Tạ Hà thật sự không có tinh thần, sau khi ăn cháo xong lại ngủ thiếp đi.
Tạ Hành Dữ ở bên cạnh giường với anh một lúc. Thấy anh đã ngủ say, cậu do dự một lát rồi cuối cùng lựa chọn rời khỏi phòng.
Cậu cau mày đứng ở cửa —— cậu quả thật có thể không quan tâm đến chuyện trang nhật ký kia, nhưng chú nhỏ dường như có điều gì đó muốn nói. Có lẽ nhật ký có thứ quan trọng mà cậu nên biết.
Còn có thứ cậu muốn nhìn vào ngày đó, nửa trang nhật ký còn lại.
Cậu hít một hơi thật sâu, xuống tầng lái xe về nhà.
*
Mặc dù Tạ Cẩn biết em trai bị bệnh nhưng lại đi công tác xa, sớm nhất cũng chỉ có thể vội vàng trở về vào ngày mai. Lúc này trong biệt thự nhà Tạ chỉ còn mỗi lão Tần, đầu bếp và giúp việc đều đã trở về.
Tạ Hành Dữ bước thẳng vào phòng Tạ Hà.
Đã ba ngày không về nhà, cậu cảm thấy gian phòng này trở nên chút xa lạ. Mèo đen cùng nhãi con của nó đang ngủ trong ổ mèo, hai bé này được lão Tần chăm sóc rất tốt. Nhưng người thu nhận chúng nó lại không ở nơi này.
Cậu dùng sức đẩy tủ quần áo sang một bên, nhích ra xa một chút, nhìn thấy bên dưới có nửa mảnh giấy.
Những nét chữ viết trên giấy còn điên cuồng hơn so với những gì cậu thấy trước đó:
【 Không được! Không được! Không được! Mình không thể giết Tạ Hành Dữ, nếu giết cậu ta mới thật sự kết thúc! Vì sao muốn đẩy mình vào đường cùng, không lẽ mình thật sự không có đường nào khác để đi sao? 】
Những chữ "Không được"dường như dùng rất nhiều sức, thậm chí tờ giấy còn bị đầu bút chọc thủng. Tạ Hành Dữ nhíu chặt mày —— Cái gì?
Tại sao nội dung trong trang nhật ký này lại đối lập hoàn toàn với nửa kia?
Cậu lấy lại bình tĩnh, tìm chìa khóa, mở ngăn kéo thứ ba của chiếc bàn cạnh giường, và tìm thấy một cuốn nhật ký đã cũ nát.
Cuốn sổ thật sự quá rách, thậm chí không thể dùng lực để cầm, chỉ cần hơi nghiêng nhẹ một chút sẽ làm những trang giấy rơi. Cậu đành đặt cuốn sách xuống giường, nhanh chóng tìm một nửa trang nhật ký mà mình tìm thấy lần trước, hợp lại hai nửa vào với nhau.
Vừa khít.
Quả thực là cùng một tờ không sai.
Đầu đầy nghi vấn đọc nội dung nhật ký, cậu càng xem biểu tình càng ngưng trọng. Cậu cảm thấy từng câu từng chữ đều khiến da đầu tê dại, hoàn toàn không thể tin được vào hai mắt của chính mình. Chờ đến khi cậu lật sang trang cuối cùng, nhìn đến câu " Thuốc ngủ này dùng để giết Tạ Hành Dữ, nhưng bây giờ mình muốn uống hết", hô hấp của cậu dừng lại, khuôn mặt lập tức biến sắc.
Cậu gần như luống cuống tay chân khép cuốn nhật ký lại, cầm lên chạy vọt ra bên ngoài. Mặc dù đã được viết cách đây không lâu, nhưng nỗi tuyệt vọng giữa những dòng chữ khiến cậu hoảng sợ, tim cậu như muốn xông thẳng lên cổ họng. Cậu không dám nghĩ thêm một phút nào nữa, lấy tốc độ nhanh nhất trong đời chạy ra khỏi biệt thự.
Lão Tần nhìn cậu vội vội vàng vàng, không khỏi gọi cậu: "Hành Dữ..."
Tạ Hành Dữ không nghe thấy, trực tiếp lên xe, ném cuốn nhật ký lên ghế phụ. Thậm chí không thắt dây an toàn, nhanh chóng lái xe đến bệnh viện.
Cậu không biết dọc đường mình đã vượt qua mấy ngọn đèn đỏ, đầu óc trống rỗng, chỉ muốn đi nhanh hơn, nhịp tim điên cuồng thúc giục cậu nhanh nhanh đến bên người.
Cậu phanh xe dưới bệnh viện, chạy lên tầng như điên, đẩy mạnh cửa phòng bệnh của Tạ Hà ra ——
Cậu nhìn thấy người y tá đang sắp xếp đồ lộn xộn trên đầu giường, nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại nghi ngờ cậu.
Tạ Hà vẫn còn đang nằm yên tĩnh trên giường bệnh, Tạ Hành Dữ vừa thở hổn hển vừa hỏi: "Chú ấy chưa tỉnh?"
Y tá lắc đầu: "Vẫn luôn ngủ, làm sao vậy?"
Tạ Hành Dữ vẫn chưa yên lòng, bước lên nhìn người này thực sự còn hô hấp, thực sự chỉ là ngủ rồi. Sau đó trái tim bị bóp nghẹt của cậu mới dần được thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm.
Y tá nhìn phản ứng kỳ quái của cậu, hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Không... Không có việc gì." Tạ Hành Dữ rất vất vả mới hít thở đều trở lại, cảm thấy nhịp tim nhanh hơn bao giờ hết, thậm chí còn không kịp điều chỉnh hô hấp. Cậu ngồi ở mép giường nghỉ ngơi một lúc rồi mới từ từ bình tĩnh lại, cậu gần như kiệt sức.
Cũng đúng, nhật ký đã được viết từ hơn một tháng trước. Vừa rồi đầu óc cậu hỗn loạn, vậy mà lại cho rằng hiện tại Tạ Hà sẽ tự sát.
Câụ chạy loạn một hồi nên đổ cả mồ hôi, lúc này muốn đi dạo trong hành lang một lát. Cậu vừa đến cửa phòng thì bỗng nhiên đụng phải Khương Hoài, không khỏi kinh ngạc: "Sao chú vẫn chưa đi vậy?"
Hai người không hẹn mà cùng chọn đi ra bên ngoài nói chuyện, không quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi. Khương Hoài nói: "Bệnh nhân của tôi ở đây, tôi đi đâu? Mấy hôm nay tôi đều ở bệnh viện, trước khi cậu ấy khỏi thì tôi cũng không dám đi —— Cậu làm sao vậy? Hoảng hốt thế kia."
Tạ Hành Dữ khựng lại, sau đó đi nhanh đến văn phòng của Khương Hoài: "Chú vào đi."
Khương Hoài không hiểu: "Làm gì hả, tôi vừa kiểm tra xong đang chuẩn bị đi ăn đây."
"Hôm nào cháu mời chú đi ăn." Tạ Hành Dữ túm hắn vào văn phòng, khóa cửa lại, đặt sổ nhật ký lên bàn hắn: "Cho chú xem một thứ, đừng ngạc nhiên khi đọc được nội dung bên trong."
Khương Hoài càng khó hiểu, hắn mở nhật ký ra, mấy trang bên trong lập tức rơi xuống, vội vàng đua tay ra bảo vệ: "Nhặt cái nhật ký này ở đâu ra vậy, cái này có phải "tuổi tác" còn lớn hơn so với cậu hay không?"
Hắn cẩn thận lật đọc nội dung bên trong, vừa đọc được chút đã nhíu mày: "Đây là nhật ký của ai?"
"Chú nhỏ của cháu."
"...Hả?" Khương Hoài chưa từng thấy chữ viết tay của Tạ Hà, rõ ràng là hắn vô cùng sốc. Hắn nhìn Tạ Hành Dữ với ánh mắt kinh ngạc trong vài giây, và chắc chắn rằng cậu không nói đùa, rồi mới đọc nhật ký một cách nghiêm túc hơn cho đến khi hoàn thành.
Hắn nhất thời không biết nên nói gì: "Cái này..."
Tạ Hành Dữ cẩm lấy nửa trang nhật ký bị xé kia: "Bởi vì cháu vô tình nhặt được cái này nên mới hiểu nhầm chú nhỉ. Cháu cho rằng chú ấy thật sự muốn giết cháu, sau đó... Vừa rồi chú ấy tỉnh lại nói với cháu hãy đi xem quyển nhật ký hoàn chỉnh nên đã tìm thấy cuốn sổ này."
"Sau đó cậu mang thứ này đến tìm tôi?" Khương Hoài có chút kinh sợ "Như này không được đâu. Nhật ký của cậu ấy, để cậu đọc thì thôi đi, còn đưa cho tôi đọc?"
"Chú ấy bảo cháu đưa cho chú đọc."
Khương Hoài nhíu mày càng chặt hơn: "Phần trước của quyển nhật ký này vẫn bình thường, nhưng đến giữa đột nhiên bắt đầu nghi ngờ thế giới, viết mình bị người khác khống chế, có người muốn cậu ấy chết... Bị rối loạn hoang tưởng sao?"
Hắn nói xong lại phủ nhận bản thân: "Không thể nào, ngàu đó cậu ấy đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, tôi nói chuyện phiếm với cậu ấy thấy hành động đều rất bình thường. Theo lý thuyết nếu bị rối loạn hoang tưởng nghiêm trọng đến mức này thì sẽ xuất hiện triệu chứng tư duy hỗn loạn, lời nói vô tổ chức, cử chỉ dị thường. Nhưng cậu ấy đều không có, hơn nữa suy nghĩ rất rõ ràng. Sau khi tôi đến nhà các cậu, tiếp tục quan sát cũng không phát hiện có vấn đề. Kết quả kiểm tra mấy người cũng xem rồi, không có bệnh nào về não và các hạng mục chỉ tiêu cơ bản của cơ thể cũng bình thường. Nhìn thế nào cũng không giống như có bệnh tâm thần."
"Vậy rốt cuộc là vì sao?" Tạ Hành Dữ hiển nhiên cũng không thể lý giải: "Vì sao lại viết như vậy xuống nhật ký?"
Hắn vừa nói vừa cầm bút lên, tựa hồ muốn ghi lại cái gì đó vào bệnh án của Tạ Hà, rồi cuối cùng lại không viết cái gì, lẩm bẩm: "Hoặc là, cậu ấy thật sự có một khoảng thời gian từng bị bệnh, nhưng đã không trị mà tự lành... Có thể sao? Không lẽ liên quan đến... chuyện đã nói ngày đó?"
Tạ Hành Dữ nghe được nửa câu nói của hắn: "Có phải chú biết chuyện gì hay không? Chú nhỏ đã nói cho chú điều gì mà bọn cháu không biết?"
Khương Hoài ngẩng đầu lên: "Không thể nói cho cậu."
Tạ Hành Dữ lập tức nóng này: "Sao lại không thể nói cho cháu? Đã đến lúc này rồi mà còn muốn bảo mật?"
"Vô nghĩa, đấy là chuyện riêng tư của bệnh nhân, không thể nói cho người khác."
"Cháu không tính là 'người khác'."
"Tất cả mọi người nɠɵạı trừ bệnh nhân đều tính là 'người khác'."
Tạ Hành Dữ giận tái mặt: "Chú nhỏ bảo con đến, nếu không phải vì chú biết điều gì thì vì sao chú ấy lại bảo cháu tới tìm chú?"
Sau khi Khương Hoài nhìn cậu một lúc lâu, cuối cùng bực bội vò đầu tóc: "Hai người chú cháu mấy người phiền phức thật đấy. Được rồi, tôi nói cho cậu cũng được nhưng cậu phải bảo đảm không thể nói cho ngưởi khác, kể cả cha cậu."
"Không thành vấn đề."
Khương Hoài không muốn nghe lời hứa suông của anh nên đã in bản thỏa thuận bảo mật: "Ký tên."
"..." Tạ Hành Dữ cũng không muốn lãng phí miệng lưỡi, ký thẳng tên, còn ấn dấu tay "Được rồi chứ?"
Khương Hoài cất bản thỏa thuận bảo mật vào ngăn kéo rồi mới nói: "Là như thế này, hôm đó cậu ấy đến kiểm tra sức khỏe, tôi nói chuyện với cậu ấy rồi hỏi cậu ấy một vấn đề. Tôi hỏi cậu ấy gần đây đã có chuyện gì xảy ra mà khiến tính cách của cậu ấy thay đổi rất lớn."
"Chú ấy nói gì?"
"Cậu ấy nói với tôi về 'giấc mơ tiên đoán'."
Khương Hoài thuật lại nội dung cuộc đối thoại ngày đó cho đối phương: "Nội dung cậu ấy nói về cơ bản khớp với những gì viết trên nhật ký. Bao gồm tranh đoạt gia sản, sợ hãi cái chết, còn nói mơ thấy rạn nứt với người nhà, bị trục xuất khỏi gia môn... Có lẽ nếu cậu ấy thật sự xuống tay với cậu, sau này sẽ xảy ra chuyện này."
Tạ Hành Dữ: "Sau đó thì sao?"
Khương Hoài: "Tôi nghĩ cậu ấy chỉ nói với tôi một phần câu chuyện. Cậu ấy đã viết trong cuốn nhật ký rằng mình bị người khác ȶᏂασ túng, rõ ràng muốn thể hiện thiện ý, nhưng lại không như mong muốn, những gì cậu ấy nói ra đều thành lời ác ý. Mà hiện giờ rõ ràng là cậu ấy đã có thể biểu đạt thiện ý với mấy người, trở thành người một nhà với mấy người lần nữa. Có lẽ cơ hội nào đó đã khiến cậu ấy chợt nhận ra rằng mình đã thoát khỏi gông cùm xiềng xích này nên tính cách mới có thay đổi lớn, ngay lập tức tách khỏi sinh hoạt trước đây, lựa chọn hòa nhập với mọi người."
Tạ Hành Dữ nửa tin nửa nghi.
"Tôi chỉ có thể suy đoán như vậy thôi." Khương Hoài nói "Còn cơ hội này là gì thì tôi không đoán ra được. Bệnh tâm thần không trị tự lành cũng không phải chưa từng có ví dụ, nhưng về cơ bản chúng chỉ xuất hiện ở những bệnh nhân có triệu chứng nhẹ, cậu ấy... Nếu thật sự là không trị tự lành, tôi chỉ có thể gọi nó là kỳ tích của y học."
Tạ Hành Dữ trầm mặc.
Khương Hoài ho khan một tiếng: "Chúng ta lập ra giả thiết, cậu ấy đã thật sự từng bị bệnh, muốn giết cậu, chỉ vì cảm thấy cậu là... Nói thể nào nhỉ, 'trung tâm của thế giới này'. Cậu là ngọn nguồn của tai nạn, chỉ cần giết cậu thì người khống chế cậu ấy sẽ biến mất, cái thế giới muốn hại cậu ấy cũng sẽ khôi phục bình thường —— tạo ra một kẻ địch tưởng tượng là biểu hiện thường thấy của loại bệnh này. Kẻ địch tưởng tượng có thể là người nhà, bạn bè, hàng xóm, người qua đường bèo nước gặp nhau, thậm chí là thú cưng. Lý do coi cậu như là kẻ địch tưởng tượng thì có rất nhiều và vô cùng kỳ lạ. Đôi khi có thể chỉ vì cậu nhìn cậu ấy một cái."
"Cậu ấy không thật sự muốn giết cậu, chỉ bởi vì bị bệnh, suy nghĩ không chịu sự khống chế của bản thân. Nhưng mặt khác thì cậu ấy vẫn còn lý trí, lúc thì bình thường lúc thì rối loạn... Cậu bị chọn chỉ vì, ờm, cậu khá xui xẻo. Cậu đừng để trong lòng."
Hắn nói xong còn vỗ vỗ vai đối phương như muốn an ủi.
Tạ Hành Dữ cụp mắt xuống, rất lâu sau mới ngẩng đầu nói: "Cái này thì cũng không sao. Bây giờ nghĩ lại, chú ấy quả thật luôn có địch ý với cháu, cháu còn tưởng rằng chú ấy nghĩ cháu là người thừa kế nhà Tạ, cảm thấy cháu cướp đồ của chú ấy. Khi còn nhỏ cháu luôn hạ thấp sự tồn tại của bản thân, cố gắng làm cho chú ấy nghĩ cháu không phải là mối đe dọa lớn. Nhưng không ngờ lại là vì thế này."
Cậu di di tay giữa đôi mày của mình: "Vậy mà chú ấy chưa từng nói ra với bọn cháu."
Khương Hoài: "Đương nhiên không thể nói ra với mấy người rồi. Từ góc độ của cậu ấy, cậu ấy chỉ là một đứa trẻ được nhận nuôi. Mà không ai trong số mấy người cậu ấy có thể tin tưởng, nên chỉ có thể bộc lộ cảm xúc của mình bằng cách ghi chép nhật ký."
Tạ Hành Dữ không nói tiếp nữa, mà hỏi: "Vậy về sau chú ấy làm sao bây giờ?"
"Quan sát thêm một thời gian nữa đi. Đợi cơ thể cậu ấy khỏe lại rồi thì tôi sẽ cho cậu ấy làm kiểm tra." Khương Hoài nói "Tôi cảm thấy bây giờ cậu ấy rất bình thường. Có thể chủ động giao nhật ký cho cậu nghĩa là đã thực sự bước ra. Cậu cũng không cần căng thẳng như vậy, không thì sẽ nhắc nhở cậu ấy rằng mình là một người bệnh. Vậy lại sẽ giống như trước đây."
Tạ Hành Dữ "Ừ" một tiếng, hắn lại nói: "Còn chuyện thuốc ngủ kia... Sau này cậu ở với cậu ấy nhiều một chút, đừng để cậu ấy không vui. Tôi không chắc bây giờ cậu ấy đã khá hơn, về sau còn có thể tái phạm hay không. Cậu trông kỹ một chút, nhưng cũng đừng quá rõ ràng. Nếu cậu ấy lại có hành động tự sát thì phải báo cho tôi biết kịp thời."
"Được." Tạ Hành Dữ hơi yên lòng, cất cuốn nhật ký "Làm phiền bác sĩ Khương rồi."
Khương Hoài nhìn giờ, đã hơn mười một giờ buổi tối: "Đúng lúc, cậu quay về phòng bệnh với tôi đi. Tôi đi đo nhiệt độ cơ thể cho cậu ấy."
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Hà: Cảm ơn bác sĩ Khương, tôi biết bác sĩ Khương có thể giúp tôi kết nối trọn vẹn chuyện trong quá khứ mà.
Khương Hoài:...
Cún nhỏ Tạ đêm nay vượt đèn đỏ, không cài dây an toàn, còn chạy quá tốc độ. Phải nộp không ít tiền phạt. . ngôn tình hoàn
Cậu bé ngoan không cần học.
Về "Rối loạn hoang tưởng": Người trải qua các loại ảo tưởng không kỳ quái (non-bizarre delusions) và thường có thể hoạt động bình thường và không bị suy giảm chức năng rõ rệt. Chỉ với ước tính 0,2% dân số đáp ứng các tiêu chí, rối loạn này được coi là một bệnh tâm thần tương đối hiếm.