đó, sao lại với muội…” Sao lại thành với Lăng Liễu Nhi? Còn kịch liệt ở hoa viên nhà người ta vụng trộm?

“Nam nhân mà, chính là như vậy…” Từng giọt nước mắt rơi trên mặt đất, Lương Tuyết Liễu cười thảm, “Hắn yêu muội, yêu Liễu Nhi. Yêu Vô Lệ, yêu Liễu Nhi, cũng yêu Minh Nguyệt. Hôm nay đưa muội đến Mộ Dung gia, chính là muốn nói với tỷ, hắn yêu muội. Hi vọng tỷ có thể đồng ý, để Vô Lệ làm thiếp.”

“Ngu ngốc.” Ta dùng ngón cái lau đi nước mắt trên mặt nàng, “Khờ quá, người hắn yêu không phải đều là muội sao? Vô Lệ hoạt bát vui vẻ, Liễu Nhi uyển chuyển hàm xúc, không phải đều là muội cả sao?”

“Không giống.” Nàng thống khổ lắc đầu, “Hắn tại sao lại yêu Liễu Nhi, tại sao lại yêu cả hai người? Không công bằng, nam nhân tại sao có thể tam thê tứ thiếp, nữ nhân tại sao phải thờ chỉ một chồng. Hắn bây giờ chính là ăn trong bát, nhìn trong nồi, nhớ thương trong đất.”

Ta ôm lấy thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, nước mắt nóng hổi lăn ra viền mắt, “Tuyết Liễu, xin lỗi, xin lỗi, nếu như không phải ta đưa hai người đến với nhau, thì sẽ không…” Tất cả đều do ta tạo thành.

Tuyết Liễu rưng rưng lắc đầu, “Tỷ tỷ, không thể trách tỷ. Muội thích hắn, nhiều năm về trước, muội đã thích hắn rồi. Đa tạ tỷ, là tỷ thành toàn cho muội.”

“Tuyết Liễu, Minh Nguyệt kia rốt cuộc là chuyện gì?”Dám cướp nam nhân của tỷ muội bọn ta, ta sẽ không để ả sống được yên lành.

Tuyết Liễu lắc đầu, vùi mặt vào vai ta khóc nức nở, “Muội không muốn nói.”

“Vậy thì đừng nói.” Ta vỗ vỗ vai nàng.

“Tỷ tỷ, muội không muốn ở lại Lăng gia, chúng ta quay về Tê Phượng sơn trang đi.”Tuyết Liễu giống như mọt tiểu hài tử, nhẹ giọng khóc nức nở.

“Tuyết Liễu, không được. Hai người yêu nhau, nên tranh thủ. Về phần Minh Nguyệt…” Khuôn mặt ta trong nháy mắt trở nên rất hung tợn, “Để ả đi chết đi, đừng để ý làm gì.”

“Yêu hắn nhiều năm như vậy, thế nhưng, trong mắt hắn chưa từng có muội, muội mệt mỏi lắm rồi, thực sự mệt lắm rồi.”

“Tiếp tục kiên trì.”Ta ôn nhu vỗ vỗ lưng nàng, “Có tỷ tỷ ở đây, không sao hết. Muội không chỉ có một mình, phía sau muội còn có tập đoàn Lục thị, còn có Mộ Dung gia.”

“Tỷ tỷ, muội thật sự mệt mỏi lắm rồi.” Tuyết Liễu khóc rất thương tâm. “Muội muốn về nhà.”

Ta lạnh lùng cự tuyệt, “Không được, ngày mai ta đưa muội về Lăng gia.” Lúc này không phải lúc nên nhẹ dạn, không thể vì nhẹ dạ, khiến nàng ân hận nửa đời sau, “Ta để Tiểu Khiết đi theo.” Nha đầu Tiểu Khiết đó cũng không phải kẻ ăn chay.

—————————

(1) nhật tiến đấu kim: đấu: bình, hủ -> (một) ngày thu (cả) hủ vàng.

(2) Nguyên văn Hán Việt: tân quan thượng nhâm tam bả hỏa, chỉ những chính sách, kế hoạch do người mới đảm nhiệm chức vụ đề ra.
break
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc