Tạ Hà ngẩng đầu nhìn cậu, cảm giác cậu như một con cún bự đang vẫy đuôi với mình, không khỏi mềm lòng mà thốt lên ——
"Không được."
Tạ Hành Dữ khựng lại, như thể không ngờ được rằng anh sẽ từ chối, hỏi: "Vì sao?"
"Tôi là chú nhỏ của cậu."
"Chúng ta không có quan hệ huyết thống."
"Vậy cũng là người một nhà, còn ở cũng một nơi..."
"Ngày mai con có thể lập tức chuyển ra ngoài."
"..."
Tạ Hà nhìn cậu một lát, không hiểu sao tên nhóc này lại có ý chí kiên cường như vậy, có chút bất đắc dĩ nói: "Tôi không có hứng thú yêu đương với trẻ nhỏ."
Trẻ nhỏ...
Nghe được ba chữ này, Tạ Hành Dữ đột nhiên nheo lại mắt: "Đến bây giờ chú nhỏ vẫn còn xem con như một đứa trẻ sao?"
Khi Tạ Hà nói lời này anh không dám nhìn vào mắt đối phương. Thật ra bản thân anh cũng có chút chột dạ, anh không thể phán đoán Tạ Hành Dữ có phải thật sự bồng bột hay không. "Bồng bột" này không khỏi có hơi lâu rồi.
Anh chỉ là... Ừm, chưa bao giờ yêu, cũng không nghĩ tới việc yêu đương và không biết làm thế nào để phát triển một mối quan hệ như vậy. Tạ Hành Dữ đối với anh, như một học sinh khiến người ta đau đầu. Anh không thể tưởng tượng được làm thế nào để nảy sinh một mối quan hệ bất thường với học sinh, vì vậy anh muốn trốn tránh nó theo bản năng.
Nếu anh nhận ra Tạ Hành Dữ có tâm tư này với anh sớm hơn, anh nên nhắc nhở cậu đừng lại gần nữa. Nhưng khi anh biết thì lại đang mang bệnh, hoàn toàn không thừa sức lực và tâm trí để làm rõ với cậu.
Hiện giờ, nếu Tạ Hành Dữ đã chủ động đề cập đến chuyện đó, anh nên nhanh chóng vạch ra đường giới hạn, để cậu không lãng phí thời gian với anh.
Tạ Hành Dữ trầm mặc, không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh. Tạ Hà có hơi không được tự nhiên, muốn chạy trốn theo bản năng nhưng lại bị cậu nắm lấy cổ tay.
Anh nghe Tạ Hành Dữ hỏi: "Trong lòng chú nhỏ, thật sự không có chút cảm tình nào với con sao?"
Cậu nói điều này với một giọng hoàn toàn khác với mọi khi, không có ý cố tình tạo ra sự dễ thương, mà là nghiêm túc một cách đáng ngạc nhiên, như thể cậu thực sự muốn tìm kiếm một câu trả lời.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu, Tạ Hà hồi lâu không thể đáp lại, chỉ khẽ mím môi ——
Có cảm tình với Tạ Hành Dữ sao?
Đương nhiên là có.
Tên nhóc này lớn lên quá có tính mê hoặc. Ngay từ cái nhìn đầu tiên đã không thể nào khiến người ta ghét nổi. Anh bị lừa rất lâu, tưởng rằng cậu thật sự trong sáng tốt bụng nhưng lòng tốt đơn thuần này chỉ là bề ngoài, còn bên trong thì tràn đầy xấu xa và rất mặt dày*.
*Nguyên văn là "Sáo lộ – 套路": đây là thuật ngữ trong võ thuật, nhưng được cư dân mạng dùng để chỉ hành động mặt dày, không biết xấu hổ tìm mọi cách để làm quen, tiếp cận với đối phương.
Nhưng kiểu mặt dày này đã bao trùm quanh anh rất vững vàng. Dù là đưa đồ cho anh, chăm sóc khi anh ốm, hay bảo vệ anh trước người ngoài đều khiến anh khó có thể kháng lại. Từ những lần không biết xấu hổ đó đã khiến anh nảy mầm ra cảm tình, ngay cả anh cũng không rõ rốt cuộc đó là tình cảm gì.
Tạ Hành Dữ thấy anh hồi lâu không trả lời, từ bộ dáng do dự bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm. Cậu là biến trở về thành cún nhỏ tràn đầy ý xấu kia: "Vậy nên, chú nhỏ vẫn có cảm tình với con đúng không? Để con đoán nhé... Chú nhỏ chưa từng yêu đương, không phân biệt được cảm tình đối với con là yêu thích hay chỉ là yêu quý đơn thuần thôi, nên không dám trả lời đúng không?"
Tạ Hà nghe xong đồng tử hơi co lại: "Cái... Cái gì?"
Nhìn thấy phản ứng của anh, Tạ Hành Dữ biết mình đã đoán đúng. Cậu vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy một sợi tóc của đối phương, ghé vào tai anh thì thầm: "Không sao đâu chú nhỏ. Chú có thể chậm rãi suy nghĩ, con sẽ chứng minh với chú —— Con không phải là một đứa trẻ, và con đối với chú cũng không phải do bồng bột."
Tạ Hà sững sờ tại chỗ, vành tai đỏ bừng một cách đáng ngờ, một dáng vẻ như tâm tư của mình đã bị đoán được.
Tên nhóc Tạ Hành Dữ này... tại sao lại hiểu về anh như vậy? Thông minh thế này học hành không tốt sao, cứ phải quấn lấy anh.
Không, cũng không thể nói là vô dụng trong học tập, Tạ Hành Dữ học tập cũng rất tốt.
Vậy nên, tên nhóc này chỉ đơn giản là có thời gian và năng lượng để xử lý tốt cả việc "yêu" và "học" mà thôi.
Thầy Tạ trước nay không lo được cho cả đôi bên thật sự ghen tị. Mấy người trẻ tuổi thừa năng lượng cứ lượn lờ trước mặt anh để Versailles, làm anh hâm mộ chết đi được.
*Nguyên văn là 凡尔赛, cả cụm là 凡尔赛文学, một ngôn ngữ mạng bên TQ chỉ những người viết hay nói những câu than thở nhưng thực chất là để khoe khoang.
Tạ Hà không thể khuyên Tạ Hành Dữ rút lui, mà còn càng đè ép thì càng dũng cảm hơn. Anh hơi nản lòng đi vào phòng ăn, cảm thấy mình làm thầy giáo mười năm rồi mà chưa bao giờ thấy bại như hôm nay. Học sinh Tạ Hành Dữ này đúng là khác người, mềm cứng không ăn dầu muối không vào*, trơn nhẵn không góc chết, căn bản không bắt bí được.
*Cứng đầu cố chấp
Vừa bước vào nhà ăn, anh nghe thấy Tạ Cẩn nói: "ŧıểυ Hà đến rồi, ngồi đi."
Tạ Hà vốn muốn đợi bọn họ ngồi trước, nhưng nếu không nghe lời anh cả thì lại có vẻ khách sáo quá nên anh ngồi xuống nhìn đồ ăn bày biện trên bàn: "Nhiều đồ quá, em không thể ăn nhiều được."
"Như vậy sao được? Vì muốn để em ăn nhiều thêm một chút nên mới làm đồ ăn nhiều vậy đấy." Lâm Vãn ngồi bên cạnh chớp mắt nhìn anh "Nể mặt chị dâu một tí. Mặt mũi anh cả em thì không cần cho, nhưng mặt mũi chị dâu thì phải cho, phải không?"
Tạ Cẩn nhận cơm: "Sao lại không cho anh mặt mũi? Em đang châm ngòi ly gián đó."
Lâm Vãn đẩy một đĩa đồ ăn đến trước mặt y: "Không thể cho anh, anh tự mình ăn món khoai tây dải xào này đi."
Tạ Hà không nhịn được cười: "Anh cả chị dâu tình cảm tốt thật."
Anh nói xong lời nay, hai người đang tranh cãi không hẹn mà cùng dừng động tác, nhìn nhau rồi Lâm Vãn nói: "Vậy ŧıểυ Hà có nghĩ đến việc lập gia đình không?"
Tạ Hà đang uống canh Tạ Hành Dữ múc cho, nghe xong suýt nữa sặc. Anh quay mặt đi ho khan vài tiếng: "Cái gì?"
Tạ Cẩn gẩy gẩy bà xã của mình, nghiêm túc nói: "Em đừng can thiệp vào chuyện tình cảm của Tạ Hà. Người ta không muốn lập gia đình thì không lập gia đình, em thêm loạn làm gì."
"Em thuận miệng hỏi thôi, hơn nữa em cũng không nói nhất định phải kết hôn. Em cảm thấy ŧıểυ Hà cần người chăm sóc."
"Muốn tìm người chăm sóc còn không dễ sao?"
"Cái đó khác, em muốn nói loại chăm sóc kia cơ."
Tạ Hà hết nhìn người này lại đến người kia, luôn cảm thấy đôi vợ chồng đang ám chỉ gì đó. Hơn nữa nói gì mà "Không kết hôn" "Cần người chăm sóc", nghe thế nào cũng không ra là đang muốn tìm bạn gái cho anh, giống như tìm bạn trai hơn.
Hai người này, căn bản là kẻ tung người hứng đúng không?
Anh quay đầu nhìn Tạ Hành Dữ, phát hiện tên nhóc này giả vờ như không nghe thấy, vẻ mặt bình tĩnh như đã quen.
Anh không khỏi cau mày, nhớ lại những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này ——
Ban đầu là Tạ Cẩn bảo Tạ Hành Dữ đi theo anh.
Sau đó, Lâm Vãn lại cho hai người vé vào cửa hoạt động ngày Thất Tịch.
Sau đó nữa, lúc anh bị bệnh nằm viện là Tạ Hành Dữ đã ở cùng với anh. Hai vị phụ huynh này cũng không hề tỏ ra phản đối gì.
Chờ một chút.
Lúc trước anh muốn nói chuyện Tạ Hành Dữ hắc hóa với Tạ Cẩn, phản ứng của y rất kỳ quái, như có điều muốn nói lại thôi... Lẽ nào y căn bản không hiểu ý của anh, mà cảm thấy Tạ Hành Dữ có... loại suy nghĩ này với anh?
Cho nên sau này vào ngày đó, Tạ Cẩn tình cờ bắt gặp hai người bọn họ đang ngủ chung phòng, nghĩ rằng Tạ Hành Dữ làm chuyện gì đó không thể miêu tả với anh nên mới tức giận với con trai mình như vậy?
Tạ Hà "A" một tiếng, hơi không thể tin được vào suy đoán của mình.
Không phải chứ, vậy nên tất cả mọi người trong nhà đều biết Tạ Hành Dữ có ý với anh, chỉ có anh là không biết?
Anh ngắt lời Tạ Cẩn và Lâm Vãn với vẻ khó tin, cẩn thận hỏi: "Cái đó... Anh cả, chị dâu, em có thể hỏi một câu được không?"
Hai người đồng thời nhìn anh.
"Rốt cuộc hai người có biết hay không, Hành Dữ cậu ấy... cậu ấy... là..."
Anh "là" rất lâu cũng không nói ra được, loại chuyện này thật sự rất khó để nói ra. Ai ngờ Tạ Cẩn bỗng dưng sầm mặt: "Không biết, tuyệt đối không biết."
Tạ Hà: "...?"
Anh còn chưa nói gì mà.
Tạ Cẩn giấu đầu hở đuôi khiến Tạ Hà khẳng định suy đoán của mình, ánh mắt trở nên chút u oán.
Thì ra anh là người duy nhất chẳng hay biết gì.
Anh nghiến răng: "Vậy nên hai người không cảm thấy hành vi của con trai mình có chút... khác thường sao?"
Lâm Vãn: "Chuyện này có sao đâu. Đồng tính luyến ái cũng không phải chuyện hiếm lạ, tuổi tác càng không phải là vấn đề —— Phim hôm qua chị xem kìa, thậm chí nam nữ chính còn không thuộc cùng một chủng tộc đâu."
Mí mắt Tạ Hà khẽ giật giật, cảm thấy tư tưởng của người nhà có hơi tân tiến quá mức rồi. Chuyện như này mà vẫn có thể bình tĩnh tiếp nhận, còn có gì mà bọn họ không thể tiếp nhận được nữa đâu?
Làm anh còn lo lắng vì chuyện mình ở bên Tạ Hành Dữ sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, ầm ĩ nửa ngày hóa ra là do anh nghĩ nhiều. Phụ huynh cún nhỏ tạ đều đã biết con trai mình có tính tình chó từ lâu rồi, không cần anh phải nhắc nhở.
Tạ Hà trong lòng ngũ vị tạp trần, không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay nên siết chặt tim mình lại. Điều duy nhất anh biết, lý do chính đáng cuối cùng để từ chối Tạ Hành Dữ đã không còn.
Anh lặng lẽ ăn món ăn trước mặt, Tạ Hành Dữ ở bên cạnh nhìn trộm anh.
Chú nhỏ trở nên không dễ lừa nữa rồi.
Cậu giả vờ tủi thân đáng thương cũng không có tác dụng nữa, lần sinh bệnh này dường như đã cải thiện khả năng miễn dịch kỳ lạ của người nào đó.
Có vẻ sau này cậu phải đổi chiêu mới được.
"Cái đó, ŧıểυ Hà." Tạ Cẩn thấy hồi lâu không có ai lên tiếng, liền dẫn đầu chuyển hướng đề tài "Vừa dịp Quốc khánh, công ty cho nhân viên nghỉ lễ và chúng ta cũng được nghỉ vài ngày. Cha chúng ta đề xuất nhân cơ hội này để dùng bữa với gia đình. Đây cũng coi như là một kỷ niệm cuối cùng em đã bình phục và xuất viện."
Tạ Hà sửng sốt: "Bữa cơm này không phải sao?"
Tạ Cẩn: "Bữa cơm này sao có thể tính được? Chỉ có vài món ăn này, trong nhà cũng chỉ có mấy người. Nếu bị người ngoài nhìn vào lại tưởng nhà Tạ chúng ta sắp phá sản rồi."
Lâm Vãn đặt đữa xuống: "Sao? Anh nói đồ ăn em làm không ngon? Anh làm được thì làm đi, khoai tây dải xào?"
Nhìn thấy hai người lại sắp tranh cãi, Tạ Hà vội nói: "Lúc nào ạ?"
"Hai ngày nữa, để em ở nhà nghỉ ngơi vài ngày. Đợi đến ngày cuối cùng của kỳ nghỉ thì chúng ta đi."
"Vâng."
Tạ Hà ngoài miệng nói vâng nhưng trong lòng có chút kỳ quái. Anh thầm nghĩ vì chúc mừng anh xuất viện mà làm gia yến... không phải hơi quá sao?
Có lẽ muốn mượn lý do này để gia đình quây quần, dù sao thì rất lâu rồi họ không ăn cùng Tạ Tu Quân. Nếu có thể thảo luận về việc phân chia tài sản của gia đình vào bữa cơm thì sẽ càng tốt hơn.
Nghĩ như vậy, anh đành miễn cưỡng chấp nhận. Anh nhìn nửa bát cơm còn sót lại trong bát, thật sự không ăn nổi nữa.
Mấy ngày cuối nằm viện, cảm giác thèm ăn của anh cũng có phần khôi phục nhưng dường như đã giảm hẳn. Vốn anh có thể ăn được một bát nhưng giờ chỉ ăn được nửa bát, nếu cố ăn hết thì dạ dày sẽ vô cùng khó chịu trong vài giờ đồng hồ.
Anh không muốn dạ dày khó chịu nên vẫn buông đũa xuống: "Em ăn no rồi."
"Chú nhỏ uống thêm chút canh đi?"
"Không uống được, tôi đi gọt ít trái cây."
Đợi anh rời khỏi rồi Lâm Vãn mới khẽ nói: "Em ấy cứ không ăn được gì như vậy thì làm sao được? Đã gầy đến mức như vậy rồi, sức khỏe sẽ yếu đi mất. Hay là gọi bác sĩ Khương đến khám qua cho em ấy?"
"Khám qua rồi, chú ấy nói chỉ có thể từ từ nuôi, không thể ép chú nhỏ ăn quá nhiều cùng một lúc được. Phải... điều chỉnh một chút, có thể mất khoảng ba đến năm tháng để hồi phục."
"Ba đến năm tháng? Vậy cũng lâu quá."
"Vậy mới nói" Tạ Cẩn nhìn con trai mình, trong mắt lộ ra uy hiếp "Nếu không phải cảm thấy chú nhỏ thực sự cần con chăm sóc thì cha tuyệt đối không cho con dính lấy chú. Hãy biểu hiện thật tốt vào, cuối năm cha sẽ kiểm tra đánh giá nghiệp vụ. Nếu cân nặng của chú không trở lại như trước khi bị ốm, con cứ cuốn gói chạy lấy người đi, ở trường học đừng quay về."
"A" Tạ Hành Dữ nhỏ giọng "Con không phải là nhân viên công ty của cha..."
Tạ Cẩn không nghe rõ: "Con nói cái gì?"
"Không có gì, con nói là con nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Xin tổ chức hãy yên tâm."
____________________
Sâm: Chuyên mục xin lời khuyên mọi ngừi ớiiii
Không biết sau này khi hai người xác định mối quan hệ rồi thì nên để xưng hô như thế nào nhỉ TT