Không biết Thái Bạch lâu có trang bị máy quay hay không, ta muốn len lén đào tường. Từ đầu bếp đến học đồ nấu ăn, tất cả ta đều muốn đào đi hết.
Bất luận là món ăn chiêu bài hay một chén cơm bình thường, tất cả đều ngon không chê vào đâu được. Ta cả đời đã ăn khắp thế giới này, nhưng tới nay cũng chưa từng ăn món nào hoàn mỹ như vậy. Lục Thanh Nhã không hổ danh là Lục Thanh Nhã, đầu bếp tốt như vậy tỷ ấy đào đâu ra chứ?
Dựa vào cách trang hoàng bố trí và món ăn phục vụ ở Thái Bạch lâu, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu kinh thành đệ nhất tửu lâu. Nếu như Thanh Nhã muốn tranh, cái “kinh thành đệ nhất tửu lâu” chó má kia chỉ còn nước cúi đầu chào thua.
Đương lúc ta đang ăn cơm phi thường vui vẻ, điếm tiểu nhị đột nhiên đẩy cửa ra, thấp giọng nói, “Công tử, tiểu thư, Lăng Sở Nam tới.”
Mộ Dung Phong Vân đang ngồi bên người chớp mắt một cái, trong mắt hiện lên một mạt hào quang, “Lăng Sở Nam tự mình tới?” Thế nào, kinh thành đệ nhất thủ phủ trong truyền thuyết không thể tới Thái Bạch lâu sao? Khách hàng là thượng đế, tên kia còn là thượng đế trong thượng đế, thượng đế đại giá quang lâm, Thái Bạch lâu há lại có đạo lý cự tuyệt ngay từ ngoài cửa?
“Đại ca, cần gì ngạc nhiên như vậy.” Ta tiếp tục thưởng thức mỹ thực, xem Lăng Sở Nam như không khí. Kinh thành đệ nhất thủ phủ thì sao? Trong mắt ta chính là một tên ngốc tự dâng tới cửa cho Lục Thanh Nhã chặt đẹp.
“Nếu như không phải có tấm biển tiên hoàng ngự ban, thiên hạ đệ nhất tửu lâu không tới phiên Lăng gia bọn họ. Thái Bạch lâu và Kim Ngọc Mãn Đường xưa nay đối lập, Lăng Sở Nam tự mình tìm tới không biết là có âm mưu gì.” Mộ Dung Phong Vân cười nhạt, “ba” một tiếng, chiếc đũa trong tay đã gãy ra làm đôi.
Gãy rồi? Đũa trong tay hắn cư nhiên cứ thế mà… gãy? Bẽ gãy chiếc đũa, là chuyện một người tao nhã nên làm sao?
Ta ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn, há hốc mồm không nói được chữ nào.
Vẻ mặt âm lãnh trên mặt Mộ Dung Phong Vân cấp tốc rút đi, thay vào đó là sắc mặt ôn hòa, “Tử Lung, làm sao vậy?”
Ta nhanh chóng lắc đầu, “Không có gì.” Được nghe Phong Vân công tử phóng đãng bất kham, ôn văn nhĩ nhã, là điển hình ăn chơi trác táng. Nhưng e rằng là sai lầm rồi. Phong Vân công tử thực ra là hạng người như thế nào? Ai cũng không biết.
“Công tử, làm sao bây giờ?” Tiểu nhị trên trán đã toát mồ hôi lạnh, phỏng chừng là bị Mộ Dung Phong Vân hù sợ.
“Lẫy tĩnh chế động.” Hắn mỉm cười, trong đôi mắt đen thâm trầm không nhìn ra bất cứ tâm tình gì.
“Lăng Sở Nam hiện tại đang làm gì?” Ta cũng tán thành cách lấy tĩnh chế động, bất quá, dù sao cũng phải biết hắn đang làm gì chứ? Cái này gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
“Ngay sát vách, gọi hết toàn bộ các món chiêu bài.” Tiểu nhị nơm nóp lo sợ, rất sợ nói lỡ lời.
“Ồ?” Ta tròng mắt vừa chuyển, khóe môi vung lên một nụ cười tà, “Gọi các món chiêu bài, muốn học lén? Khoét tường? Thêm chút nguyên liệu cho hắn đi.”
“Tiểu thư có ý tứ gì?” Tiểu nhị hiển nhiên không hiểu rõ. Hắn đương nhiên không rõ, nếu như hắn rõ, hắn đã sắp thăng chức làm quản lí… nhầm, làm chưởng quỹ rồi.
“Các món chiêu bài của Thái Bạch lâu bao gồm Hoa hảo nguyệt viên dạ, Du Long hí Phượng, Quý phi túy tửu, Thiên địa vô cực canh. Chúng ta thay đổi cách làm một chút, đem nguyên liệu làm Thiên địa vô cực canh bỏ vào trong Du long hí phụng.” Chỉ số thông minh của Hạ Tử Lung ta cũng tính là thiên tài, tiểu nhị chỉ giới thiệu tên có một lần, ta đã nhớ không sai không sót chữ nào. “Ví như rượu, đổi vài vị với nhau. Trà, cứ trộn mấy thứ lại.” Xem hắn có dám học lén hay không.
“Sau đó thì sao?” Mộ Dung Phong Vân nháy mắt mấy cái.
Ta quay lại trừng mắt, “Cái gì sau đó, khó ăn là được.” Muốn học lén? Nằm mơ. Muốn khoét tường nhìn lén? Xem ra hắn còn chưa tỉnh ngủ.
“Trực tiếp bỏ vào một thùng muối không phải tốt hơn sao.” Mộ Dung Phong Vân tuấn mi nheo lại.
“Không nên phá hỏng món chiêu bài của Thái Bạch lâu, đổi cách làm chỉ có thể nói hắn ăn không quen, không liên hệ gì với tửu lâu hết.” Ta đắc ý dạt dào, thỏa chí khoe khoang kế sách của bản thân mình.
“Tiểu nhân hiểu rõ ý tứ của tiểu thư.” Tiểu nhị nhanh chóng lui ra ngoài, chỉ còn lại ta và Mộ Dung Phong Vân mắt to trừng mắt nhỏ.
Tiểu nhị lui ra ngoài một lát, chợt nghe thấy sát vách có âm thành gì đó vọng lại. Ta và Mộ Dung Phong Vân nhìn nhau, tựa như rùa và thỏ chạy đua song song lao ra ngoài. (Nhìn đã biết, ta chính là lưng mai rùa)
Có người đập bể đồ, làm nhị lão bản ta đương nhiên vào chạy nhanh hơn thỏ. (1)
Cánh cửa của căn phòng xa hoa sát vách đang đóng lại, từ ngoài cửa chỉ có thể thấy một mảnh nhỏ. Ta vừa định xông vào, lại bị Mộ Dung Phong Vân đưa tay ngăn cản. Hắn nháy mắt nhìn ta, “Đừng xúc động.”
“Ừ.” Thật sự xem ta như không có đầu óc mà, trận đánh này đương nhiên không thể xúc động.
Mộ Dung Phong Vân khóe môi mỉm cười đúng kiểu của một kẻ làm ăn, chậm rãi đẩy cửa bước vào, “Chẳng hay Lăng đại đương gia đại giá quang lâm, Mộ Dung Phong Vân không kịp nghênh đón từ xa.” Giọng nói biếng nhác phá lệ mê người, nhưng ta nghe chỉ thấy da gà nổi toàn thân.
Theo đường nhìn của Mộ Dung Phong Vân, ta nhìn thấy một vị… soái ca… Ngạch tích thần a, sao lại là một vị soái ca.
Hắn chính như hợp thể của tuấn dật cùng hào phóng, là hỗn hợp của tuấn nhã cùng bá đạo. Đôi mắt thâm trầm, có cuồng ngạo tự cao tự đại, có bình tĩnh bày mưu lập kế, có khí thế quân lâm thiên hạ. Một kẻ phức tạp, một nam tử cực kỳ xuất sắc – Lăng Sở Nam, kinh thành thủ phủ.
Kinh thành tứ thiếu, quả thực đều là nhân trung long phụng. Ta nổi danh cùng bọn họ, kia phải nói là lãng phí từ đầu tới chân.
Ta biết mình đang trong trường hợp gì, tuyệt đối sẽ không vì tham luyến mỹ sắc mà làm ra chuyện mất mặt, “Lăng đại đương gia đại giá quang lâm, Mộ Dung Tử Lung không kịp nghênh đón từ xa, thất lễ.” Ta mỉm cười, cũng không thi lễ.
Ánh mắt Lăng Sở Nam trên người ta dạo qua một vòng, ngoài cười nhưng trong không cười, “Thì ra là đại công tử và tiểu thư Mộ Dung gia, quả nhiên là nhân trung long phụng.”
“Từ lâu nghe danh Lăng đại đương gia xuất chúng phi phàm, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.” Đôi môi đỏ mọng của ta câu ra một vòng cung ôn nhu.
Từ ánh mắt hắn quan sát ta suy ra, ta có thể khẳng định hắn chưa từng gặp ta bao giờ. Từng gặp Mộ Dung Phong Vân nhưng chưa gặp qua ta, cho nên mới đối với ta cảm thấy hiếu kỳ.
“Lăng mỗ cũng từ lâu được nghe đại danh Mộ Dung tiểu thư, Mộ Dung tiểu thư ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, thông tuệ linh xảo, có thể nói là điển hình trong các thiên kim khuê các.” Lăng Sở Nam mặt không đỏ tim không loạn ra sức khen ta, khen đến ta muốn bay lên trời.
Ánh mắt ta chậm rãi đảo qua những mảnh sứ vỡ trên mặt đất, ngẩng đầu mỉm cười, “Lăng đại đương gia đại giá quang lâm, Thái Bạch lâu thật lấy làm vinh hạnh, tiếp đón không được chu đáo, Mộ Dung Tử Lung cảm thấy vô cùng áy náy.” Không phải chỉ là lựa lời hoa mỹ nói câu khách sáo thôi sao, ai không biết? Ta cũng biết vậy. Trong khóa huấn luyện sát thủ, có một khóa gọi là khóa xã giao, bản nhân thuộc về đứa trẻ đặc biệt được nuôi dưỡng tốt.
“Tiểu thư…” Phục vụ viên lập tức dùng ánh mắt cầu xin nhìn ta.
Ta không lộ thanh sắc quay lại cho hắn một cái nhìn “đừng lo lắng”, mỉm cười nói, “Lăng đương gia đại giá quang lâm, Thái Bạch lâu lại tiếp đãi không được chu toàn. Mộ Dung Tử Lung thiết yến, bồi tội với Lăng đại đương gia, thỉnh Lăng đại đương gia vui lòng đến dự.” Bất luận rốt cuộc phát sinh chuyện gì, ta đều quyết định chiến đấu tới cùng, tuyệt đối không để cho công nhân Mộ Dung gia chịu thiệt.
Lăng Sở Nam cong môi, liếc mắt nhìn đống sứ vụn, “Mộ Dung tiểu thư, cực phẩm Thiết quan âm của Thái Bạch lâu hóa ra là có hương vị này.” Trong dáng cười nhạt nhẽo nổi bật ra hàn ý, tiếu ý chưa đạt tới đáy mắt.
“Pha trà, nước pha và thủ pháp là rất quan trọng. Không hiểu trà, tự nhiên sẽ không pha được trà ngon. Lăng đương gia nếu muốn uống, Tử Lung nguyện ý thử xem.” Ta đùa giỡn nháy mắt mấy cái, “Chỉ là… nếu như không hợp khẩu vị, Lăng đương gia đừng trách móc.” Từ câu nói ám chỉ đó của hắn, ta hoàn toàn có thể suy đoán sự tình vừa qua. Đám tiểu nhị chiếu theo lời ta căn dặn pha hỗn hợp vị lạ đưa tới cho Lăng Sở Nam, kết quả làm Lăng Sở Nam giận dữ. Bình sứ thanh hoa thượng phẩm, đồ cổ đó nha, cư nhiên cứ vậy mà vỡ à? Ai…a.
“Mộ Dung tiểu thư tự mình pha trà, thật là vinh hạnh cho Lăng mỗ.” Lăng Sở Nam cười như không cười, đi vài bước.
“Thỉnh.” Ta làm ra thủ thế “thỉnh”, đi về phía trước.
Trong nháy mắt đi ngang Mộ Dung Phong Vân, Lăng Sở Nam cười nhẹ, nhỏ giọng nói một câu, “Nghe đồn Mộ Dung gia nữ nhân làm đương gia, quả nhiên không phải giả.” Câu này là có ý tứ gì? Đả kích? Xích mích ly gián?
Mộ Dung Phong Vân thản nhiên nói, “Mộ Dung Phong Vân không thích kinh thương, bây giờ Tử Ly nhập cung, việc buôn bán đương nhiên do Lung nhi lo liệu.”
“Nghe nói hai vị thiên kim Mộ Dung gia có tri thư, hiểu lễ nghĩa, ôn nhu uyển chuyển hàm xúc. Chậc, trăm nghe không bằng một thấy.”
Ta nghe hắn nói, hơi nhíu mày. Câu này là có ý tứ gì? Là khen hay chê?
“Cái gì?” Mộ Dung Phong Vân nhíu mi.
“Tử Lung cô nương khôn khéo giỏi giang, trường tụ thiện vũ (2), không thua gì đấng nam nhi. Gia nghiệp Lục lão bản giao lại cho nàng, tốt hơn giao cho phá gia chi tử như ngươi.” Trong giọng nói của Lăng Sở Nam, hàm chứa nồng đậm châm chọc cùng khinh miệt.
Nghe Lăng Sở Nam châm chọc Mộ Dung Phong Vân, không hiểu tại sao, một cảm giác tức giận dâng lên trong lòng.
Ta nhìn hắn lộ ra dáng tươi cười chết người không cần đền mạng, dùng giọng nói ngọt ngào, “Tử Lung nghe danh Lăng đương gia hiểu biết kinh thương đã lâu, không biết có vinh hạnh được Lăng đương gia chỉ điểm?” Ta giả vờ thở dài ai oán, “Gia huynh tuy rằng tài trí hơn người, nhưng chỉ biết múa bút chơi chữ. Những bức tranh chữ của huynh ấy có thể nói là đương đại nhất tuyệt. Gia huynh thông minh tuyệt đỉnh, chỉ tiếc trời sinh tính tình thích tiêu dao, không muốn bị danh lợi ràng buộc. Còn về kinh thương, có thể nói một điểm cũng không biết.” Ta vừa lắc đầu vừa thở dài.
Lăng Sở Nam mặt không đổi sắc, “Mộ Dung cô nương nói có lý.”
Bội phục, bội phục, cả nói dối cũng có thể thuận miệng như vậy.
Ánh mắt ta khẽ liếc Mộ Dung Phong Vân, ta thấy hắn đang hứng thú nhìn ta, tựa hồ như đang suy xét cái gì.
Ánh mắt này của hắn, không hiểu tại sao lại dọa cho ta sợ, từ tận đáy lòng rùng mình một cái.
———
Sở Sở: Hắc hắc, Sở Sở lại đến rồi. Ta canh tân cũng không ít nha, mỗi ngày mấy nghìn chữ. Sở Sở năng lực có hạn, đừng làm khó dễ ta.
(TN: Tới đây là hết 13.2, Sở Sở mới nói câu trên đó ))
——-
Ta căn dặn tiểu nhị đem đến cho ta một bộ trà cụ, tự mình ngâm trà cho Lăng Sở Nam.
Vừa uống trà, vừa thuận miệng thưởng thức vài món điểm tâm.
Từ lần đầu nhìn thấy Lăng Sở Nam, ta đã biết nam nhân này không dễ chọc. Trở mặt với hắn, tuyệt đối không có lợi. Thêm một kẻ địch, chi bằng thêm một bằng hữu.
Kết giao với vị bằng hữu này cũng được, thế nhưng, ta tuyệt đối không cho hắn có cơ hội thưởng thức chiêu bài của Thái Bạch lâu.
Muốn uống trà ngon? Được thôi. Nước trà cộng với một chút điểm tâm, ta no chết hắn, chí ít là chống được cái bụng hắn không rảnh để chứa thêm thứ gì khác.
“Tử Lung chỉ biết sơ về trà dạo, chẳng hay Lăng đương gia uống có quen không?” Ta thực sự quá là khiêm tốn, lấy kỹ thuật pha trà của ta, phỏng chừng có thể bài danh trên toàn thế giới. Có điều… xếp hạng thứ mấy thì ta không biết, có lẽ là hạng thứ… 99999.
“Nước trà do Mộ Dung cô nương pha vừa uống vào liền thấy ngọt, mùi thơm tỏa ra bốn phía, tại hạ sao dám nói không ngon.” Hắn thật sâu hít một ngụm hương trà.
“Khi uống trà, tốt nhất nên ăn cùng chút điểm tâm.” Ta đem vài đĩa điểm tâm nhỏ đổ trước mặt hắn.
“Đa tạ.”
Không thể phủ nhận, tướng ăn của người này phi thường văn nhã, cùng với ai đó tên gọi Mộ Dung Tử Lung đối lập hoàn toàn.
“Hương hoa quế thơm nồng, hương trà bát ngát, nhìn như không hòa hợp, kỳ thực lại có một hương vị đặc biệt khác, Lăng đương gia có thể nếm thử bánh hoa quế.” Ta liều mạng khuyên hắn ăn điểm tâm.
“Đa tạ Mộ Dung cô nương.” Gia giáo thật tốt, một chút việc nhỏ cũng nói câu đa tạ. Nếu như hắn biết ý đồ của ta, câu nói ra chắc chắn không phải đa tạ, mà là cút ra xa một chút.
Ngồi trên bao sương (3) một giờ, Mộ Dung Phong Vân hoàn toàn bảo trì trầm mặc, từ đầu tới đuôi không nói một câu nào.
Mà ta và Lăng Sở Nam lúc đó, sóng lớn dâng trào. Bề ngoài nhìn vào thì như đang khách sáo, thực tế là đang đấu võ. Mỗi một câu nói đều ẩn chứa hàm ý, chỉ một động tác đơn giản, nhưng ý nghĩa sâu sắc. Thay vì nói một giờ uống trà, chi bằng nói một giờ cầm binh khí đánh nhau cho rồi. Cho dù là trên chiến trường, phỏng chừng cũng không vất vả như vậy. Ta không am hiểu tâm cơ đấu đá, nhưng cũng không phải trái hồng nhuyễn bóp vào là nát.
Một giờ đấu tranh kịch liệt, cuối cùng Lăng Sở Nam tự động cáo từ, cũng “thịnh tình” mời ta và Mộ Dung Phong Vân hôm nào đến Lăng gia làm khách, ta tự nhiên cũng “thịnh tình” mời hắn đến Mộ Dung gia uống trà.
Lúc chia tay, ta và Mộ Dung Phong Vân tự mình tiễn hắn ra tới cửa.
“Tử Lung, công phu uyển chuyển của muội không thua gì Thiên Hương.” Nhìn Lăng Sở Nam đi xa, Mộ Dung Phong Vân chép miệng tán thưởng.
Ta ném cho hắn một ánh mắt rõ ràng, “Muội nào có uyển chuyển? Xã giao thôi mà.”
“Xã giao.” Mộ Dung Phong Vân mãnh liệt gật đầu, không muốn đôi co với ta, “Không sai, chỉ là xã giao thôi mà.”
Ta ngẩng đầu nhìn sắc trời, “Được rồi, muội phải về.” Lúc này, nên đến Tê Phượng sơn trang. Ta phải tới cửa nhìn, trên tấm biển có phải đúng là viết Tê Phượng sơn trang hay không. Cho tới bây giờ, ta dĩ nhiên còn không biết nhà mình ở tên gì, mất mặt.
Hắn khẽ gật đầu, “Đi thôi.”
Ta quay đầu, ghé vào lỗ tai hắn cười nói, “Đại ca, muốn tìm muội thì đừng để người khác thấy, ẩn nấp một chút.” Đi, ta khoát khoát tay, xoay người.
Thân ảnh đơn bạc, rất nhanh bị dòng người bao phủ, hòa lẫn trong đêm đen…
***
Sở Sở: Tàng thư tàng thư, đề cử đề cử… (Mỗ Sở đê tiện vô sỉ phất cờ hò reo…)
Bình luận cũng muốn nha, cho dù là một chữ, cũng là ủng hộ Sở Sở, đúng hay không? Hắc hắc…
———-
(1) Nghe qua thì hơi vô lý, nhưng ý Tử Lung muốn nói đến kết quả của câu chuyện rùa và thỏ là rùa chạy nhanh hơn thỏ. Thế nên mới tự ví mình là rùa, không phải ý nói trên thực tế rùa nhanh hơn thỏ.
(2) Trường tụ thiện vũ: có điều kiện thuận lợi nên làm việc hiệu quả.
(3) Bao sương [TN: là cái na ná dưới này đây, có điều cổ đại không đc “hoành tráng” như vậy =))]