Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung

Chương 86: Điệp giới tiên tử (1)

Trước Sau

break
Thành Bắc ở Kim Lăng, vùng nɠɵạı ô nông thôn, một nơi trong đại trạch viện.

Một lão già áo đen, đi tới đi lui ở trên Đường, trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng lại không thể nói rõ.

Chỗ trạch viện này, là tổng đàn gián điệp do Bắc Triệu thiết lập ở thành Kim Lăng, mà lão già này, chính là sĩ thân nổi danh một phương, không ai biết, lão là gián điệp do Bắc Triệu phái tới, nắm trong tay công tác tình báo Bắc Triệu ở bản địa, đã ẩn nấp ở Kim Lăng hơn mười năm. nguồn

Hành động hôm nay, là do hắn và thủ lĩnh tổ chức gián điệp của Trần Quốc ở Kim Lăng hợp lực bày ra, đều phái các hảo thủ cùng hành động, có thể xem như đã dốc hết thực lực, nếu không thể tiêu diệt Nhất Tuyến Đường, bị nó cắn trả lại, khi đó tổn thất, sẽ không thể lường được.

Đang lo lắng đợi tin tức hành động do tổ truyền tới, ở bên ngoài tường đột nhiên truyền tới tiếng ngạc nhiên hỏi lớn của các thủ vệ, tiếp sau đó, lại truyền tới mấy tiếng kêu thảm, lão già nghe được liền kinh sợ.

Lão vội đi ra cửa xem, đã thấy ở trong đình viện, một đám thủ vệ cũng nghe được tiếng kêu thảm bên ngoài, chuẩn bị đao kiếm, bắt đầu cảnh giới, đang chuẩn bị mở cổng chính ra xem, đột nhiên nghe thấy giọng cười sang sảng từ trên đầu truyền tới, liền ngẩng đầu, nhìn lên phía trên.

Ở trên đại thụ bên ngoài tường, một đôi nam nữ tuấn mỹ mang theo nét cười ưu nhã, hiên ngang đứng.

Thiếu niên anh tuấn không giống người phàm trần, tay ôm eo thon của mỹ nữ bên cạnh, đứng trên nhánh cây cao, thân thể đung đưa theo nhịp rung của nhánh cây, gió mát thổi qua, lay nhẹ quần áo bọn họ, đôi nam nữ này, hiển nhiên lại phiêu dật hơn người như thế, khiến kẻ khác vừa nhìn tâm đã chùng xuống.

Bọn thị vệ giơ đao chỉ lên trời, kinh hoảng hô to. Lão già cũng quát lớn:

"Kết kiếm trận, chuẩn bị nghênh địch!"

Các thủ vệ chạy băng băng trong viện, đang cố gắng kết thành trận thế thì đôi nam nữ tuấn mỹ kia, đã phiêu nhiên giết tới!

Giống như đạp gió, thiếu niên ôm vòng eo tinh tế của bạn đồng hành, nhẹ nhàng từ trên không trung bay xuống, mũi trường kiếm trong tay sắc hẹp, sáng lóng lánh, chiếu lên ánh trời, thoáng cái, liền tràn ra vạn đa͙σ tinh quang, sáng lóa khiến bọn thị vệ không thể mở hai mắt ra.

Người thiếu niên đang ở không trung, trường kiếm đã phiêu nhiên đâm ra, đông tác giống như nước chảy mây trôi, nhẹ nhàng cực điểm, "xoẹt" một tiếng, xẹt một đường đẹp mắt ở không trung, nhẹ nhàng đâm vào cổ họng một tên thị vệ, lập tức rút ra, mang theo một cổ máu tươi, bắn vào trong gió. Thị vệ kia ngay cả tiếng kêu thảm cũng chưa kịp phát ra, người đã mềm oặc ngã xuống, trưởng sam trên người thị vệ bị thổi mạnh, phảng phất giống như phối hợp với động tác của thiếu niên, mang theo một cảm giác thê lương, ngã xuống đất mà chết.

Mỹ nữ bên cạnh tuổi hình như lớn hơn thiếu niên một chút, xinh đẹp giống như tiên tử trên trời, trường kiếm trong tay vung lên, ở trong gió nhẹ nhàng huy động, mũi kiếm xẹt qua cổ một thị vệ, thị vệ kia cũng không kịp kêu thảm, liền đổ sang bên cạnh, máu tươi bắn ra, xẹt qua một đa͙σ quỹ tích đỏ tươi ở không trung.

Thiếu niên vẫn như cũ đặt tay trên eo thon của thiếu nữ, ôm lấy nàng, trong lúc đó xuyên qua bọn thị vệ giống như gió cuốn, trường kiếm trong suốt theo gió phất phới, ở không trung đâm đông, đâm tây, mặc dù bay lả tả như hoa rơi trong gió, nhưng lại mang theo một cảm giác đẹp đẽ thê lương, vẽ lên cổ họng đám thị vệ, máu tươi như hoa đỏ rơi lả tả, bắn tung tóe trong gió.

Giống như cảm ứng được với phong thái phiên dật của hắn, kiếm pháp của thiếu nữ, càng phiêu dật hơn ngày thường nhiều, phối hợp với kiếm chiêu của hắn, trường kiếm đâm ra bốn phía, mang theo từng cột máu tươi bắn ra, kiếm trận lúc thiếu nam thiếu nữ xông tới, nơi đi qua, thi thể bọn thị vệ, đã nằm đầy đất.

Thận pháp bọn họ mặc dù phiêu dật tiêu sái, động tác thấy chậm nhưng thật ra rất nhanh, mà bộ pháp sử dụng dưới chân thiếu niên, cũng thật kỳ lạ, bước đi có tiết tấu, giống như nhịp nhạc, ôm thiếu nữ xuyên qua kiếm trận, bọn thị vệ mặc dù thấy rõ, nhưng lại không thể trốn tránh, trơ mắt mà nhìn bọn họ vung kiếm giết đồng bọn, nhưng lại không có biện pháp, thậm chí ngay cả một chiêu cũng chưa kịp xuất ra.

Trong gió mát, máu tươi bốn phía bắn ra, không ngờ tiếng bọn thị vệ ngã xuống đất lại vang lên "phù phù", đôi nam nữ tuấn mỹ này mỉm cười xoay người lại, trên mặt bọn thị vệ còn có thể đứng vững, đã không còn chút máu.

Sắc mặt lão già áo đen trắng bệch, thân run run muốn ngã, nhìn đôi thiếu nam thiếu nữ, gật đầu bi thảm cười nói:

"Tần Tiên Nhi, cũng là ngươi lợi hại, có thể ở trong Nhất Tuyến Đường ở Kim Lăng, còn mai phục một tuyệt đỉnh cao thủ như vậy! Ta phái đội kia đi hành động, bây giờ đều đã tiêu diệt hết rồi sao?"

Mạnh Tiêu Nhi gật đầu mỉm cười, không khỏi cảm kích nhìn thoáng qua thiếu niên bên cạnh, lạnh nhạt nói:

"Việc đã đến nước này, các hạ còn gì để nói? Không bằng đưa tay chịu trói, còn có thể bảo vệ thân tàn, để tránh bất hạnh!"

Lão già áo đen cười thảm nói:

"Hắc hắc, ta là người Đại Triệu, chịu hoàng mệnh ở Kim Lăng, thành lập tổ chức tình báo khổng lồ, vì Đại Triệu lập nhiều công lao hiển hách, ai ngờ lại thua dưới tay ngươi, ngươi nghĩ rằng ta đầu hàng ngươi thì có thể sống sót sao? Chỉ tiếc ta anh hùng nhiều năm, một khắc thanh danh mất hết! Có điều, ngươi yên tâm, ta dù có chết, tổ chức tình báo ở Kim Lăng, vẫn có thể tồn tại như cũ, tiếp tục đấu tranh cùng Nam Đường Tây Thục của ngươi!"

Mạnh Tiên Nhi biến sắc, trầm giọng nói:

"Hóa ra ngươi muốn lấy cái chết để bảo vệ bí mật của tổ chức, vậy thì thất kính rồi!"

Bàn tay lão già áo đen vừa lật, một thanh chủy thủ sắc bén đã gác ở cổ mình, có chút đắc ý và sầu thảm cười lạnh nói:

"Ta vất vả bôn ba nhiều năm, há lại dễ dàng để tổ chức lâm vào hiểm cảnh! Hôm nay, ta mặc dù chết ở đây, người Đại Triệu, sớm muộn cũng sẽ thay ta bác thù rửa hận!"

Đứng bên cạnh Mạnh Tiên Nhi, thiếu niên lén lút xoa eo nàng đột nhiên kêu "A" một tiếng, ngửa mặt lên trời, kêu lớn:

"Ta nhớ ra rồi! Ngươi nói tổ chức tình báo Bắc Triệu, chính là người trong này sao?"

Tay hắn xỏ vào trong lòng, lấy ra một quyển sách nhỏ, mở trang đầu tiên, lớn tiếng nhẩm:

"Trần La Thân, Hoàng Diệp, Đàm Tống Minh…"

Khuôn mặt lão già áo đen, đột nhiên trở nên vặn vẹo, từ hai con ngươi bắn ra, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm thiếu niên, gào lớn:

"Ngươi, ngươi như thế nào có danh sách tổ chức chúng ta?"

Tính danh vừa đọc bên trong, người thứ nhất chính là tên lão, mà hai người kia, chính là hai người đứng đầu tổ chức Bắc Triệu ở Kim Lăng, ẩn nấp rất kĩ, đợi sau khi lão chết, Hoàng Diệp sẽ tiếp nhận vị trí của lão, dẫn dắt nhân viên tình báo còn sót lại, tiếp tục truyền tình báo cho Bắc Triệu.

Tên hai người này, chính là một bí mật lớn, cho dù là thị vệ trong viện, cũng không có khả năng biết. Mà Tống Minh thì càng ẩn thân nhiều năm, đã làm chức Nam Đường Lại Bộ Thị Lang, ở Nam Đường bí mật phát triển rất nhiều nhân viên tình báo, trong đó không ít quan viên triều đình, cũng cùng tuyến liên lạc với hắn, trở thành một phái lớn trong tổ chức tình báo ở thành Kim Lăng, cho dù là lão già Trần La Thân, cũng không thể biết được tên thủ hạ tình báo viên của hắn.

Đối với câu hỏi của lão già, Lý ŧıểυ Dân đắc ý vô cùng nói:

"Ài, cũng chẳng có gì, giờ tý hai đêm trước, một thủ hạ của ta phát hiện có người đào hố trên đất, tưởng hắn chôn vàng bạc tài bảo gì đó, nên hiếu kỳ chạy đi xem, kết quả nhìn thấy hắn chôn một quyển sách gì đó, dùng vải dầu bao lại đặt vào một cái hũ, bộ dạng lén lén lút lút, so với quỷ còn giống quỷ hơn! Thủ hạ kia lại rất hiếu kỳ, mặc dù thực lực của hắn không đủ để đào lên, có điều hắn có thể tìm thủ lĩnh hỗ trợ a! Gã thủ lĩnh kia đào hũ đó ra, vốn tưởng người nào đó dùng sách trộm thuế lậu thuế, ai ngờ vừa nhìn vào, gã thủ lĩnh thủ hạ của ta cảm giác vô cùng quan trọng, liền đưa cho ta!"

Ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm quyển sách nhỏ đang vung trong tay Lý ŧıểυ Dân, tròng mắt lão như muốn rớt ra.

Quyển sách nhỏ này, là lão chọn đêm hôm trước, ở một chỗ bí mật, lặng lẽ chôn xuống đất. Lão tiến hành hết sức bí mật, hơn nữa ngoài sân còn có rất nhiều thị vệ trông coi, như thế nào có thể có người ngoài vào được? Hơn nữa bản thân tai thính mắt sáng, nếu có người nấp cạnh đó, cho dù là tiếng hô hấp, mình cũng có thể nghe ra. Chẳng lẽ nói, người rình coi, công phu trình độ cao đến độ, giống như ma quỷ sao?

Ngay lúc lòng lão đang kinh hoàng, cơ hồ không thể chịu nổi áp lực nữa, Lý ŧıểυ Dân lại móc ra hai quyển sách nhỏ khác, đắc ý cười nói:

"Ngươi kia có tính là gì, ta còn có hai cái này, là lấy từ Hoàng Diệp và Đàm Gia, ngươi nói những người đó, mặc kệ là ngươi biết hay không biết, ở trên này đều có tên! Trở lại sẽ mời bọn họ tới, để bọn họ ở cùng một gian phòng lớn với ngươi, hảo hảo bồi dưỡng chút tình cảm, ngươi có chịu không?"

Lão già còn có thể nói được gì nữa, cơ mặt đã vặn vẹo không còn giống hình người nữa, gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên tuấn mỹ kinh khủng vô cùng này, miệng run run, nói không nên lời.

Thị vệ bên cạnh, mặt xám như tro tàn, ngơ ngác mà nhìn ba người giằng co bên kia, cho dù có ngốc, cũng biết tổ chức tình báo lần này đã thất bại thảm hại, không lọt nổi lưới người.

Thân gầy run rẩy nửa ngày, lão già rốt cuộc giơ hai tay gầy đét lên, quơ chủy thủ sắc bén, dùng hết khí lực, gào lên:

"Các huynh đệ, nam nhi Đại Triệu chúng ta, tuyệt không thể bó tay chờ chết! Cho dù chúng ta chết ở chỗ này, cũng phải giết hai người này, tuyệt không thể để cơ mật của tổ chức, lọt ra ngoài! Vì các huynh đệ đang ẩn nấp, giết a!"

Nghe tiếng gào thê lương kia, hơn mười tên thị vệ còn sót lại, trên mặt lộ vẻ khẳng khái bi tráng, vung đao múa kiếm, điên cuồng gào lớn, phóng nhanh tới hướng đôi nam nữ nọ, muốn lấy máu mình, bắn tung tóe trong năm bước, để đổi lấy tính mạng hai người kia!

Lý ŧıểυ Dân lắc đầu thở dài, ngay cả kiếm cũng không thèm vung, chỉ dùng để xem ánh mắt người chết, thờ ơ nhìn lão già áo đen dẫn người xông tới.
break
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc