Không ai biết vì sao trận sốt cao đột ngột này lại khiến Khúc Trì tỉnh lại trong cơn mơ màng kéo dài suốt mười ba năm. Mọi người chỉ biết hắn bị sốt nửa ngày, trước khi mở mắt ra đã gọi một tiếng “Đào Nhàn”, không nhận được lời đáp lại mới gọi Chu Bắc Nam luôn trông giữ bên cạnh giường không rời một bước.
Chu Bắc Nam tưởng rằng hắn hết sốt, cảm ơn trời đất rồi bưng cốc tới cho hắn uống nước.
Khúc Trì nhận cốc nhưng chỉ giữ trong lòng bàn tay, hỏi hắn ta: “Đào Nhàn… Tìm thấy chưa?”
“Uống nước, uống nước đi đã.” Chu Bắc Nam bịa ra một cái cớ: “Ngươi cứ yên tâm nằm đấy là được. Hành Chi ra ngoài tìm rồi, lát nữa sẽ mang Đào Nhàn nguyên vẹn khỏe mạnh về cho ngươi.”
Nghe cõi mơ Chu Bắc Nam dệt lên cho mình, Khúc Trì cúi đầu, dằn lòng một lúc lâu mới nở nụ cười.
Hắn ôn hòa nói: “Bắc Nam, mấy năm qua ngươi vất vả rồi.”
Khúc Trì tỉnh lại, nhớ ra hết tất cả những chuyện xưa cũ, bao gồm cả Ôn Tuyết Trần, cũng có cả Đào Nhàn.
Nhưng chung quy hắn không phải người có tính cuồng loạn, sau khi tỉnh lại hắn tạm thời bảo tất cả mọi người đi ra ngoài, tự giam giữ bản thân, ở một mình một lúc lâu.
Năm trên giường đệm mềm mại, Khúc Trì nhớ đến cái giường của hắn và Đào Nhàn ở tháp trong Man Hoang.
Để bảo vệ báu vật nhỏ của mình, hắn ngủ cùng một giường với Đào Nhàn. Nhưng lúc mới làm cái giường này không được to cho lắm, đến nửa đêm, hắn sợ vóc người mình quá cao to chen lấn Đào Nhàn bèn ôm cái thảm làm bằng da thú của mình lặng lẽ dịch xuống giường, làm ổ dưới gầm giường, thành kính bảo vệ cậu ấy.
Nhưng chừng nửa canh giờ sau, thiếu niên mơ màng đi tiểu đêm, không nhận ra thiếu mất một người trên giường, giẫm mạnh một phát lên người Khúc Trì.
Cậu ấy hoảng hốt kêu lên, chân mềm nhũn ra, lật ngửa người té ngã thì được đón vào một lồng ngực ấm áp.
Đào Nhàn vùi trong lồng ngực Khúc Trì, đôi mắt mở to vì sợ hãi và căng thẳng, lắp bắp nói: “Đệ, đệ… Muốn ra bên ngoài.”
Khúc Trì ôm Đào Nhàn dồn lực ngồi dậy, chống cằm lên mái tóc sạch sẽ mềm mượt của cậu ấy. Tay hắn dài, cứ giữ tư thế ấy mà dễ dàng sờ tới mắt cá chân Đào Nhàn, phần mắt cá chân nhẵn mịn, như đá cẩm thạch mát lạnh.
Khúc Trì đau lòng nói: “Phải đi tất vào chứ.”
Nói xong, Khúc Trì ôm Đào Nhàn từ phía sau, lấy cái tất dày của Đào Nhàn trong giày, cẩn thận xỏ vào cho cậu ấy, vuốt phẳng cái tất dễ nhăn nhất ấy lại.
Hắn cứ ôm Đào Nhàn như thế, trái tim Đào Nhàn hệt như quả lắc đồng hồ, va đập trong khoảng giữa xương sườn và xương sống, phát ra tiếng vang trầm thình thịch.
Lần đầu tiên Khúc Trì biết một người có thể gầy đến mức này.
Hắn đưa Đào Nhàn ra ngoài rồi theo cậu ấy quay về, Đào Nhàn nhặt cái thảm của hắn lên, chuyển lên trên giường.
Nếu Đào Nhàn đã yêu cầu mãnh liệt, Khúc Trì đành ngoan ngoãn bò lên giường, cuộn chặt mình lại hết mức, chừa cho Đào Nhàn nhiều khoảng trống nhất có thể.
Ánh sáng lờ mờ lay lắt ngoài cửa sổ rọi vào trong phòng, thoáng lướt qua hàng mày cao của hắn, Khúc Trì không hề hay biết, chỉ thấy Đào Nhàn ngơ ngác nhìn mặt hắn như đang nhìn bảo vật quý giá nhất trên đời.
Cậu ấy nhỏ giọng hỏi: “Khúc sư huynh, vì sao huynh lại tốt với đệ thế?”
Khúc Trì ngẫm nghĩ, thành thật trả lời: “Ta không biết.”
Dứt lời, hắn lại ngoan ngoãn co tay chân lại: “Thế này mà đã tính là tốt rồi á? Ta có thể tốt với đệ hơn nữa.”
Bây giờ Khúc Trì biết rồi, cái gì cũng biết.
Hắn té ngã, va đụng trong mê man rồi bước ra khỏi đó nhưng chỉ cảm thấy bên dưới là một cái giường vô biên, dù dang rộng hai tay cũng không chạm vào người cùng ngủ với mình mười ba năm được.
Khúc Trì nhắm mắt lại, ung dung thản nhiên.
Hắn là người lớn tuổi nhất trong đám người nhưng trong mười ba năm qua, ngoại trừ bảo vệ Đào Nhàn, hắn không làm được chuyện gì hết.
Dù là bây giờ, hắn cũng không có quyền và thời gian để đau khổ và tổn thương vì sự ra đi của Đào Nhàn.
Khúc Trì phải lo nghĩ cho người còn sống, vì thế hắn chỉ cho mình một khắc ngắn ngủi để tưởng nhớ thiếu niên mình coi như báu vật suốt mười ba năm.
Một khắc trôi qua, lúc gọi Lâm Hảo Tín vào phòng, Khúc Trì vẫn là một Khúc Trì thanh lịch nhã nhặn.
Xuất phát từ lễ tiết, hắn rửa mặt qua loa, dựa vào đầu giường, trật tự, rành mạch hỏi han tình hình của Đan Dương Phong sau khi hắn vào Man Hoang.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng Lâm Hảo Tín nhìn kiểu gì cũng thấy thanh niên khoác áo choàng đỏ trên giường yếu ớt quá đỗi, gió đêm lùa vào từ cửa sổ thổi tung áo choàng rộng thùng thình của hắn, càng khiến hắn trông gầy gò hơn, như thể mất một nửa cơ thể vậy.
Từ Hành Chi đẩy cửa đi vào, Khúc Trì gật đầu với Lâm Hảo Tín: “Trước tiên cứ làm theo lời ta nói đi.”
Lâm Hảo Tín đáp một tiếng rồi đóng cửa lại đi khỏi đó.
Khúc Trì mỉm cười chào hỏi: “Ngồi đi.”
Từ Hành Chi không động đậy, hỏi thẳng hắn: “Ta là ai?”
Khúc Trì hơi sững sờ, sao đó quay mặt qua, nhếch môi cười: “Từ Hành Chi.”
“Từ Hành Chi là ai?”
Khúc Trì đáp: “Là đệ tử đứng đầu Phong Lăng, đứng đầu Thiên bảng, là đạo hữu mà Khúc Trì định kết giao cả đời.”
Từ Hành Chi không nói thêm một chữ nào nữa, bước nhanh về phía trước, ôm chặt vai Khúc Trì, giam hắn vào trong lồng ngực mình, Khúc Trì vỗ vào mu bàn tay y, dùng sức lực mà Từ Hành Chi không thể quen thuộc hơn, dường như tất cả mọi thứ đều không thay đổi gì cả, cứ như Từ Hành Chi chỉ rời khỏi bữa tiệc, xuống dưới núi mua một bầu rượu, khi trở về, bữa tiệc vẫn chưa tan, người vẫn ở đó, rượu hẵng còn ấm.
Nhưng Từ Hành Chi biết rõ rằng, mười ba năm đã trôi qua, bọn họ không còn là thiếu niên thơ rượu sênh ca, chơi bời cá cược nữa rồi.
Lúc quay lại trần thế, Từ Hành Chi không giác ngộ được gì nhiều, nhưng khi thấy Khúc Trì, y bỗng không nhịn được, mọi cảm xúc dâng trào cuồn cuộn, hàng nghìn lời muốn nói lơ lửng ở đầu lưỡi nhưng khó mà nói ra được.
Từ Hành Chi ôm chặt Khúc Trì, dùng giọng điệu như trẻ con xác nhận lại với hắn: “Về rồi à?”
Khúc Trì đáp: “Ta về rồi.”
“Không chia xa nữa chứ?”
Khúc Trì bật cười, xoa tóc Từ Hành Chi, cam đoan: “Chỉ chia cách khi chết, không bao giờ sống mà lìa xa.”
Nói ra câu này, Khúc Trì khựng lại một lúc, nhớ tới người vừa âm dương cách biệt với hắn không lâu trước đó, hàng lông mi dài chớp chớp rồi dịu dàng rũ xuống, tự giấu đi tất cả bi thương, không để lại dấu vết.
Chẳng biết từ lúc nào bóng Chu Bắc Nam xuất hiện ở cửa, nhìn hai người ôm nhau ở trong với vẻ hâm mộ.
Ôm nhau là việc hắn ta không thể làm được nữa.
Hắn ta giơ tay nhìn bàn tay bán trong suốt của mình, siết hờ lại chốc lát, sau đó khoanh tay trước ngực, cao giọng cười nhạo: “Coi hai ngươi kìa, ôm ôm ấp ấp, buồn nôn muốn chết.”
Lẽ ra gặp lại phải có rượu nhưng bây giờ mua rượu sẽ hơi phiền phức, trà thì đủ dùng luôn.
Rất nhanh sau đó, ba người ngồi vào bàn, ba chén hồng trà đầy cụng vào nhau, sóng sánh tạo ra ba tia sáng trong veo.
Không có thời gian tâm sự chuyện xưa, Khúc Trì nói thẳng vào vấn đề: “Lúc ma đạo tấn công, Đan Dương và Phong Lăng mở rộng cổng, đưa rất nhiều đệ tử đi. Bây giờ ta muốn thử kêu gọi những đệ tử đó về. Các ngươi thấy thế nào?”
Từ Hành Chi và Chu Bắc Nam nhìn nhau.
Chu Bắc Nam không có hi vọng gì nhiều với việc này, nói: “Qua mười ba năm, bọn họ không có ai dẫn dắt, e rằng đã nản lòng thoái chí từ lâu, ai đi đường nấy rồi. Muốn kéo về, nói sao mà dễ vậy?”
Từ Hành Chi không bi quan như thế: “Có thể thử.”
Có một số hận thù không phải qua mười ba năm ngắn ngủi là có thể tiêu trừ.
Y nói tới chuyện Lục Ngự Cửu mang theo hai nghìn quỷ binh Thanh Lương Cốc về nhưng Chu Bắc Nam vẫn không hồ hởi lắm: “Bọn họ chỉ không có nơi để đi, đành phải ở lại đó thôi.”
Từ trước tới nay, Chu Bắc Nam luôn dám yêu dám hận, nếu nói về thù hận đối với Cửu Chi Đăng và ma đạo, hắn ta chẳng kém bất cứ người nào đang ngồi ở đây, hôm nay hục hặc như thế, Từ Hành Chi và Khúc Trì đều nhìn ra manh mối.
Từ Hành Chi dùng một tay rót một chén trà đầy cho Chu Bắc Nam: “Bắc Nam à, sao thế?”
Chu Bắc Nam cụp mắt xuống, nghĩ một lát mới khàn giọng nói: “Chúng ta… Thật sự phải lật đổ Cửu Chi Đăng, gây dựng lại bốn môn phái sao?”
Câu hỏi này quá đỗi kỳ lạ, Từ Hành Chi nhíu mày hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao?”
“Ta bảo mấy đệ tử đi nghe ngóng tin tức từ khách vãng lai.” Chu Bắc Nam xoa vuốt chén trà nhiều lần, biểu cảm có thêm đôi phần tiêu điều già nua: “Sau khi Cửu Chi Đăng thống lĩnh bốn môn phái, dùng kế dụ dỗ trấn áp ma đạo, dần dần ép các thuật pháp tai họa của ma đạo xuống, gần như… Gần như đã diệt trừ hết các tai hại của ma đạo. Mười ba năm, thế gian sóng yên biển lặng, thiên hạ thái bình, người dân an cư lạc nghiệp, yên ổn an vui.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sau khi nghe được tin đồn ấy, Chu Bắc Nam - người vốn mang theo thù hận mãnh liệt, quyết chí muốn giết Cửu Chi Đăng, lại vô cớ nảy sinh rất nhiều khúc mắc.
Đổi lại thành bốn môn phái vốn dần suy tàn năm ấy thống lĩnh đạo học, liệu có thể làm tốt như Cửu Chi Đăng không?
Bọn họ đã là thế hệ cũ, giống như tàn dư tiền triều đang kéo dài hơi tàn sau khi vương triều bị lật đổ, lúc này gợi dậy phong ba, thật sự đúng đắn sao?
Nghe về nỗi băn khoăn của hắn ta xong, Từ Hành Chi không có phản ứng gì.
“Có lẽ chúng ta không làm được nhưng chúng ta có thể làm thử, không cần ma đạo cầm kiếm thay chúng ta.” Từ Hành Chi nói: “Bắc Nam, ngươi có thể nghĩ như thế. Dù sao giết Cửu Chi Đăng, Tiểu Huyền Nhi cũng không thể sống lại, sư phụ cũng không thể sống lại, ngươi, Tuyết Trần và hơn hai nghìn anh linh đệ tử Thanh Lương Cốc cũng thế. Tất cả mọi chuyện đều như nước đã đổ đi, chắc chắn sẽ không thể trở về thuở thái bình trường an năm xưa. Nhưng nếu bảo ta quên các cảnh tượng bi thảm năm đó đi, thà đâm một nhát giết ta cho rồi. Ta không biết đạo lý lòng hướng tới thiên hạ gì hết, ta chỉ biết lấy mắt đền mắt, lấy mạng đền mạng.”
Chu Bắc Nam biết suy nghĩ của mình hơi lệch lạc, nghe Từ Hành Chi nói thế, khói mù quấy nhiễu hắn ta cả nửa ngày trời mới tan đi.
Một lúc sau, hắn ta thở hắt ra, nói: “Tối nay ta nghĩ cách về Ứng Thiên Xuyên một chuyến. Phụ thân… Lâu rồi ta không gặp ông ấy.”
Khúc Trì gật đầu, nói: “Ta đã bảo Lâm Hảo Tín đi làm pháo hoa khói đỏ rồi. Nó vốn là tín vật năm xưa của Đan Dương Phong, phàm là đệ tử Đan Dương Phong, chắc chắn có thể nhận ra, dùng thứ ấy để hẹn nhau ắt sẽ có thể gọi một số đệ tử quay về. Hơn nữa, năm đó ta và Quảng Phủ Quân đã ước hẹn, các đệ tử xuống núi sẽ gặp nhau ở núi Thư Mạt. Lát nữa ta sẽ lên đường tới núi Thư Mạt, có khi lại nghe ngóng được ít tin tức có giá trị.”
Từ Hành Chi đẩy cánh tay hắn: “Khúc Trì, ngươi vừa khỏi bệnh, đừng chạy ngược chạy xuôi, cứ nghỉ ngơi đi.”
“Thôi.” Khúc Trì nhìn cái giường vắng lặng vô biên vô tận: “Mười ba năm qua, ta đã nghỉ đủ rồi.”
Chu Bắc Nam và Khúc Trì lần lượt rời đi, Từ Hành Chi thì chịu trách nhiệm trấn giữ trong quán trà, ứng phó tình huống đột xuất bất cứ lúc nào.
Chờ hai người họ đi khỏi đó, Từ Hành Chi dọn dẹp mấy cái chén trên bàn.
Ba cái chén không xếp tụ vào một chỗ, trên bàn vẫn còn một chén trà đầy, hơi nóng chưa tan hết, như đợi ai đó đến uống.
Từ Hành Chi ngồi một mình hồi lâu, ngẫm nghĩ lời Chu Bắc Nam nói một lúc, cười khổ rồi đứng dậy.
Đối với hành động này của Cửu Chi Đăng, y không biết mình nên căm hận hay vui mừng, nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng vẫn thở dài một hơi..
Y đẩy cửa phòng, định đi xem Mạnh Trọng Quang thế nào.
Nhưng y vừa mới mở cửa ra đã thấy Chu Vọng quay lưng về phía cửa, ngồi ở bậc thềm, biến bóng dáng ngồi thảnh thơi của mình thành cái bóng dài.
Nghe tiếng mở cửa, Chu Vọng quay đầu lại, cười với Từ Hành Chi: “Từ sư huynh.”
Từ Hành Chi hỏi cô nhóc: “Sao không đi ngủ đi?”
“Không ngủ được.” Chu Vọng ôm hai thanh đao, kê cằm lên mu bàn tay, giọng nói có phần mờ mịt: “Chỉ trong một ngày một đêm, mẹ nuôi không còn, cha nuôi cũng không còn nữa.”
Từ Hành Chi im lặng.
Đối với Chu Vọng mà nói, từ nhỏ cô nhóc đã lớn lên trong gió dữ của Man Hoang, thế giới bên ngoài, gió thổi qua không phải gió mà cô nhóc quen thuộc, mỗi một đồ vật, mỗi một cảnh vật ở trên phố, với đám Từ Hành Chi là lâu ngày gặp lại, nhưng với Chu Vọng, nó đều là đồ vật xứ người, cảnh vật đất khách.
Cô nhóc chỉ có thể nương tựa vào những người mà cô nhóc biết, nhưng những người ở bên cạnh cô nhóc từ khi cô nhóc ra đời, một người thì biến mất, một người thì thay đổi hoàn toàn, biến thành một người khác.
Nhưng không đợi Từ Hành Chi nghĩ ra từ ngữ an ủi mình, Chu Vọng đã mỉm cười, trong đôi mắt sáng đen láy lóe lên ánh sáng nhàn nhạt: “Từ sư huynh, không cần lo cho ta đâu. Ta tự ngẫm nghĩ một mình là được.”
Đứa bé hiểu chuyện đều khiến người ta đau lòng cực kỳ, Từ Hành Chi muốn nói gì đó, bỗng nghe thấy tiếng vang giòn giã của đống khay chén to bị gạt đổ trong gian phòng bên cạnh.
Đột nhiên, có một đệ tử Phong Lăng nhanh chân đi tới, giọng điệu cực kỳ hoảng hốt: “Từ sư huynh, huynh mau tới coi thử đi! Hình như Mạnh sư huynh nằm mơ thấy ác mộng, huynh ấy…”