Trước kia thỉnh thoảng cô cũng cáu kỉnh như vậy, nhưng gặp tình huống này anh sẽ không chút nương tình trực tiếp bịt miệng nhóc con này lại, ép cô nín khóc.
Vậy mà không hiểu sao hiện tại nhìn cô la khóc om sòm, Hạ Văn Xuyên không chỉ không nỡ ra tay lại còn cảm thấy cô như thế này rất đáng yêu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người cứ vậy một người nằm sấp, một người gào khóc khản cả cổ, hai mắt nhìn nhau, giằng co hồi lâu.
“Được rồi. Nín.” Hạ Văn Xuyên cau mày, do dự một chút, liền vuốt vuốt tóc cô xem như an ủi.
Hai ngày nay anh không ngủ, không ăn cơm, vừa hay tin lập tức đến tìm cô, bản thân anh còn chưa phát cáu, vậy mà cô đã ở đây la khóc như thể ủy khuất lắm, thế này có thể tính là kẻ ác cáo trạng trước không?
“Oa oa oa oa…” Hạ Miên Miên khóc đến nức nở, hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác bi thương, uất ức, còn cật lực giãy giụa, vừa khóc vừa quở trách anh: “Trói thì trói, sao còn cột cả lưng và người? Nằm như thế này ép xuống vừa đau vừa khó chịu. Anh nặng như thế còn đè lên tôi. Hu hu hu tay và cổ tay của tôi sắp bị anh đè gãy rồi.”
Hạ Văn Xuyên: …
Khóc thê thảm vậy mà vẫn có thể nói được rõ ràng, rành mạch nhỉ, coi như em lợi hại.
Hạ Miên Miên được đà lại tiếp tục giãy dụa: “Ô ô ô anh còn chưa chịu cởi trói cho tôi, muốn tôi tàn phế thật chứ gì.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Văn Xuyên cảm thấy trái tim khẽ ngứa ngáy, như có một chiếc lông chim như có như không trêu chọc tim mình, khiến lòng anh dần trở nên mềm mại. Anh mím chặt miệng cố kìm chế khóe môi không tự chủ được đang cong lên.
Anh lần nữa đưa tay vuốt vuốt tóc cô, thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích.” Sau đó liền tháo dây trói cho cô.”
Hạ Miên Miên lập tức ngừng khóc, tuyến lệ này đúng là không khác gì cái vòi nước, bật tắt tức thời muốn lúc nào có lúc ấy, nhưng Hạ Văn Xuyên cũng không cáo trạng ai đó diễn quá khoa trương, rõ mồn một đang giả vờ, ngược lại cảm thấy hành động này đáng yêu chết đi được, nhịn không được liếʍ môi một cái, lại muốn đè người ra hôn.
Nhưng dù nội tâm đã bị vẻ đáng yêu của đối phương làm tan chảy, thân là một người cao lãnh đương nhiên Hạ Văn Xuyên vẫn cố hết sức duy trì hình tượng bình tĩnh lạnh lùng thường ngày. Cố gắng không để tình cảm lấn lướt lý trí.
Hạ Miên Miên vất vả lắm mới được tự do, trước tiên kéo miếng vải bịt mắt xuống. Gian phòng rất sáng, khiến cô không tài nào mở mắt được, chỉ có thể khép hờ, cố gắng làm quen với ánh sáng, đồng thời qua khe mắt quan sát xung quanh một lượt. Đương nhiên mọi thứ đều lạ lẫm, chứng tỏ đây là lần đầu tiên nguyên chủ đến đây, đúng lúc đang chăm chú nhìn quanh thì một khuôn mặt tuấn tú xuất hiện gần trong gang tấc.
Nhìn cô muốn mở mắt mà không mở được, Hạ Văn Xuyên cảm thấy khó chịu thay cô, như thể anh mới là người đang nhíu mày nằm trên giường vậy, quả quyết vươn tay che lên mắt Hạ Miên Miên nói: “Dần dần thích ứng thôi. Đừng vội.”
Hạ Miên Miên bĩu môi, nhỏ giọng lầu bầu: “Còn không phải tại anh hại.”
Hạ Văn Xuyên nhíu mày, cảm thấy nhóc con nhà mình sau lần chạy trốn thành công này hình như gan cũng to thêm, dám mạnh miệng trước mặt anh. Anh cẩn thận che mắt cô một hồi mới lấy tay ra nói: “Thử mở mắt xem.”
Lông mi Hạ Miên Miên run rẩy, khẽ chớp chớp sau đó mới từ từ mở mắt.
Chờ đến khi mắt hoàn toàn thích ứng được với ánh sáng, Hạ Miên Miên nhanh chóng tập trung nhìn xung quanh một lần, khẳng định nơi này là một căn phòng vô cùng xa lạ, nhưng hiện giờ cô chẳng đoái hoài đến việc đây là đâu nữa, luống cuống tay chân đẩy Hạ Văn Xuyên ra, lắc lắc người muốn lao xuống giường.
Hạ Văn Xuyên nhíu mày, phản ứng này của cô khiến anh cực kỳ không vui, nhói mu, nắm chặt mắt cá chân cô lạnh lùng đe dọa: “Muốn đi đâu? Không có sự cho phép của tôi em không được đi đâu hết.”
Khuôn mặt Hạ Miên Miên nhăn lại, đỏ đến độ sắp nhỏ ra máu: “Buông tôi ra… tôi… tôi muốn đi vệ sinh, chẳng lẽ anh muốn tôi giải quyết luôn trên giường.”
Hạ Văn Xuyên: …
Giải quyết luôn trên giường!
Không biết trong đầu tên này đang nghĩ đến cái thứ nội dung 18+ chết tiệt gì, mà nháy mắt nét mặt anh ta trở nên vi diệu, bên tại cũng dần đỏ lên.
Nhưng cô đang rất gấp, căn bản chẳng có hơi sức đâu mà chú ý đến sự biến hóa sắc mặt của anh ta, trong khoảnh khắc anh buông tay, Hạ Miên Miên lập tức bật dậy, chạy nhanh đến phòng tắm.
Cô vừa ngủ dậy đã bị Hạ Văn Xuyên bế đi, còn chưa rửa mặt, chưa vệ sinh các nhân đã bị tên phản diện điên cuồng này khiêng thẳng đến đây, rồi còn quấn lấy nhau một hồi trên giường nữa chứ, xém chút nữa cô đã nhịn không được rồi.
Hạ Miên Miên lề mà lề mề mở cửa phòng tắm, nhìn anh chằm chằm nói: “Đây là đâu?”
Hạ Văn Xuyên chống người, từ nằm sấp thành cong chân ngồi, nói; “Nhà giam.”
Hạ Miên Miên bĩu môi thật sự không muốn để ý đến tên rồ này nữa, bước mau đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, quả thực là một căn nhà biệt lập giữa rừng, bao quanh bởi màu xanh ngút ngàn bất tận.
Cô cẩn thận quan sát hồi lâu, sửng sốt vắt óc nghĩ xem đây có thể là ở đâu, cuối cùng không thể lần ra đáp án mới quay đầu nhìn Hạ Văn Xuyên nói: “Trong rừng? Giữa núi?”
Hạ Văn Xuyên ừ một tiếng nói: “Cũng có thể coi là như thế. Trên một ngọn núi nɠɵạı thành.”
Hạ Miên Miên cười lạnh: “Vì giam tôi, anh đúng là phí không ít tâm tư nhỉ.”
Hạ Văn Xuyên gật đầu: “Biết thì tốt, trong khoảng thời gian này thành thật ở lại đây đi.”
Hạ Miên Miên: …
Hạ Văn Xuyên ngoắc ngoắc tay, ra hiệu cô tới gần, Hạ Miên Miên tựa vào cửa sổ, lắc đầu, không đồng ý đi qua, Hạ Văn Xuyên híp mắt nói: “Hoặc là em tự tới, hoặc là tôi bế em qua, chọn đi”
“Tôi chọn phương án ba.”
Hạ Văn Xuyên: …
Hai người giằng co một hồi, Hạ Văn Xuyên đành từ bỏ việc cưỡng chế cô đi qua, nghiêng đầu nhìn Hạ Miên Miên nói: “Có phải em đã quên, giữa hai ta còn nhiều sổ sách cần tính toán lắm.”
Hạ Miên Miên rụt cổ, đá đá mũi chân, thầm nghĩ: thôi tốt nhất cô vẫn tự giác qua là hơn.
Hạ Văn Xuyên nhìn bộ dạng vô tội như thiếu nữ nhà lành bị ác bá cưỡng bách của ai kia, lại bắt đầu ngứa ngáy tay chân, muốn kéo cô qua, tận lực vuốt ve một trận.
Nghĩ vậy nhưng anh không vội hành động, tỏ vẻ thản nhiên hỏi: “Vì sao lại chạy?”
“Anh nhốt tôi, đương nhiên tôi phải trốn đi rồi.” Hạ Miên Miên đáp.
“Em cảm thấy có tác dụng không? Chẳng phải vẫn bị tôi bắt lại sao?”
“Nhưng tối thiểu có thể né anh hai ngày. Chẳng phải anh vẫn phải mất hai ngày mới tìm thấy tôi sao. Nếu có thời gian xây dựng một kế hoạch chu đáo, cẩn thận hơn, đoán chừng có thể tránh không gặp anh nhiều ngày hơn đó.”
“Càng chạy càng có kinh nghiệm nhỉ?”
Hạ Miên Miên ngoảnh mặt đi nơi khác, đáy mắt không giấu được chút đắc ý.
“Nếu không phải Mạc Nhất Uy giúp em, em nghĩ mình có thể trốn được 2 ngày? Sổ nợ này, tôi cũng phải tính toán cẩn thận với thằng đó mới được.” Hạ Văn Xuyên hừ lạnh.
“Hạ Văn Xuyên.” Hạ Miên Miên thoáng nóng nảy tiến lên hai bước, đáp: “Đây là chuyện giữa hai chúng ta, làm ơn đừng giận chó đánh mèo, kéo người khác vào?”
Đáy mắt anh sáng rực như một con báo nhìn con mồi, nói: “Không giận chó đánh mèo cũng được thôi, chỉ cần em có thể khiến tôi nguôi giận.”
“Làm thế nào?”
“Tự nghĩ đi.”
Đến rồi đến rồi, tên điên này lại bắt đầu rồi!! Hạ Miên Miên tức giận nghĩ, người này không phải là t*ng trùng xông thẳng lên não mà chính xác là trong não anh ta chỉ có đám t*ng trùng thôi.
Hạ Miên Miên do dự một chút, chậm rãi đi về phía anh, ra hiệu cho anh ngồi ngửa ra sau một chút, một cánh tay đặt lên vai anh.
Hạ Văn Xuyên nuốt nước miếng, yết hầu thoáng di động, hai tay chống lên đệm, hai chân rất tự nhiên đặt xuống đất. Dù anh đang ngồi, cô thì đứng nhưng chiều cao không quá chênh lệch, anh chỉ cần hơi ngẩng đầu liền có thể chạm vào cánh môi cô,
Hạ Miên Miên mấp máy môi, hai tay khoác lên bả vai anh, sau đó chậm rãi cúi đầu, Khoảng cách dần dần được rút ngắn.
Rút ngắn…
“Ục… ục ục…”
Bầy không khí mập mờ, ướt át vì chuỗi tiếng động này mà bỗng chốc tan biến.
Hạ Miên Miên che bụng mình, vô tội chớp chớp mắt, nói: “Tôi còn chưa ăn sáng.”
Hạ Văn Xuyên: …
Hạ Miên Miên lại bổ sung: “Trong rừng sâu núi thẳm này có cái gì ăn được sao? Chẳng lẽ giờ chúng ta phải đi săn thú?”
Hạ Văn Xuyên: …
Mấy phút sau, hai người cùng đứng dưới nhà bếp trước cái tủ lạnh lớn, bên trong đã được chất đầy các loại nguyên liệu. Hạ Miên Miên thấy mà chảy nước miếng.
Cô chỉ vào một túi màu đỏ nói: “Tôi muốn ăn cái đó, bò bít tết.”
Hạ Văn Xuyên nhíu mày: “Em làm?”
Hạ Miên Miên trừng mắt: “Sao có thể, bật bếp tôi còn không biết.”
Hạ Văn Xuyên: “Em nghĩ tôi biết?”
Hạ Miên Miên giương mắt, chất vấn: “Chẳng lẽ anh bắt tôi đến đây, chỉ là muốn nhốt lại, sau đó bỏ đói tôi đến chết?”
Hạ Văn Xuyên: …
Suy nghĩ mấy phút, anh nhàn nhạt đáp: “Buổi sáng đã ăn bít tết, quá nhiều giàu mỡ.”
Hạ Miên Miên thở dài nói: “Vậy tùy anh chọn món nào không dầu mỡ rồi làm thôi, tôi không kén ăn, thế nào cũng được. Dễ nuôi cực kỳ.”
Hạ Văn Xuyên: …
Có cảm giác mọi việc không đúng lắm.
Buổi chiều, Hạ văn Xuyên gọi mấy gã vệ sĩ đến canh chừng Hạ Miên Miên, còn mình kêu tài xế đưa đến CLB quyền anh gặp Mạc Nhất Uy.
Mặc dù ngoài miệng đáp ứng Hạ Miên Miên không giận chó đánh mèo, nhưng chuyện lần này khiến anh ta cảm thấy có chút sợ hãi, số lần lo lắng đến phát điên như thế trong cuộc đời Hạ Văn Xuyên rất ít, ít đến đáng thương, anh ghét nhất cảm giác không thể khống chế toàn cục, lo lắng, bất an như vừa rồi, Vì vậy không thể không so đo chút nào với tên bạn thân ăn cây táo rào cây sung Mạc Nhất Uy. Lần này tên bạn thân này quả là đã chạm đến vảy ngược trong lòng Mạc Văn Xuyên, may mắn giữa hai người có tình nghĩa bạn bè kéo lại, bằng không nếu đổi thành người khác Hạ Văn Xuyên chắc chắn đã khiến đối phương thân bại danh liệt, sống không bằng chết.
Mà biện pháp giải tỏa hiềm khích tốt nhất giữa hai thằng đàn ông, đương nhiên là đánh một trận thống khoái.
Mạc Nhất Uy biết rõ tính cách lão bạn mình, thời điểm đồng ý hỗ trợ Hạ Miên Miên anh cũng đoán trước được kết quả sẽ chẳng dễ chịu gì cho cam, nhưng bản thân anh chẳng hề hối hận chút nào về quyết định khi đó.
Hạ Văn Xuyên là người bạn tốt nhất của Mạc Nhất Uy, Hạ Miên Miên cũng coi như là đứa em gái anh xoa đầu lớn lên, anh giúp ai cũng đều tốt cho cả hai người.
Sửa sang lại đồ bảo vệ, Mạc Nhất Uy lững thững bò lên lôi đài, vừa cười vừa nói: “Người anh em hạ thủ lưu tình nhé, tôi chỉ là cái tượng giấy thôi, chỉ một cú đấm của cậu cũng đủ knock out tôi rồi.”
Hạ Văn Xuyên lạnh lùng nhìn anh ta: “Lúc cậu giúp em ấy chạy trốn, sao không nghĩ đến sẽ bị tẩn một trận thế nào đi?”
Mạc Nhất Uy vô tội giải thích: “Mặc dù giúp con bé chạy trốn, nhưng tôi cũng giúp cậu mà, tôi nói với em ấy, có thể cân nhắc đến việc yêu cậu. Thật. Thề!”
Hạ Văn Xuyên ngẩn ra. Yêu? Yêu Hạ Miên Miên?
Mạc Nhất Uy đi đến bên cạnh nói: “Đương nhiên, cậu muốn lên giường với Miên Miên, cô bé thì muốn yêu, chỉ cần cậu cho em ấy tình yêu, em ấy sẽ lên giường với cậu thôi. Vụ mua bán này không lỗ chút nào.”
Hạ Văn Xuyên: …
“Ba” một tiếng, Hạ Văn Xuyên không chút lưu tình nện một cú vào mặt Mạc Nhất Uy: “Lời lẽ ô uế!!” Nói xong, tiếp tục một cú móc từ dưới lên đấm thẳng vào cằm.
Mạc Nhất Uy chật vật né đòn, cả giận bật lại: “Mẹ nó!! Lời lẽ ô uế? Thế tên cả ngày chỉ nghĩ đến việc lên giường với em gái mình là ai? Là tên nào???”
Hạ Văn Xuyên căn bản không để ý đến lời anh ta, tiếp tục nhấc chân lên gối, tấn công phía eo đang sơ hở của đối phương.
Đánh đấm một hồi, Mạc Nhất Uy mặt mũi bầm dập, người ngợm te tua, đau không nhịn nổi nằm rạp trên mặt đất thở hổn hển.
Hạ Văn Xuyên khí định thần nhàn tháo găng đấm, thuận chân đá đá mấy phát vào mông Mạc Nhất Uy nhắc nhở anh ta mau đứng dậy bởi vì tư thế nằm này thực sự quá chướng mắt.
Mạc Nhất Uy bò dậy, ra hiệu cho Hạ Văn Xuyên nhìn sang phía cô gái trẻ đang tập riêng với huấn luyện viên ở góc phòng.
Hạ Văn Xuyên nhíu mày: “Sao?”
Mạc Nhất Uy đã quên vừa rồi bị ai đó tẩn đến chết đi sống lại, vỗ vỗ vai Hạ Văn Xuyên nói: “Cô ấy tên Chu Khả Nhi.”
Hạ Văn Xuyên nhíu mày, hoàn toàn chẳng có chút hứng thú nào.
Mạc Nhất Uy bổ sung: “Nói tên đương nhiên cậu không hứng thú, nhưng bối cảnh gia đình cô gái đó quả thực có chút lai lịch đó. Dòng chính của Chu thị, là người kế thừa sắp tới và cũng là duy nhất của Chu gia. Đủ hấp dẫn chưa?”
Hạ Văn Xuyên nhíu mày, gần đây Hạ gia đang tiến hành hợp tác một số mảng với Chu thị cho nên anh đương nhiên biết, nhưng người kế thừa duy nhất của nhà họ Chu thì chưa từng gặp qua.”
“Ừm.” Anh đáp qua loa, cầm khăn bông lau mồ hôi, sau đó quay người vào phòng tắm gội.
Mạc Nhất Uy chậc chậc ai tiếng đuổi theo nói: “Bây giờ trong mắt cậu chắc chỉ có em gái là phụ nữ thôi, còn lại đều là người ngoài hành tinh.”
Hạ Văn Xuyên hừ nhẹ một tiếng, không trả lời. Đúng lúc này điện thoại trong túi áo khoác reo lên, anh rút ra xem. Là Hạ Miên Miên gọi.
Hạ Văn Xuyên nhếch miệng, ấn nhận: “Alo.”
“Anh hai, chừng nào anh về? Tôi đói rồi, muốn ăn bò bít tết. Mau về nấu đi.”