Tay Lý ŧıểυ Dân không kiêng nể gì mà dò xét vào trong cung trang* của thiếu nữ, chẳng chút kiêng dè vuốt ve ở trên thân thể mềm mại không chút tì vết, lướt qua ŧıểυ phúc bóng loáng bằng phẳng, dò thẳng vào giữa chân ngọc, chỉ cảm thấy lông tuyến ướt át, biết nàng đã động tình, không khỏi mừng thầm, động tác trên ngón tay, lại càng trở nên điên cuồng phóng đãng.
Thính Cầm kinh ngạc kêu lên một tiếng, đôi tay ngọc không khỏi đè hai vai Lý ŧıểυ Dân lại, nhìn hắn ngượng ngùng mê loạn, muốn bảo hắn không nên sờ loạn, nhưng lại không hề có khí lực, chỉ có thể há miệng chốc chốc thở dốc, không nói được lời nào.
Nhìn môi anh đào của nàng run rẩy, trong lòng Lý ŧıểυ Dân đại động, môi anh đào cười hì hì hôn lên, đẩy thân ngọc của thiếu nữ ngã lên giường, tiếp đó xé mạnh cung trang, từ ba xuống hai, thuần thục cởi quần áo, lộ ra thân thể tuyệt vời thuần khiết như ngọc.
Lại nhìn Thính Cầm, cũng đã thần chí mơ hồ, vẻ mặt đỏ ửng, nằm trên giường không hề nhúc nhích. Lý ŧıểυ Dân cười hì hì, bò lên trên giường, ghé vào người Thính Cầm, bắt đầu ở trên thân ngọc thiếu nữ không kiêng nể hôn lên khắp người.
Thính Cầm thấp giọng rên rĩ, nằm ngửa trên giường, cảm giác một cổ xúc động kỳ quái trước bộ ngực sữa dâng lên, đầu lưỡi trong hàm của thiếu niên, lại di chuyển tới nơi khác. Mà tay hắn, lại càng không có quy củ, vuốt ve đùi ngọc trắng như tuyết, lưu luyến ở song phong mềm nhẵn dùng sức ngắt vài cái, chuyển tới giữa chân ngọc, động tác bắt đầu thuần thục.
Tiếng rêи ɾỉ của Thính Cầm, càng lúc càng lớn, ngượng ngùng sợ hãi ngập tràn trong lòng, không biết như thế nào lại đột nhiên biết thành dạng này. Vốn bản thân chỉ là muốn kéo gần quan hệ với ŧıểυ Dân Tử, ai ngờ lại trở thành là hắn đẩy mình ngã lên giường, trắng trợn khinh bạc. Mà làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy, khiến bản thân sau này, như thế nào lại dám đối mặt với hắn đây?
Lý ŧıểυ Dân khẽ cắn nụ hoa thiếu nữ, nghe tiếng rêи ɾỉ thở dốc của nàng, dần dần kịch liệt hơn, cho đến khi nàng rít lên một tiếng, hai tay ôm chặt lấy mình, hai cái đùi đẹp cũng kẹp chặt tay mình, như là hận không thể bẻ gãy nó.
Bàn tay ma quỷ của Lý ŧıểυ Dân cũng không đồng ý dừng lại, động tác lại càng kịch liệt vô cùng, giống như gió thổi lốc cuốn, khiến cho Thính Cầm chảy nước mắt mãi, ôm lấy hắn, run rẩy không thôi, cả tâm hồn thiếu nữ, giống như rơi vào trong sóng biển dào dạt dữ dội, chỉ có thể bất lực chịu đựng ngọn sóng điên cuồng đánh thẳng tới.
Rất lâu sau đó, Thính Cầm mởi thở lại như bình thường, sụt sùi khóc, rúc vào trong nửa ngực trần của Lý ŧıểυ Dân, run giọng nói:
"ŧıểυ Dân Tử, ngươi như thế nào lại lợi hại như vậy, khiến cho người ta…"
Lý ŧıểυ Dân cười hì hì, cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, cười nói:
"Thính Cầm tỷ tỷ, khiến cho nàng như thế nào a?"
Mặt Thính Cầm đỏ như hoa đào, rúc vào trong lòng hắn, nửa ngày không nói. Hồi lâu mới ngẩng đầu lên, nhìn mặt hắn ngượng ngùng, khẽ thở dài:
"Đã bị ngươi làm thành bộ dạng này, thiếp thân bây giờ đã là người của ngươi rồi, ngươi sẽ không phụ lòng tỷ tỷ, có phải hay không?" Truyện được copy tại
Lý ŧıểυ Dân cười thầm trong lòng nói:
"Nàng nói lời này, có phải hơi sớm hay không?"
Trong miệng cũng dỗ ngon dỗ ngọt, nói bản thân mặc dù là thái giám, nhưng sau này tuyệt đối sẽ không phụ lòng tỷ tỷ tốt. Chốc nữa sẽ góp lời với Tần quý phi, xin điều nàng đi, vào trong phủ mình hầu hạ bản thân, như vậy có thể ở cùng một chỗ lâu dài.
Thính Cầm đỏ mặt mắc cỡ, âm thầm vui sướиɠ, mỉm cười nằm sát trước ngực hắn, mừng cho bản thân cuối cùng cũng có chỗ nương tựa, mặc dù hắn là một thái giám, nhưng mà bản lĩnh như vậy, cho dù là đang ở chiến trường hay ở trên giường, đều lợi hại như thế, bản thân nếu có thể theo hắn cả đời, nɠɵạı trừ cơm áo không lo, có thể có người gắn bó thân mật hết lòng yêu thương như vậy, cũng là phúc phận của bản thân.
Tay Lý ŧıểυ Dân, chạy loạn khắp nơi trên thân thể mềm mại nhu nhuyễn của thiếu nữ, bóp nhẹ trên mông tròn tinh tế, chỉ cảm thấy chạm tay vào mềm nhẵn, bản thân cũng dần dần không nhẫn nại nổi, nuốt nước miếng cười nói:
"Tỷ tỷ tốt, ta cảm thấy trên người nóng quá, nàng thay ta cởi quần áo có được không?"
Thính Cầm ngượng ngùng mỉm cười, nghĩ tới bản thân nếu là người của hắn, hiển nhiên phải nghe mệnh lệnh của hắn, thân xích lõa liền quỳ trên giường, chậm rãi cởi áo thay hắn, tay ngọc khẽ vuốt thân thể hắn, cảm giác làn da bóng loáng, trong lòng vừa thẹn vừa mừng.
Thế nhưng, vật trương lên dưới hạ thân của ŧıểυ Dân gây sự chú ý của nàng. Thính Cầm hơi có chút ngạc nhiên mà thay hắn cởi lớp quần áo cuối cùng trên người, lập tức cả kinh giương mắt đờ đẫn, nhìn thân thể thiếu niên cường tráng, mắt đẹp mở lớn, ngẩng đầu nhìn mặt hắn cười hì hì không dám tin, nói không nên lời.
Cảm giác thân thể của nàng đang mềm mại trở thành lạnh lẽo cứng đờ, Lý ŧıểυ Dân cũng không ngần ngại, lật mình lại, ôm lấy thân ngọc mềm mịn của nàng, hai người không mảnh vải che thân, thân thể trần trụi quấn chặt một chỗ.
Động tác Thính Cầm, đã dừng lại, thân thể cứng đờ sắp xếp dưới thân Lý ŧıểυ Dân, tạo thành tư thế thường dùng, cái eo nhỏ nhắn bị hai tay Lý ŧıểυ Dân đè xuống, tiến quân thần tốc, dễ dàng tìm thấy phòng tuyến của thiếu nữ trong trắng, xâm nhập vào trong ngọc thể thuần khiết của nàng.
Thính Cầm ngẩng đầu lên, cúi đầu kêu lên một tiếng thảm thiết, ở dưới đau nhức kịch liệt, vừa mới hồi phục lại tinh thần, nhìn thiếu niên nằm trên người động tác thuần thục liền kinh hãi muốn ngất, đau đến độ phải ôm chặt hắn, khóc nói:
"Đừng cử động, đau chết đi được!"
Lý ŧıểυ Dân nghe lời mà ngừng lại, tay vuốt nhẹ vυ", cười nói:
"Thính Cầm tỷ tỷ, rất nhanh sẽ tốt thôi, mới lúc nãy nàng không phải cũng rất sung sướиɠ sao?"
Đôi mắt đẹp của Thính Cầm ngẩn ra, dừng ở mặt hắn đột nhiên vẻ mặt trở nên xa lạ, run giọng nói:
"Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?"
Lý ŧıểυ Dân trừng to mắt, kinh ngạc nói:
"Tỷ tỷ tốt, ta là ŧıểυ Dân Tử mà! Chẳng lẽ nàng quên rồi sao?"
Cảm giác động tác của hắn lại bắt đầu kịch liệt, Thính Cầm vừa đau lại vừa sợ, không khỏi bật khóc.
Thiếu nữ đột nhiên khóc nức nở, Lý ŧıểυ Dân cũng không nói thêm cái gì nữa, chỉ biết tàn phá trên người nàng, cho đến lúc đem tinh hoa bắn sâu vào trong cơ thể thuần khiết của nàng, mới thở ra một hơi, trở mình ngã lên giường, ôm lấy nàng vuốt ve lên xuống.
Qua hồi lâu sau, hắn đã nghỉ ngơi đủ, mới cười cười đem chuyện bản thân nói qua một lần. Khi nói đến chuyện tiên thuật đại thành, có thể khôi phục thân thể, Thính Cầm nghe được trố mắt nhìn, không nghĩ tới tiên thuật còn có công dụng kỳ diệu như vậy.
Đột nhiên, nàng như nhớ tới cái gì, chụp lấy cánh tay Lý ŧıểυ Dân, hoảng sợ lên tiếng hỏi:
"Ngươi mấy ngày nay ở ngoài xuất chinh, có phải cùng nương nương nàng…"
Lý ŧıểυ Dân cười hì hì, cũng không dối gạt nàng, véo nụ hoa nhỏ nhắn của nàng cười nói:
"Không sai, tiếng rên trên giường của quý phi nương nương của nàng, so với nàng còn lớn hơn!"
Thính Cầm lẩm bẩm nói:
"Chẳng trách, mấy ngày nay cử động của nương nương có chút kỳ quái, thường ngồi một mình ở trong đó ngẩn ngơ…"
Ngẩng đầu lên, nhìn thiếu niên ngoài dự đoán của mọi người này, Thính Cầm trong lòng kinh ngạc bội phục, không ngờ hắn thân là thái giám, mà ngay cả quý phi nương nương tôn quý vô cùng cũng dám đặt trên giường làm ra chuyện này.
Lý ŧıểυ Dân vuốt ve thân thể thiếu nữ, chỉ chốc lát lại bắt đầu không kìm được, đặt Thính Cầm trên giường bắt đầu mây mưa. Thính Cầm mặc dù nhẹ giọng van xin, những cũng đã bị hắn chiếm lấy thân thể, đành phải cố theo hắn lần nữa, mặc dù hạ thân vẫn đau nhức như cũ, nhưng cũng chỉ có thể nhíu mày cắn răng chịu đựng hắn xâm nhập làm càn.
Lý ŧıểυ Dân là tay lão luyện, chỉ trong chốc lát liền khiến Thính Cầm xuân tình bộc phát, ôm lấy hắn run giọng rêи ɾỉ, thân ngọc dưới sự chỉ đa͙σ của hắn, động tác cũng bắt đầu nghênh hợp với hắn.
Đang lúc tình nồng mưa dày, đột nhiên nghe tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài, thanh âm của một thiếu nữ truyền vào:
"Thính Cầm, ngươi đang làm gì vậy, tại sao trong phòng ngươi lại có âm thanh kỳ quái vậy?"
Thính Cầm cực kỳ hoảng sợ, giãy dụa từ dưới thân Lý ŧıểυ Dân ngẩng lên, nhưng lại nhìn thấy Trường Bình công chúa từ bên ngoài bước vào, rồi đột nhiên nhìn thấy Thính Cầm cùng một người khỏa thân nằm ôm nhau ở trên giường, bên cạnh vương vãi quần áo thái giám và cung nữ, không khỏi kinh hãi, lùi ra sau một bước, cả giận nói:
"Thính Cầm! Ngươi như thế nào lại cùng thái giám làm loại chuyện này?"
Ở lâu trong cung, nàng cũng nghe nói qua có loại sự tình "đối thực" này, luôn cảm thấy nhơ nhuốc không chịu nổi, nghĩ không ra hôm nay lại tận mắt chứng kiến, chẳng ngờ Thính Cầm luôn luôn đoan trang thận trọng lại làm ra loại chuyện này, không khỏi khiến nàng giận dữ, nếu không phải Thính Cầm là cung nữ nàng ngày thường yêu mến, liền đi bẩm báo mẫu thân, nghiêm khắc trừng trị!
Chuyện kế tiếp, lại càng làm nàng kinh ngạc đến cực điểm: thái giám nhỏ tuổi nằm trên thân thể Thính Cầm, nhìn mình xấu hổ cười, không ngờ lại là ŧıểυ Dân Tử ngày hôm qua cùng mình ở trong góc cung lén lút đùa giỡn thân thiết, hơn nữa trên người hắn, có vật dài rất kỳ quái!
Nhìn ánh mắt nàng kinh ngạc, Thính Cầm hận không có lỗ mà chui vào, không còn hy vọng gì nữa, cùng một thái giám giả trà trộn vào trong cung làm loại chuyện này, lại bị Trường Bình công chúa nhìn thấy, bây giờ muốn không chết cũng không được!
Nàng hai tay che mặt, rụt lại ở trên giường sụt sùi khóc, vì chuyện ở trong phòng mà dẫn đến chuyện bị đánh chết cảm thấy ngập tràn sợ hãi.
Lý ŧıểυ Dân lùi lại ở bên giường giãy nảy lên, kéo Trường Bình công chúa, trong mắt rưng rưng, run giọng nói:
"Tỷ tỷ tốt, cứu mạng a!"
Trường Bình công chúa cái miệng nhỏ nhắn cong lên, căm ghét nói:
"Không nên gọi ta tỷ tỷ, đi gọi Thính Cầm là tỷ tỷ đi!"
Nhưng ŧıểυ Dân Tử lại kéo nàng đến ngồi xuống bên giường, ôm lấy cổ ngọc của nàng, đem mặt vùi ở cổ nàng, nghẹn ngào nói:
"Tỷ tỷ, ngươi nếu không chịu cứu ta, thế thì ta tiêu rồi!"
Trường Bình công chúa nghe thế tò mò một trận, bàn tay gõ mạnh trên đầu hắn một cái, trách mắng:
"Nếu như vậy, ngươi phải đem chuyện từ đầu tới cuối kể ra! Còn cả việc ngươi làm thế nào trà trộn vào trong cung, không được bịa chuyện!"
Ánh mắt của nàng, không tự chủ được mà rơi xuống hạ thân của Lý ŧıểυ Dân, càng nhìn càng thấy kỳ quái, ỷ bản thân là tỷ tỷ của hắn, vươn tay ra, nắm lấy cẩn thận sờ soạng, chỉ cảm thấy lông tuyến cứng rắn trơn dính, còn đang run nhẹ, không khỏi sợ hãi nhanh chóng rút tay ngọc lại, nhưng trong tâm hồn thiếu nữ lại càng tò mò hơn.
Trong lòng Lý ŧıểυ Dân sảng khoái vô cùng, nhưng cũng không dám biểu lộ ra, hai tay hai chân đeo bám chặt ở trên người nàng, giống như vô vĩ hùng* gắt gao cuộn lấy nàng, ghé tới người nàng khóc nói:
"Tỷ tỷ tốt, ta đây là bị quỷ mê hoặc!"
Hắn ôm lấy Trường Bình công chúa khóc kể lại, chỉ nói gần đây có quỷ xuất hiện, pháp lực cường đại vô cùng, biến bản thân thành dạng này. Hơn nữa nữ quỷ kia còn đang cố hấp thụ dương lực của mình, hại bản thân dương khí suy kiệt, không quá mấy ngày sẽ chết, không còn biện pháp, chỉ có thể tìm đến Thính Cầm nhờ giúp đỡ, cố gắng hấp thụ sinh khí trên người thiếu nữ, tránh cho âm khí bám trên thân, đi đời nhà ma.
Vì để tăng độ thuyết phục, hắn thầm vận tiên lực, ở trên cánh tay in một đồ án nữ quỷ mặc bạch y, trông rất sống động, lau cũng không sạch.
Trường Bình công chúa túm cánh tay hắn duỗi ra, thấy vậy liền tò mò, nhổ nước miếng dùng sức lau mạnh, nhưng vẫn không thể xóa đi đồ án sống động này, nhìn đồ án nữ quỷ trên tay hắn giống như đang nhìn mình mỉm cười, trong lòng cũng không khỏi có chút sợ hãi, mới tin những gì ŧıểυ Dân Tử nói là thật.
Ngẩng đầu thấy Thính Cầm ở góc giường khóc, ŧıểυ Dân Tử lại nhìn mình rất tội nghiệp, rõ ràng hai người này vô lực phản kháng, Trường Bình công chúa liền nhân cơ hội bớt xén, bàn tay cầm vật cứng rắn kỳ quái nọ trên người hắn, ngạc nhiên nói:
"Chính là cái này sao? Nữ quỷ kia làm thế nào đến, cho ngươi thứ dài kỳ quái này?"
Lý ŧıểυ Dân nghẹn ngào, bàn tay đè tay ngọc của nàng lại, hướng dẫn cẩn thận, để nàng giúp mình cầm đưa lên đưa xuống, khóc nói:
"Ta cũng không biết. Do ta bên trong gặp quỷ, nàng lại pháp lực tối cường đại, ta luyện tiên pháp nhiều năm như vậy, vẫn không đấu lại nàng! Theo như nàng nói, cung nữ thông thường có thể khiến ta chết chậm vài ngày, cũng không thể diệt tận gốc âm khí trên người ta. Trừ khi là công chúa cành vàng lá ngọc, có thể cùng ta luyện công, ta mới có hi vọng thoát khỏi tử nạn. Nhưng tỷ tỷ nàng xem, ta một ŧıểυ thái giám, thân là nô tài thấp kém, nào dám có loại suy nghĩ sai lệch này đối với các vị công chúa điện hạ? Cũng chỉ còn biện pháp xin các vị cung nữ tỷ tỷ giúp đỡ, để miễn cưỡng lưu lại mạng sống!"
Nói tới đây, đã tính toán xong, tranh thủ lấy Nguyệt Nương ra gánh trách nhiệm, thay mình đỡ giúp tội danh.
Trường Bình công chúa nghe, ở trong lòng đã có một cổ ghen tuông dâng lên, miệng cong lên huy động đôi bàn tay trắng như phấn, gõ mạnh trên đầu hắn một cái, trách cứ nói:
"Ngươi làm sao dám gây ra loại chuyện này đối với cung nữ! Hừ, thành thật mà nói đi, ngươi đã hủy hoại bao nhiêu cung nữ rồi?"
Lý ŧıểυ Dân quả thật cũng không hại qua bao nhiêu cung nữ, lập tức chỉ đem số người đếm sơ rồi rút lại, nói đường đường chính chính:
"Chỉ một người! Nhưng nữ quỷ kia nói có lẽ không sai, ta cùng Thính Cầm có làm một lần rồi, nhưng hình như sinh khí cũng không tăng thêm bao nhiêu, tiếp tục như vậy, ta có thể sẽ chết!"