Khuôn mặt Lý ŧıểυ Dân cười hì hì nói: "Tỷ tỷ, ta đến tìm tỷ tỷ dạy ta viết chữ mà! Không có tỷ tỷ bên cạnh, ta không có tình thần viết chữ!"
Thanh Lăng nghe thấy vậy trong lòng vừa động, cúi đầu thở dài, ấm ức nói: "Mẫu thân viết chữ, so với ta còn tốt hơn, vậy ngươi theo mẫu thân học viết chữ đi!"
Lý ŧıểυ Dân vừa nghe thấy, trong lòng cũng hơi bực: "Mẫu thân nàng theo giúp ta luyện công, hiện tại đến sức cầm bút còn không có, nàng còn muốn tăng thêm gánh nặng cho nàng ấy, hiếu tân để đâu rồi?"
Nhưng mà lời nói như vậy, hắn lại không dám nói trước mặt Thanh Lăng, vì thế chỉ giữ chặt ống tay áo của nàng, đau khổ năn nỉ. Thanh Lăng bị hắn níu kéo mãi, đành oán hận chỉ chỉ ngón tay vào trán hắn, rồi kéo hắn, tiến vào thư phòng.
Vào thư phòng, Thanh Lăng trước tiên mài mực, sau đó kêu hắn viết 500 chữ đại (大), coi như là hình phạt cho hắn.
Lý ŧıểυ Dân ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng, hắn bắt đầu viết chữ đại, sau một thời gian luyện viết, hiện giờ chữ viết ra cũng đã có chút dáng vẻ rồi.
Thanh Lăng thấy hắn trong hoàn cảnh đã chiếm hết ưu thế rồi, vậy mà có thể chỉ thấp hơn ŧıểυ Phục, oán khí trong lòng cũng đã tiêu tan bớt, đứng cạnh bên người hắn, thấy hắn viết chữ cũng khá hơn nhiều rồi, vì thế ầm thầm gật đầu, cầm tay hắn, dạy hắn chỗ nào đặt bút không đúng, nên viết thế nào thì tốt, đợi đến lúc viết xong 500 chữ, quan hệ của hai người đã hòa hợp hơn rất nhiều rồi, đã có lại cảm giác ấm áp lúc còn trong cung.
Đến thời điểm ăn cơm trưa, Hàn Hinh Nhi đã tiến đến thỉnh hai người đi dùng bữa, nàng ngạc nhiên nhìn thấy ánh mắt của Lý ŧıểυ Dân, trong lòng cũng rất khâm phục bản lĩnh của hắn.
Tiêu Thục Phi dáng vẻ mệt mỏi đang ngồi cạnh bàn, nàng kiên nhẫn ngồi đợi thiếu niên phu quân đến dùng bữa. Ai ngờ lại thấy con gái cùng với hắn sóng vai đi vào, trong lòng vừa kinh ngạc vừa thẹn, cuống quýt đứng dậy đón, nhưng mà vì vừa rồi trên giường lao lực quá độ, hai chân không còn sức, thân hình có vẻ như muốn ngã.
Lý ŧıểυ Dân nhanh mắt, nhanh chóng tiến tới đỡ thân thể mềm mại của nàng, tay theo thói quen lại vuốt nhẹ song nhũ của nàng một cái, bỗng nhiên lại nhớ tới Thanh Lăng còn đang ở bên người, lập tức thu tay lại, sau đó có tật giật mình quay lại nhìn Thanh Lăng, sợ nàng tức giận.
Tài nữ thanh lệ văn nha đi bên cạnh hắn cũng làm như không thấy, đi đến bên bàn ngồi xuống, lạnh nhạt cười nói: "Mẫu thân, ŧıểυ Dân Tử, Hinh Nhi hôm nay làm đồ ăn ngon chứ, các người sao còn không ăn cơm?"
Lý ŧıểυ Dân thấy nàng không trách tội, trong lòng cũng mừng như điên, cuống quýt đáp ứng, giúp đỡ nương tử kiều nhược của mình, đi đến bên bàn, ngồi xuống dùng cơm.
Trên mặt Tiêu Thục Phi, vừa sợ vừa xấu hổ, thấy dáng vẻ con gái mình thản nhiên như vậy, làm như là không để trong lòng chuyện mấy ngày hôm nay, trong lòng rất vui, nhưng cũng không nói thêm gì cả, nàng chỉ cười, rồi cùng hai người dùng cơm. xem tại
Lúc này dùng cơm, tình cảm của ba người đã hòa hợp hơn nhiều, dần dần, cũng giống như lúc ở trong cung, sau khi Lý ŧıểυ Dân theo Thanh Lăng đọc sách viết chữ, ba người lại ngồi một chỗ dùng cơm rất tình cảm.
Chỉ là, bọn họ đều không nhắc đến quan hệ xấu hổ hiện tại, Lý ŧıểυ Dân cười lấy lòng với Thanh Lăng mà gọi "tỷ tỷ", Thanh Lăng cũng không khách khí mà gọi hắn là "ŧıểυ Dân Tử" hoặc là "ŧıểυ Dân", chỉ có Tiêu Thục Phi là không dám gọi tên hắn, cũng không dám dễ dàng trước mặt Thanh Lăng gọi hắn là "phu quân", trả lời hắn cũng chỉ hàm hồ, không có gọi là gì cả. Khiến trong lòng Lý ŧıểυ Dân cười thầm, một bên thì ăn cơm, một bên thì ở dưới bàn sờ vuốt đùi ngọc của nàng, Tiêu Thục Phi tuy rằng xấu hổ, nhưng cũng không dám né tránh sự yêu mến của phu quân, nàng chỉ có thể cố gắng cười như bình thường, trước mặt con gái, tùy ý để hắn khinh bạc.
* * *
Nữ tử tôn quý nhất đại đường, ngồi trên Phượng tọa cao nhất, đôi môi đỏ thắm thuyệt mỹ, mang theo một nư cười mê người, không giận mà uy, nhàn nhạt nhìn thiếu niên tuấn tú đang quỳ bên dưới.
Lý ŧıểυ Dân cung kính lễ bái, nghe được tiếng nói của mỹ nữ: "Miễn lễ!" Lúc này, Lý ŧıểυ Dân mới dám đứng dậy, rồi qua đứng một bên.
Ôn nhu dễ nghe, cũng mang theo thanh âm uy nghiêm, truyền vào tai hắn: "Ngẩng đầu lên, để bổn cung nhìn ngươi một cái!"
Lý ŧıểυ Dân nghe lời ngẩng đầu lên, tròng lòng đành giá mỹ nhân trước mắt. Nhưng thấy nàng mặc trang phục của Hoàng Hậu đại đường hoa lệ cao quý, mắt ngọc mày ngài, cực kỳ xinh đẹp, ẩn dưới trang phục cao quý, mơ hồ hiện lên một thân thể gợi cảm, mềm mại, khiến hư hoa trong lòng hắn bốc lên, sinh ra một loại tình cảm khác lạ giữa thái giám và Hoàng Hậu.
Bên cạnh ngai vàng, còn có một chỗ ngồi nữa, trên đó có một mỹ nữ xinh đẹp, nhìn qua rất giống Chu Hoàng Hậu, bộ dáng hơn hai mươi tuổi, là lứa tuổi xinh đẹp nhất, so với mỹ kiều nương mà Lý ŧıểυ Dân cất ở nhà cũng không phân cao thấp.
Lý ŧıểυ Dân một bên thì nhớ lại cảnh mình và Tiêu Thục Phi mây mưa sáng nay, khiến nàng đổ mồ hôi đầm đìa, tình cảnh là thân thể nàng mềm mại vô lực, một bên thì âm thầm nổi lên ý dâm, chỉ hy vọng một ngày trời tình người nguyện, để chính mình đem được đôi mỹ nữ cao quý trong cung này lên giường, để các nàng làm tỷ muội đồng mệnh với Tiêu Thục Phi, cùng nhau hầu hạ vị thái giám kiệt xuất là mình đây.
Nhớ lại lúc trước trên các trang web, những tác giả viết ŧıểυ thuyết miêu ta ý dâm thoái mãi như vậy, làm sao lại nghĩ được rằng có ngày mình cũng dám nghĩ như vậy, cúi đầu đứng trước mặt Hoàng Hậu cùng quý phi, lại dám tình đến chuyện đem các nàng đặt lên giường? Nghĩ vậy, trong lòng Lý ŧıểυ Dân không khỏi hưng phấn, cảm than chính mình mới là ông tổ về ý dâm trong thế giới này, ở đây qua mấy ngàn năm, đến lúc internet phát triển, đến lúc đó các tác giả ŧıểυ thuyết, đều phải gọi mình là tổ sư gia.
Chu Hoàng Hậu ngồi trên cao, nhìn thấy nhãn thần của ŧıểυ thái giám tướng mạo tuấn mỹ này rất thông minh, đôi con mắt không ngừng đảo quanh, không biết là đang nghĩ đến cái gì, trong lòng thấy rất buồn cười, vì thế cười nói: "Muội muội, đây chính là ŧıểυ thái giám có tiên thuật mà ngươi nói sao?"
Tần Quý Phi ngồi ở bên có chút khẽ khom người, thanh âm cung kính nói: "Vâng, nương nương đừng xem hắn còn nhỏ tuổi, nhưng cũng đã tu luyện được nhiều năm, lần trước nếu không có hắn ra tay, vậy thì Trường Bình đã bất hạnh rồi".
Đôi mắt Chu Hoàng Hậu đánh giá thật kỹ, cảm thấy rất hứng thú, vì thế cười nói: "Ồ? Theo như lời nói, bổn cung cũng muốn xem mặt mũi ngươi thế nào".
Lý ŧıểυ Dân cuống quýt quỳ bái, cung kính nói: "Hoàng Hậu nương nương, ŧıểυ nhân không dám nhận lời khen của nương nương. ŧıểυ nhân thân nhận hoàng ân, ở trong cung làm nô tài, nương nương có gì sai khiến, ŧıểυ nhân nhất định ra sức khuyển mã!"
Chu Hoàng Hậu gật đầu cười nói: "Ngươi đã nhu thuận như vậy. Không tồi, bổn cung cho gọi ngươi đến, đúng là có việc muốn ngươi đi làm".
Lý ŧıểυ Dân tuy không biết nàng muốn hắn làm cái gì, nhưng cũng đoán ra được nàng muốn lợi dụng tiên thuật của mình, phải mình đi làm chút chuyện khó khăn. Trên miệng lập tức đồng ý, nói là dù bất cứ chuyện khó gì, chỉ cần nương nương lên tiếng, hắn cũng không ngại băng song vượt núi, có chết cũng không chối từ.
Chu Hoàng Hậu bị hắn đùa đến mức che miệng cười duyên, từ cơ thể nàng phát ra một tia hơi thở quyến rũ, khiến khi chất uy nghiêm của nàng nhất thời tiêu tán, trở lên mê người cực kỳ, khiến cho con mắt của Lý ŧıểυ Dân tỏa sáng, cuống quýt cúi đầu, không dám nhìn nhiều, khỏi lại bị Hoàng Hậu khiến cho hiện nguyên hình, vậy thì rất nguuy hiểm.
Chu Hoàng Hậu cười một trận, vội thu niễm lại, khôi phục dáng vẻ không giận mà uy, lạnh nhạt nói: "Ngươi ở trong cung, đã từng nghe đến chuyện yêu quỷ làm loạn chưa?"
Lý ŧıểυ Dân lắc lắc đầu, thản nhiên nói: "ŧıểυ nhân mỗi ngày vội vã quản lý việc trong Ngự Thiện phòng, chưa từng lưu ý đến mấy tin tức này".
Chu Hoàng Hậu khẽ thở dài: "Ngươi cũng không biết, vậy để bổn cung nói cho ngươi vậy. Trước đây vài ngày, cậu của Thái tử phi, nhà của Vạn Ngự sử là nhà đầu tiên gặp tai họa, bị một đám ác quỷ tập kích, nam tử trong nhà đều bị giết chết; kế tiếp là nhà Vọng Lăng thái thú gặp quỷ, cháu họ xa của bổn cung bất hạnh bị quỷ hại, tài sản trong nhà cũng bị lấy sạch. Mà mấy ngày nay, các gia đình phú hộ trong thành đều không ngừng bị quỷ đến, chẳng những giết hại mạng người, mà còn lấy sạch tài sản, những gia đình gặp quỷ trong thành, đều khổ không ta nổi. Khắp thành Kim Lăng, lòng người hoảng loạn, đã có nhiều người mang cả vợ con, chạy khỏi kim lăng, đến nơi khác lánh nạn rồi!"
Lý ŧıểυ Dân nghe thấy rất kinh ngạc. Hai điều trước, hắn tự mình mang quỷ đi làm, tự nhiên là biết rất rõ; nhưng mà nhưng việc sau càng nghe càng không đúng, chính mình làm chuyện này lúc nào? Chẳng lẽ, là đám thủ hạ quỷ vệ của mình, thừa lúc mình không biết, đi làm mấy chuyện này?
Trong lòng hắn lập tức gọi Nguyệt Nương cùng Lâm Lợi, quyết định hỏi bọn họ đến cùng. Lâm Lợi vội vàng chạy đến phế điện hỏi nhị vị tướng quân, sau đó chạy về dùng "Truyền tâm thuật" thông báo với chủ nhân, nói là mấy ngày này, nhị nữ Phong Sương sở hữu quân quỷ vệ, đều ở bên cạnh bảo vệ Linh Bảo công chúa tu luyện trong cung, trừ vài vị quỷ vệ phụ trách bảo vệ các vị chủ mẫu ra, còn các quỷ vệ khác, cũng không tự ý xuất cung, tự nhiên là không biết việc này.
Chu Hoàng Hậu thấy vẻ mặt mờ mịt kinh ngạc của hắn, không khỏi thở dài nói: "Không chỉ ngươi nghe xong kinh ngạc, chính là bổn cung, nghe sơ qua việc này, cũng không dám tin tưởng. Nhớ lúc trước, Kim Lăng ta được Quy Sơn phái bảo hộ, làm gì có chuyện lạ như thế này; Ai ngờ trời không hề nổi phong vân, Quy Sơn phái lại gặp đại kiếp, loạn tượng cũng liền xuất hiện, Hoàng Thượng nghe thấy chuyện lạ này, trong lòng rất kinh hoàng, thân thể khó chịu, nằm bệnh tại giường; Hiện tại Đại Đường ta liên tục gặp sóng gió, khó có được ngày bình yên".
Nói tới đây, nàng cũng thấy minh lỡ lời, không nên nói cho ŧıểυ thái giám này chuyện quốc gia đại sự, ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: "Hiện giờ, ta muốn phái ngươi làm pháp sư tróc quỷ, rời cung đi tróc quỷ trấn yêu, chức quan hàm ngũ phẩm, ngươi có nguyện ý không?"
Lý ŧıểυ Dân quỳ mạnh xuống trước mặt nàng, thanh âm cung kính nói: "Nương nương có lệnh, ŧıểυ nhân đương nhiên tuân theo. Lại được nương nương thưởng quan tước, đây chính là ân trời biển, ŧıểυ nhân nếu còn sống, nhất định cúc cung tận tụy, mong báo ân nương nương!"
Chu Hoàng Hậu mỉm cười gật đầu, lại nói tiếp: "Đan Dương Vương Lý Hùng cũng mời đến một vị pháp sư, nói là có thể tróc quỷ hàng yêu. Chỉ là lão đa͙σ sĩ kia thân âm trầm quỷ khí, mắt đầy tà quang, khiến bổn cung vừa thấy đã tức giận, ngươi lần này xuất cung đi trấn áp tà quỷ, nhất định không được thua hắn, được không?"
Nàng nói với khẩu khí nhàn nhạt, trong đó ngụ ý, ý trong đó Lý ŧıểυ Dân tất nhiên là hiểu được, hắn cung kính dập đầu nói: "ŧıểυ nhân hiểu rõ, xin nương nương cứ yên tâm, ŧıểυ nhân là do Hoàng Hậu nương nương phái đi làm việc, tuyệt đối sẽ không để nương nương mất mặt!"
Chu Hoàng Hậu thấy hắn hiểu ý, không khỏi cười rộ lên, ngọc thủ vung lên, lạnh nhạt nói: "Hãy đi đi. Trước thưởng cho ngươi năm nghìn lượng bạc, dùng để mua tất cả những đồ để làm pháp sự. Sau này nơi nào có lệ quỷ làm loạn, ta sẽ phái người đến cho ngươi biết để đến trấn áp. Nếu có vật gì muốn dùng, cứ việc đến gặp Tổng quản nội cung, chỉ cần trong cung có, ngươi đều có thể sử dụng. Nhất định phải làm tốt chuyện này, biết chưa?"
Lý ŧıểυ Dân cung kích bái tạ vị nhạc mẫu tiện nghi này, sau đó lại hướng đến vị nhạc mẫu xinh đẹp bên cạnh khấu đầu cáo biệt, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Nhìn thấy bóng dáng phiêu dật của hắn đi xa dần, Chu Hoàng Hậu khẽ nhíu mày ngài, quay đầu về phía Tần Quý Phi, thanh âm ôn hòa nói: "Muội muội, ngươi thấy ŧıểυ thái giám này có thể hoàn thành nhiệm vụ không?"
Khuôn mặt Tần Quý Phi hiện lên vẻ lo lắng, lắc đầu cười khổ nói: "Hồi bẩm nương nương, thần thiếp không biết. hiện tại thần thiếp vẫn lo lắng hắn tu luyện chưa đủ, không đấu lại được nhiều ác quỷ, có khi lại còn mất mạng".
Chu Hoàng Hậu than nhẹ một tiếng, lạnh nhạt nói: "Đan Dương Vương kiếm người gây sự, dựa vào uy thế của âm sơn phái, muốn tiến hành đoạt vị. Đáng tiếc là chúng ta không quen biết với người của môn phái tu tiên, vì thế nhất thời không tìm được viện binh mạnh mẽ, chỉ có thể tạm thời dựa vào lực lượng của ŧıểυ thái giám này. Hắn vốn là nô tài trong cung, tất cả đều là của hoàng gia. Vì hoàng gia mà cống hiến tình mạng, cũng là chuyện thường tình phải làm. Muội muội không cần quá lo lắng".
Tần Quý Phi cúi đầu không nói, một tiếng thở dài sâu kín, chậm rãi phát ra từ đôi môi đỏ thắm của nàng.