Đám người hầu đương nhiên là không dám hó hé. Họ nghe theo lời cô đều lui ra.
Đợi đến lúc này, Vân Vi mới thả lỏng. Cô soi gương, níu lấy thắt lưng đang siết chặt bên eo. Váy kiểu gì mà cô thấy không thở nổi thế này? Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, cô nhe răng trợn mắt kéo dây cột lỏng lẻo bên hông về phía trước, hy vọng có thể nới nó ra rộng thêm.
Nhưng rõ ràng, lớp vải không có nhiều độ co dãn hoàn toàn không thể kéo được. Thay vào đó, chính vì cử động của cô mà cái âʍ ɦộ sưng tấy do bị làm suốt đêm đã bị kéo theo. Cô đau ứa nước mắt.
Tên khốn chết tiệt. Vân Vi đành phải bám vào gương để đứng vững. Cô cảm thấy phần dưới cơ thể mình nóng rát. Sau đó cô lại mắng thầm trong lòng.
Cô nhìn khuôn mặt trong gương, mới nhớ ra mình còn một việc chưa làm.
"Gương thần ơi gương thần, ta hỏi mi nha, ai mới là người phụ nữ xinh đẹp nhất thế gian này?" Khi cô hỏi câu này, còn cố ý nheo mắt làm ra bộ dáng xấu xí.
Cái gương gạt người này luôn nói dối. Cô cũng không tin như vậy mà nó còn có thể bao che cô.
"Vương hậu thân ái của ta ơi, ngài chính là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế gian. Không ai xinh đẹp hơn ngài. Ngài có mái tóc đen như gỗ mun, làn da trắng như tuyết."
Nó lại bắt đầu dùng giọng điệu khoa trương như hát để khen ngợi cô. Vân Vi buông tay đang làm mặt quỷ xuống, thở dài một hơi. Cô không muốn nghe những lời nhảm nhí nữa.
"Vi Vi điện hạ thân mến, tại sao ngài lại thở dài? Chẳng lẽ ngài không thích ta khen ngài như vậy sao?" Nó còn chưa tán thưởng xong. Nhưng điều này cũng không cản trở nó ngừng quan tâm đến thân thể của chủ nhân mình.
Vân Vi không muốn để ý đến nó nữa. Cô tự mình kéo váy đẩy cửa phòng ra ngoài.
Một tấm gương luôn nói dối, tại sao một nhân vật phản diện như cô lại phải để ý đến nó? Cô đúng lý hợp tình suy nghĩ rồi đi ra ngoài với vẻ mặt kiêu ngạo.
Tiếp theo là hành trình trở thành Hoàng hậu của cô.
Đầu tiên là ăn trưa với Bệ hạ. Sau đó tổ chức tiệc trà cà khịa với những phu nhân khác trong vườn hoa riêng của mình. Sau đó nữa là dùng một bữa tối "thân mật" với cô con gái riêng xinh đẹp đến mức không thể tin được.
Lại là một ngày bận rộn đây. Nếu như có thể không đi gặp vị Bệ hạ chết tiệt kia thì tốt rồi.
Cô chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông đó là eo lưng bắt đầu ê ẩm. Trong đầu đều là hình ảnh tối hôm qua bị cắm đến ngất xỉu.
Làm một con thỏ cái, vậy mà cô lại bị một con người nho nhỏ cᏂị©Ꮒ hôn mê bất tỉnh. Nhớ năm đó lúc cô làm thỏ, những con thỏ đực kia đều là bại tướng dưới háng cô. Còn hắn lại dám đối xử với cô như vậy!
Vân Vi hùng hổ đi tới nhà ăn.
Bàn ăn thật dài ngăn cách hai người ở hai đầu. Vân Vi tự nhiên đi tới chỗ ngồi thuộc về mình, chuẩn bị ngồi xuống.
Lúc trước vẫn luôn là thế này.
"Mang ghế của Hoàng hậu lại đây, ngồi cùng ta." Người đàn ông mở miệng. Hôm nay hắn mặc lễ phục buổi sáng thẳng tắp vừa vặn. Có thể là vì hắn quá bận rộn nên không thay. Nhưng nó khiến hắn trông trẻ hơn rất nhiều
Ngồi với hắn ư?
Vân Vi còn chưa kịp nói lời từ chối, người hầu chắc có gắn động cơ phản lực đã đẩy ghế tới. Cô đành phải vén váy, ủ rũ cúi đầu đi tới. Cô cứ cúi đầu đến đứng trước mặt đối phương.
"Em không muốn ngồi với ta à?" Shervi hỏi, trong giọng nói mang theo một tia uy nghiêm thuộc về Quốc vương.
Những người hầu xung quanh thậm chí còn không dám thở mạnh.
Vân Vi sợ hãi, thân thể run rẩy, sau đó thành thật lắc đầu.
Đối mặt với tên cầm thú sớm muộn gì cũng xong đời này, nhất định là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Dỗ hắn trước rồi nói sau.
Vân Vi miễn cưỡng ngồi trên chiếc ghế nhung hoa lệ dưới cái nhìn của Shervi.
Nhưng vừa ngồi xuống, thân thể của cô liền cứng ngắc. Lúc mông ngồi xuống sẽ đè ép lỗ nhỏ tối qua bị cắm đến quá độ. Cánh hoa sưng lên bị lớp vải ép xuống cọ xát, làm dấy lên đau đớn.