Yến Song đi theo sau Kỷ Dao, đôi tay làm bộ túm chặt cổ áo, Kỷ Dao đi rất nhanh, vì đuổi kịp hắn mà Yến Song phải chạy cả đoạn đường, bị cổ áo gài nút quá cao siết đến mức sắp không thở nổi.
Tiếng th.ở dốc truyền vào tai, bước chân Kỷ Dao vẫn không ngừng lại, tiếp tục đi đến cửa phụ phía đông của trường.
“Đi, đi đâu vậy?”
Tiếng hỏi rụt rè truyền tới, dường như đã cách một đoạn, Kỷ Dao dừng bước chân lại.
Yến Song ở không xa phía sau hắn, khuôn mặt đỏ bừng, y thả cổ áo ra rồi chống tay lên đầu gối, liên tục ho khan th.ở dốc, mồ hôi từ tóc y chảy xuống cổ, thể lực bị tiêu hao quá nhiều, hiển nhiên là y không chạy nổi nữa.
Kỷ Dao nhìn Yến Song chật vật bằng ánh mắt không chút đồng cảm, “Đuổi kịp.”
Thật sự thì Yến Song cũng không mệt gì cho cam, chẳng qua là giả bộ để phối hợp với tình trạng thân thể và tâm lý mà Yến Song nên có lúc này. Bị đàn ông làm cả đêm, lại còn có vẻ như bị bạn cùng phòng phát hiện, thể xác và tinh thần mong manh yếu đuối của y đều kiệt quệ, giờ chỉ là một chú cừu nhỏ đáng thương mà thôi.
Xung quanh khuôn viên đại học có đủ các loại cửa hàng, cửa hàng tiện lợi, buffet thịt nướng, karaoke, còn có...... chuỗi khách sạn bình dân.
“Một phòng.”
Kỷ Dao quay người lại, nói với Yến Song đang đầy vẻ đề phòng sợ hãi: “Chứng minh thư.”
“Tớ, tớ không mang.”
Yến Song lặng lẽ lùi về sau.
“Đứng lại.”
Giọng nói lạnh lùng vang lên, chặt đứt ý đồ chạy trốn của y.
Nhân viên lễ tân cầm chứng minh thư của Kỷ Dao đặt cho hắn một căn phòng, rồi trả thẻ phòng cho hắn, ánh mắt như có như không lướt qua Yến Song đang run bần bật, cúi đầu cười trộm một tiếng, sinh viên bây giờ thật là!
“Theo tôi.”
Kỷ Dao lại ra lệnh.
Yến Song ngẩng mặt lên, đôi mắt sau tròng kính đã đỏ hoe, y khẽ lắc đầu, “Đừng mà.”
Kỷ Dao nhíu mày như là nhìn thấy thứ gì bẩn thỉu lắm vậy.
“Cậu đang nghĩ lung tung gì vậy?”
Giọng điệu lạnh lẽo đến mức gần như ghê tởm.
Thân hình thon dài xoay người đi về phía thang máy, ấn nút, hắn chẳng cần nhìn cũng biết Yến Song vẫn sẽ đuổi theo.
Hèn nhát hơn bất cứ ai hắn từng gặp.
Quả nhiên khi thang máy xuống đến lầu 3, Yến Song cũng bước tới theo, y lại nắm lấy cổ áo, như thể bảo vệ phòng tuyến cuối cùng duy nhất của mình.
Có một cặp sinh viên bước ra từ thang máy, đôi tay nắm chặt lấy nhau, cô gái bị Kỷ Dao mê hoặc, miệng hơi mở ra, bị bạn trai lôi đi rồi mà vẫn không nhịn được ngoái đầu nhìn lại.
“Đó là Kỷ Dao kìa......”
“Nói nhỏ chút,“ chàng trai bất đắc dĩ nói, “Giọng em lớn quá rồi.”
Cô nàng thè lưỡi, ôm lấy cánh tay chàng trai, hóng hớt ngoái đầu nhìn lại, thoáng nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh bước vào thang máy trước khi cửa đóng lại.
“Ai vậy?” Cô gái nhón chân nhìn quanh.
“Đừng nhìn,“ chàng trai lắc lắc cánh tay cô nàng, “Chuyện riêng tư của người ta.”
“Tò mò thôi.”
Tại sao cậu thiên tài thanh cao lạnh lùng nổi danh toàn trường đó lại tới cái chuỗi khách sạn bình dân này chứ?
Yến Song dựa vào một góc thang máy, im lặng không lên tiếng.
Thang máy dừng ở tầng bảy, Kỷ Dao ra khỏi thang máy, lần này hắn còn chẳng thèm nói một câu nào, Yến Song vẫn đi theo như trước.
Quét thẻ, mở phòng.
Kỷ Dao đứng ở cửa nhưng không đi vào, quay đầu lại nhìn về phía Yến Song đang tránh ở một bên, “Vào đi.”
Yến Song ngẩng đầu lên, dường như rất sợ Kỷ Dao, lấy hết can đảm nói: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
“Mấy ngày tới cậu sẽ ở đây,“ giọng nói lạnh như tiền khiến người ta không phân biệt được hắn có ý tốt hay xấu, “Đừng về ký túc xá.”
“Yến Song” bị sỉ nhục và tước đoạt hết thảy đang hoang mang lo sợ, chỉ cần có thể tránh ánh mắt khác thường của những người khác là tốt rồi, đương nhiên sẽ cho rằng đề nghị của Kỷ Dao là có ý tốt.
Mà Yến Song ở trong thân thể đang run bần bật này, thờ ơ lạnh nhạt nhìn ra sự chán ghét, không kiên nhẫn và khinh thường của Kỷ Dao.
Kỷ Dao, hẳn là cảm thấy y rất bẩn rồi.
“Cảm, cảm ơn cậu,“ Yến Song lắp bắp cảm ơn, bước chân lại vẫn không nhúc nhích, “Nơi này...... đắt quá......”
“Tôi sẽ trả.”
Yến Song: Cái lùm má, sao ai cũng chỉ được cái nói nói ngoài miệng thế, giỏi thì thuê phòng khách sạn cao cấp chút đi chứ?
Lại là một tên kẹt xỉ.
2
Đậu xanh.
Thấy Yến Song vẫn cứ lề mề chưa chịu di chuyển, Kỷ Dao đành phải xoay người, vung cánh tay về phía Yến Song, Yến Song thấy mắt hoa lên, đã bị Kỷ Dao đẩy mạnh vào phòng.
“Sạch sẽ rồi, hẵng trở lại.”
Kỷ Dao để lại một câu như vậy, xoay người định đi.
“Từ từ ——” Yến Song sốt ruột túm lấy cánh tay Kỷ Dao.
Trong khoảnh khắc tay Yến Song vươn lên, Kỷ Dao lập tức hất tay y ra theo phản xạ có điều kiện.
“Á --”
Yến Song làm bộ làm tịch té ngã trên đất.
Trong vòng một ngày, bị hai tên tra công đẩy ngã xuống đất.
Đúng là chỉ có y.
Thiếu niên chật vật té ngã, tóc đen rũ xuống che khuất hơn nửa khuôn mặt, nửa khuôn mặt dưới sắc mặt nhợt nhạt.
Còn có...... đôi môi mang vết thương chồng chất.
“Không sao chứ?” Kỷ Dao nhíu mày hỏi, hắn chỉ hỏi vậy chứ cũng không định tới đỡ.
Yến Song nằm trên mặt đất, tốn ba giây suy nghĩ bây giờ ăn vạ lừa tiền có tính là vi phạm quy định không.
Không biết, cứ thử trước rồi tính.
“Tớ...... hình như tớ không đứng lên nổi......”
Hai chân cố gắng co lại một chút, thân hình gầy yếu hệt như một tờ giấy ngấm nước, thiếu niên ngã trên mặt đất nắm lấy cổ áo của mình, khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã giàn giụa nước mắt, “Kỷ Dao, tớ không đứng lên nổi.”
Giọng nói trong cổ họng run rẩy đứt quãng.
Dường như thiếu niên đã kiềm chế tới cực hạn, sụp đổ mà bật khóc.
Khi khóc y cũng vẫn kiềm chế như trước, chỉ có áo sơ mi dần dần thấm đẫm nước mắt, yên lặng mà khóc tới nhăn nhúm mặt mày, tròng kính đọng nên một lớp sương mù trắng đục.
Một cánh cửa ngăn chia ra hai thế giới.
Kỷ Dao đứng ở ngoài cửa, nhìn Yến Song khóc đến không kiềm chế được, hắn cảm thấy bản thân có vẻ nên làm chút gì đó, vì thế, hắn hạ mình mà chạm vào tay nắm cửa khách sạn rẻ tiền, sau đó -- đóng cửa lại.
Yến Song trong phòng: “......” Mẹ nó vô tình thế!
Đây là chuyện mà tiến độ 10% tuyến tình cảm có thể làm ra sao?!
Kể cả là tên cầm thú kẹt xỉ Tần Vũ Bạch kia ở đây, thấy y khóc đến rối tinh rối mù, ít nhất cũng đến...... Ờm, làm y một lần?
1
Yến Song lập tức nín khóc, tháo cặp kính mờ sương xuống, dùng vạt áo giơ mi của Kỷ Dao ra sức chà lau mắt kính, gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ không vui.
Chiến thuật tỏ ra đáng thương thất bại.
Không đúng, rõ ràng cái kiểu này phải rất hữu ích với Kỷ Dao chứ.
Chẳng lẽ phải thay đổi chiến thuật? Không khoa học nha, làm sao mà phán đoán thế cục của y có thể sai lầm được?
“Khóc xong chưa?”
Tiếng Kỷ Dao vang lên ngoài cửa.
Yến Song vểnh tai lên, ái chà, vẫn chưa đi nè.
Y đã nói phán đoán của mình với Kỷ Dao sẽ không sai mà.
Cái tên Kỷ Dao này, hắn yêu Tần Khanh, đối với Yến Song là yêu ai yêu cả đường đi, dù sao đi nữa thì hắn cũng không đành lòng nhìn Yến Song khốn khổ như vậy, nó sẽ khiến hắn có liên tưởng không tốt.
Tần Khanh là trẻ mồ côi, được nhà họ Tần nhận nuôi nên mới có thể trở thành đại thiếu gia.
Nếu Tần Khanh không được nhà họ Tần nhận nuôi, liệu cậu ấy có phải sống khốn khổ, lưu lạc đầu đầu đường xó chợ không?
Yến Song giống như là một khả năng khác của cuộc đời của Tần Khanh vậy.
Kỷ Dao không cho phép chuyện này xảy ra, cho nên mới giúp Yến Song một phen hết lần này tới lần khác như vậy.
Yến Song vừa thong thả ung dung chà lau tròng kính, vừa phát ra âm thanh gần giống tiếng khóc thút thít không kiềm chế được.
Y thực sự rất giỏi diễn xuất, trong kì thi tuyển của trạm xuyên thư, diễn xuất của y được điểm tối đa đó.
Giả khóc một lúc lâu, lau mắt kính sạch sẽ xong, Yến Song hà một hơi trên tròng kính rồi mới đeo lại.
Cánh cửa được nhẹ nhàng mở ra.
Kỷ Dao đứng ở cửa, liếc nhìn cặp kính vẫn mờ hơi sương của Yến Song, “Vừa rồi cậu muốn nói gì?” Giọng điệu đã dịu đi một chút.
“Tớ, tớ muốn nhờ cậu, giúp tớ lấy cặp sách tới......” Yến Song ngẩng đầu vội liếc Kỷ Dao rồi lại cúi đầu như sợ hãi, “Phiền cậu rồi......“.
“Tới tiết văn học tôi mang cho cậu,“ Kỷ Dao nhẫn nại nói, “Còn chuyện gì khác không?”
Yến Song lắc đầu.
Kỷ Dao xoay người định đi nhưng chợt dừng bước, hắn nói với Yến Song: “Khóc cũng vô ích, cậu chỉ có thể tự mình đứng lên.”
Yến Song âm thầm nhướng mày, nghĩ thầm đây mới là lời mà tiến độ tuyến tình cảm 10% nên có nè.
Sau khoảng mười mấy phút, Yến Song chắc chắn Kỷ Dao đã rời khỏi khách sạn thì vội bước xuống lầu tới quầy lễ tân.
Nhân viên lễ tân đã nhìn thấy y từ xa, anh ta rất ấn tượng với Yến Song, bởi vì người tới thuê phòng cùng y chính là một cậu vô cùng đẹp trai, chứng minh thư vẫn còn để ở chỗ anh ta, tên là Kỷ Dao, địa chỉ trên chứng minh thư lại càng quá sức tưởng tượng, là dinh thự có tiếng của thành phố này.
Một thanh niên cao - giàu - đẹp đưa một cậu trai bình thường không có gì đặc biệt lại còn khóc sướt mướt tới thuê phòng, chưa được mười phút đã xuống dưới, nhân viên lễ tân nghĩ thầm hẳn là không đến mức đó, có lẽ hai người không phải quan hệ kia.
Yến Song đi đến quầy, nhân viên lễ tân chào hỏi y trước, “Xin chào, bạn cần trợ giúp gì ạ?”
Yến Song: “Chào anh, em muốn hỏi phòng mà người vừa nãy thuê cho em, có bao cơm sáng không?”
Lễ tân: “......”
Lễ tân: “Có, trước 9 giờ buổi sáng có thể tới nhà ăn dùng bữa.”
“Cảm ơn anh.”
Yến Song cảm thấy mỹ mãn, lại tiết kiệm được một bữa.
Vừa có điều hòa mát, lại có cơm sáng ăn, tuyệt cú mèo.
Lớp văn học xếp thứ tư trong các tiết buổi sáng, Yến Song lại mượn giấy bút của lễ tân, ở trong phòng lên mạng nghe bài giảng online.
1
Ngày hôm qua Tần Vũ Bạch gọi y rời khỏi lớp học lại còn đến trễ, lúc Tần Vũ Bạch chưa tới y đã học trước một tiếng, nhưng vẫn chưa xong, giảng viên kia gửi rất nhiều tài liệu.
Còn một khoảng thời gian nữa mới đến tiết văn học, y tranh thủ hẳn là có thể học xong, nếu còn thời gian thì đăng bài tập lên diễn đàn luôn.
Trong nguyên tác, giảng viên kia ngoài mặt thì cũng không nói gì, nhưng lại âm thầm trừ điểm chuyên cần của Yến Song.
Lần này Yến Song tin rằng mình vẫn giành được một chút hảo cảm của giảng viên kia, nhưng vẫn chưa đủ.
Một phần bài tập xuất sắc mới có thể hoàn toàn thay đổi ấn tượng không tốt của giảng viên về y
Yến Song khống chế thời gian rất tốt, trước khi đồng hồ báo thức y đặt vang lên thì đã gửi bài xong.
Nhìn chữ “Gửi thành công” nhảy lên trên màn hình di động, Yến Song thở phào nhẹ nhóm, vươn vai chuẩn bị đi học.
Tiết văn học này là văn học Châu Âu, cũng là tiết giảng lớp chung, Yến Song hai tay trống trơn đến lớp sớm nhất, vẫn chiếm vị trí trung tâm trong phòng, chính giữa bên cạnh lối đi.
“Có ai ngồi đây không bạn?”
Có người lại đây hỏi vị trí bên cạnh Yến Song.
Yến Song do dự một chút, “Có người.”
Lớp học dần dần chật kín sinh viên, ít nhất có bảy tám người tới hỏi chỗ ngồi bên cạnh Yến Song có ai ngồi không, Yến Song đều nói xin lỗi với họ.
Sắp vào lớp tới nơi mà Kỷ Dao vẫn chưa xuất hiện.
Giảng đường rộng lớn gần như đã không còn chỗ ngồi.
Giảng viên cầm cặp da tiến vào, nhìn qua một vòng phòng học, lập tức chú ý tới điều bất thường.
Trong phòng học chật ních người, đột nhiên xuất hiện một chỗ trống ở ngay chính giữa, giảng viên chỉ tay, “Của ai vậy?”
Giảng đường im lặng như tờ.
“Sắp bắt đầu buổi học rồi,“ giảng viên mở máy tính ra, kết nối máy chiếu, còn nói giỡn, “Khẩn trương gọi bạn ấy về đi.” Ông mặc nhiên cho rằng chỗ trống đó có người, chỉ là tạm thời rời đi mà thôi.
Có những người biết chuyện đã bắt đầu thì thầm truyền tin, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tấm lưng gầy đang cúi thấp đến không thể thấp hơn kia.
“Kia là ai vậy, cậu quen không?”
“Không biết, không có ấn tượng gì.”
“Nhìn cậu ta không mang cặp sách gì, có phải người học viện khác tới lớp mình học ké không?”
“Học ké mà ngồi vị trí tốt như vậy à?”
“Người ta tới trước, không phải chiếm chỗ kia đó sao.”
“Một người chiếm hai chỗ, tao thấy cậu ta cũng có mập đến thế đâu.”
Tiếng cười bỗng nhiên lan ra từ một khu vực nhỏ.
Giảng viên trên bục giảng cũng ngẩng đầu cười, “Cười cái gì vậy? Nói ra cho thầy cười với.”
Sinh viên phía dưới che miệng xua tay, liên tục cười trộm.
Những người ngồi gần Yến Song cũng quan tâm tới y, “Này, cậu chiếm chỗ giúp ai thế?”
Yến Song cúi đầu, im lặng không hé răng.
“Được rồi, tất cả im lặng, hôm nay chúng ta sẽ học văn học Châu Âu...... Ồ, Kỷ Dao tới rồi,“ giảng viên biết “người nổi tiếng” này, thấy trên tay hắn còn cầm cặp sách, cười to nói, “Cho tôi mặt mũi tới vậy sao.”
Kỷ Dao gật đầu với giảng viên, “Em chào thầy.” Nhìn quanh phòng học.
Ở giữa giảng đường, có một người ngẩng đầu lên, khẽ vẫy tay về phía hắn, vẻ mặt rạng ngời, đôi mắt sau tròng kính híp lại cười với hắn, tràn đầy vẻ mong đợi đơn thuần không thèm che giấu.
“Kỷ Dao, ở đây.”
Khẩu hình không tiếng động.
Gần như tất cả mọi người bao gồm giảng viên đều nhìn Kỷ Dao chậm rãi đi tới cái vị trí trống kia.
Bước chân dừng bên cạnh y, Yến Song hạ thấp giọng, “Tớ còn tưởng rằng cậu không tới......” trong giọng điệu còn có chút vui mừng nho nhỏ.
Chiếc cặp sách từ giữa không trung đáp thẳng lên đầu gối Yến Song, cú đáp không nặng không nhẹ, nhưng lại cắt đứt những lời Yến Song định nói sau đó.
Cánh tay mang cặp sách giúp y kia nhanh chóng thu về, đút lại vào túi.
Kỷ Dao không nói lời nào đi ngang qua y -- bước về phía cuối lớp học.