Buổi tối cuối tuần, tiệc tùng ăn uống linh đình trong đại sảnh, mọi người tụ hai tụ ba nói chuyện, ly rượu chạm vào nhau vang lên những âm thanh lanh lảnh.
“Tiên sinh, người kia phải về trường học.” Quản gia bình tĩnh hạ giọng nói.
Tần Vũ Bạch nhấp một ngụm sâm banh trên tay, ứng phó hai ba câu với người đang nói chuyện cùng rồi đưa ly rượu cho một nhân viên phục vụ, “Đi.”
Tần Vũ Bạch xuyên qua bữa tiệc ở đại sảnh, một đường thu hút không ít lời chào hỏi, đèn treo hoa lệ tỏa ra ánh sáng rực rỡ, cùng ánh mắt của mọi người đồng loạt đuổi theo bóng dáng hắn.
Đi khỏi khu vực tiệc tùng, Tần Vũ Bạch cởi khuy áo âu phục, gió đêm thổi qua cổ, tản ra một mùi rượu nhàn nhạt, Ngụy Dịch Trần không dính giọt rượu nào đi theo phía sau hắn, thấp giọng hỏi: “Tiên sinh muốn đưa người tới trường học sao?”
Tần Vũ Bạch hơi dừng chân, “Làm sao, anh có ý kiến?”
“Đương nhiên không phải,“ Ngụy Dịch Trần cúi đầu, ngữ khí cung kính nói, “Có chuyện này tôi muốn báo cáo với tiên sinh.”
Tần Vũ Bạch nghiêng mặt qua, biểu cảm trên mặt như cười như không, “Ồ? Chuyện gì?”
“Trước đó tôi chủ động mua một thứ có thể để tiên sinh tặng vị kia làm quà, không biết đêm nay tiên sinh có cần hay không.”
Một sự im lặng ngột ngạt bao trùm giữa hai người, Ngụy Dịch Trần hơi cúi đầu, có thể cảm giác được ánh mắt Tần Vũ Bạch như lăng trì xẻo qua người hắn.
Người dính hiềm nghi không phải hắn, người bị hiểu lầm cũng chẳng phải hắn, dù có thế nào thì hắn cũng chỉ giúp chủ nhân một chuyện nhỏ, là tri kỷ phục vụ, là sứ mệnh phải hoàn thành.
Lại có khách khứa đi ra từ đại sảnh, sắc mặt Tần Vũ Bạch thay đổi, thần sắc như thường mà bắt tay chào hỏi mọi người rồi hàn huyên vài câu, “Trong nhà có chút chuyện, tôi phải về trước.” Khóe mắt liếc Ngụy Dịch Trần, “Đi thôi.”
Bãi đỗ xe bốn bề vắng lặng.
Hai người đứng bên cạnh xe, vẻ mặt Tần Vũ Bạch bình tĩnh, hắn chậm rãi nói: “Anh nên cảm thấy may mắn vì tôi đã không còn bốc đồng như hồi trẻ,“ xắn ống tay áo lên, Tần Vũ Bạch kéo cửa xe ra rồi ngồi trên ghế lái, nhìn thoáng qua người quản gia cúi đầu đứng yên trong bóng tối, thu hồi ánh mắt sắc lạnh, “Từ giờ trở đi, anh có thể nghỉ phép.”
Chiếc xe lao vút đi, chỉ để lại bụi mù bay tán loạn.
Ngụy Dịch Trần đỡ mắt kính, vẻ mặt vẫn như thường, phản ứng của Tần Vũ Bạch thậm chí còn bình thản hơn hắn tưởng tượng, xem ra Yến Song đã thực sự thuần dưỡng chủ nhân của hắn rất tốt.
Chuyện này hẳn là hắn cũng có một phần công lao chứ.
Rút điện thoại trong túi ra, thử soạn một icon mặt cười gửi đi —— gửi thất bại.
Hình như thật sự giận rồi, cất lại điện thoại vào túi, Ngụy Dịch Trần nhấm nháp cảm xúc xa lạ tràn ngập trong lồ.ng ngực, khóe miệng hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Cho dù bị đối xử thế nào cũng đều cảm thấy vui sướng.
Thật sự hắn...... càng lún càng sâu rồi.
Hao tâm tổn trí.
Khi Tần Vũ Bạch trở lại Tần gia thì Yến Song đã đi rồi, tài xế nói: “Yến tiên sinh không chịu để chúng tôi đưa, nhất quyết đi bằng xe buýt.”
Sắc mặt Tần Vũ Bạch hơi trầm xuống, cầm điện thoại gọi cho Yến Song.
“Alo?”
Trong điện thoại truyền ra giọng nói dễ nghe lại mềm mại.
Hai ngày nay Tần Vũ Bạch và Yến Song dành phần lớn thời gian ở trên giường.
Tình và dục tuy không thể đánh đồng, nhưng đúng là chúng có tác dụng làm chất xúc tác điều chỉnh mối quan hệ.
Trên giường thân mật âu yếm, muôn vàn nhu tình, đến khi xuống giường tự nhiên cũng không thể tranh cãi giương cung bạt kiếm như trước nữa.
“Đến đâu rồi?” ngữ khí của Tần Vũ Bạch cũng coi như nhẹ nhàng.
“Còn ở trên xe.”
“Sao không ở lại nốt đêm nay?”
“Sớm mai còn có tiết, nơi này xa quá, tôi sợ không kịp.”
Lấy cớ.
Rõ ràng là muốn trốn tránh.
Tần Vũ Bạch im lặng một chốc, lại nói: “Sắp trung thu rồi, đến lúc đó tôi phái người tới đón em.”
Yến Song ở đầu bên kia cũng im lặng.
Trong điện thoại chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng, dường như thật lâu sau mới có tiếng đáp lại.
“Được.”
Y hạ quyết tâm nói xong, lập tức liền cúp máy.
Tần Vũ Bạch đứng trong hoa viên, vành tai áp sát điện thoại, một lúc sau mới buông xuống, cánh tay buông thõng bên người, ống tay áo xốc lên lộn xộn ở cổ tay, sắc mặt dần trở nên bực bội.
Tiếng đàn tuyệt diệu mơ hồ truyền tới, Tần Vũ Bạch hít sâu một hơi, đuổi hết cảm xúc phức tạp ra khỏi đầu, hắn vào trong nhà đi lên lầu ba, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Bóng dáng nhỏ gầy ẩn giấu trong bóng đêm.
“Sao em không bật đèn?”
Tần Vũ Bạch duỗi tay sờ công tắc trên tường.
“Đừng bật đèn, em thích như vậy.”
Giọng nói lãnh đạm truyền đến, lạnh lùng đến mức không mang theo một chút mềm mại nào, khác hoàn toàn với thân hình gầy yếu của cậu, ngữ khí đến ngữ điệu của cậu đều cực kỳ lạnh nhạt, khi nói chuyện mà vẫn chuyên chú nhập tâm đánh đàn.
Một câu này đã là câu trả lời hào phóng nhất của cậu rồi.
Bàn tay buông xuống khỏi công tắc, đối mặt với em trai ngày càng xa cách, Tần Vũ Bạch cũng không biết nên nói cái gì mới có thể dỗ cậu vui vẻ nữa.
Thực ra khi còn nhỏ Tần Khanh rất bám hắn, suốt ngày quấn lấy muốn hắn ôm, nắm tay gọi hắn “Anh ơi“.
Sau này, hắn càng ngày càng bận, Tần Khanh cũng ngày càng khép mình lại, dần dần tới trạng thái không thể cứu vãn như bây giờ.
“Được, vậy em đàn đi,“ Tần Vũ Bạch cười khổ một tiếng, lui về sau đóng cửa lại, cuối cùng còn dặn dò một câu, “Đi ngủ sớm chút nhé.”
Tiếng đàn trong phòng đột nhiên im bặt.
Bóng hình trong đêm tối đứng lên, đi sâu vào phòng ngủ.
Trên xe buýt, Yến Song nhìn tin nhắn hỗ trợ từ bạn cùng phòng trong ký túc gửi đến, cười đến sắp không khép được miệng.
Vốn dĩ đêm nay y tính ở lại cày vài điểm cốt truyện với Tần Vũ Bạch, nói gì thì nói, ít nhiều gì nhờ Ngụy Dịch Trần mà hai ngày nay Tần Vũ Bạch rất ra sức cày điểm cốt truyện, hiệu suất ầm ầm, một ngày bằng ba ngày thường, trước đấy y tính ba tháng cày tuyến cốt truyện với Tần Vũ Bạch rốt cuộc vẫn còn dè dặt quá.
Tần Vũ Bạch bên này tiến độ vượt mong đợi, cũng phải nhanh chóng để Kỷ Dao cũng đuổi kịp tiến độ chứ.
Đây không phải đang buồn ngủ lại gặp chiếu manh sao.
Bạn cùng phòng vẫn không quên người ngoài lề là y đây, cố ý gửi tin cho y, đêm nay bốn người trong ký túc đi net thâu đêm, nếu Yến Song về ký túc xá thì đừng sợ, tự chú ý an toàn.
Một người?
Đùa à, phải là thế giới hai người với Tiểu Kỷ!
Tiểu Kỷ cũng đã mất tự nhiên mà lạnh nhạt với y mấy ngày nay, chắc nhịn không nổi nữa rồi chứ gì?
Yến Song vừa đến ký túc xá liền hỏa tốc nhắn tin cho Kỷ Dao.
“Đêm nay mọi người trong ký túc xá đi chơi thâu đêm hết rồi, một mình tớ ở ký túc có hơi sợ, đêm nay cậu có thể về với tớ không? Đảm bảo tớ sẽ không quấy rầy cậu đâu, có được không?”
Điện thoại đặt trên bàn rung lên..
Tiêu Thanh Dương thấy thế, vội vàng uống nốt rượu trong ly rồi bước đến cầm điện thoại, nhìn thấy tin nhắn thì bật cười.
“Cười gì đấy......” Thôi Trịnh vừa tháo găng tay vừa đi tới, “Có gì vui chia sẻ tao xem với nào.”
Tiêu Thanh Dương đưa điện thoại cho Thôi Trịnh xem.
Thôi Trịnh nhìn lướt qua, cũng cười ra tiếng, “Ghê đấy, dạo này Kỷ Dao dính phải con trà xanh đéo nào thế?”
“Mày gặp rồi đấy,“ Tiêu Thanh Dương khóa điện thoại, “Ở bãi đỗ xe ngoại ô lần trước ấy.”
Thôi Trịnh lập tức nhớ ra, “Ấy, là nó à.”
Tiêu Thanh Dương gật gật đầu.
Thôi Trịnh lại cười, cười đến không thấy mắt đâu, “Hôm đó mày không thấy tận mắt quá là tiếc luôn, phim thần tượng ngoài đời thực đấy, tao xem mà da gà rớt đầy đất, hai đêm sau tao vẫn còn nằm mơ có người chặn xe cơ.”
“Câm miệng đi,“ Tiêu Thanh Dương đấm vai cậu ta một cái, “Bớt lắm mồm, Kỷ Dao thật sự coi trọng nó đấy.”
Tiêu Thanh Dương cầm điện thoại đi ra ngoài.
“Không thể nào......” Thôi Trịnh đi theo ra ngoài, “Kỷ Dao động phàm tâm á?”
Ban đêm ở trại nuôi ngựa còn yên tĩnh hơn ban ngày, ánh đèn chiếu xuống cỏ xanh lóe lên lấp lánh bóng nhoáng.
“Hắc mã hoàng tử đâu rồi?”
“Vẫn đang trên lưng ngựa,“ Thôi Trịnh cười nói, “Tao thấy nó tạm thời không đua xe nữa, chắc là cưỡi ngựa giải sầu, không thì sợ nó thật sự nghẹn chết rồi...... mày nói tiếp vụ thằng trà xanh kia đi.”
Tiêu Thanh Dương thấy vẻ mặt cậu ta hứng thú dạt dào, nhàn nhạt nói: “Mày đừng gọi nó như thế trước mặt Kỷ Dao, cũng đừng xem thường nó, thì tao sẽ nói cho mày biết một chuyện.”
Thôi Trịnh: “Nói.”
“Nó là người tình của Tần Vũ Bạch.”
“Vãi lòn ——” Thôi Trịnh buột miệng thốt ra, nghẹn một hồi lâu mới nói, “Ngầu dữ vậy.”
Tiêu Thanh Dương cười, “Còn ngầu hơn đây này.”
Thôi Trịnh trừng mắt, nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Dương, ý bảo anh ta tiếp tục nói.
Tiêu Thanh Dương chậm chạo nói: “Chuyện này Kỷ Dao cũng biết.”
Thôi Trịnh: “......”
Biểu cảm sét đánh giữa trời quang của Thôi Trịnh làm Tiêu Thanh Dương thoải mái hơn nhiều, cuối cùng cũng không phải mình anh ta cạn lời.
Thôi Trịnh lắc lắc găng tay trên tay, nhẹ lắc đầu cười khổ nói: “Thằng em họ này của mày có phải quá ngây thơ rồi không?”
“Chú tao bao bọc nó dữ quá.”
“Vị kia......” mặt Thôi Trịnh lộ vẻ nghi ngờ, “Kỷ Dao giao du với loại người này, chẳng lẽ vị kia không phản ứng gì sao?”
“Hai cha con lại xích mích, đang hận không thể bỏ nhà đây này.”
Tiêu Thanh Dương nhìn con ngựa đen phóng từ xa đến đây, phất phất tay.
“Nó tới rồi, tí nữa mày đừng có lắm mồm.”
“Sao mày dám nói chuyện với chú năm của mày như thế hả, có biết lễ phép là gì không.”
“Chú cái mẹ gì, mày còn nhỏ hơn tao hai tuổi đấy.”
Hai người cười cười nói nói, sau khi Kỷ Dao xuống ngựa thì không hẹn mà cùng lựa chọn câm miệng.
Chạy bạt mạng trong gió đêm khiến đầu tóc Kỷ Dao rối loạn, xoã tung đung đưa, nhưng dù có như thế, nhìn hắn vẫn có một vẻ đẹp trai phóng khoáng mà không cẩu thả.
“Có người tìm này,“ Tiêu Thanh Dương đưa điện thoại qua, vui đùa nói, “Đừng đập nhé.”
Kỷ Dao dùng tay phải tháo găng tay trước, nhận điện thoại trầm ngâm nhìn một lát, vẻ mặt lạnh lùng khó lường, nhìn chằm chằm điện thoại một chốc rồi trực tiếp gọi đi.
“Ừ, cậu nói đi.”
Không biết đầu kia điện thoại nói cái gì, Tiêu Thanh Dương và Thôi Trịnh đứng một bên quan sát sắc mặt Kỷ Dao.
Trên khuôn mặt như khắc bằng băng của Kỷ Dao dường như chẳng nhìn ra cái biểu cảm gì, vài sợi tóc trên đỉnh đầu đung đưa trong gió, chỉ lẳng lặng lắng nghe.
Hai người Tiêu Thanh Dương và Thôi Trịnh cũng coi như lớn lên cùng Kỷ Dao, biết hắn chịu kiên nhẫn nghe đối phương nói chuyện lâu như vậy đã là cực kỳ coi trọng người ở đầu dây bên kia rồi.
Tiêu Thanh Dương yên lặng liếc nhìn Thôi Trịnh một cái, cho Thôi Trịnh một ánh mắt “nhìn đi”, Thôi Trịnh lắc đầu không nói gì, vươn nắm tay, Tiêu Thanh Dương cũng đấm tay với cậu ta.
“Trên thế gian này không có quỷ.”
Hai người nghe thấy Kỷ Dao mặt lạnh nói ra loại lời này, sắc mặt lập tức càng thêm ngoạn mục.
Tiêu Thanh Dương lôi kéo Thôi Trịnh lùi về sau hơn nửa bước, hạ giọng nói: “Cược không?”
“Cược gì?”
“Cược xem rốt cuộc nó có về ký túc xá không.”
“Không cần cược đâu,“ Thôi Trịnh nhìn Kỷ Dao vừa cúp máy đã lập tức đi về phía xe thể thao, “Người ta đi rồi kìa.”
“** ——”
Tiêu Thanh Dương chạy ba bước thành hai tới bên xe, “Kỷ Dao, mày về trường học à?”
“Ừ.” Kỷ Dao không chút do dự nói, tháo đôi găng tay xuống đưa cho Tiêu Thanh Dương.
Tiêu Thanh Dương nói: “Cũng đã muộn thế này còn đi làm gì, mà nó cũng là một thằng đàn ông trưởng thành rồi, còn cần mày đến chăm à?”
Kỷ Dao nhìn anh ta một cái, ánh mắt lạnh lùng.
Tiêu Thanh Dương đầu hàng nói: “Tao cầm điện thoại giúp mày, không cẩn thận nhìn thấy thôi.”
Kỷ Dao thu hồi ánh mắt, im lặng trong chớp mắt, giải thích nói: “Cậu ấy sẽ khóc.”
Tiêu Thanh Dương: “......”
Thôi Trịnh cũng vừa đi tới nghe thấy thì không nín được cười, mở mồm đã lộ, cậu ta đứng cạnh Tiêu Thanh Dương nói với Kỷ Dao: “Vậy mày nhanh lên, người ta đợi xíu nữa là bị dọa khóc bây giờ, nam thanh niên thời buổi này yếu đuối lắm, đặc biệt như thích chặn xe ấy, lá gan nhỏ cực kỳ.”
Kỷ Dao lạnh lùng nhìn Thôi Trịnh cười hì hì châm chọc Yến Song, ngữ khí lạnh lẽo, “Cậu ấy không phải loại người như anh nghĩ.”
Thôi Trịnh có ý tốt nhắc nhở, kết quả lại tự làm xấu mình mà nhận khói xe phun đầy mặt, cậu ta khoác vai Tiêu Thanh Dương, lắc đầu nói: “Mày không cứu đứa nhỏ này à?”
Tiêu Thanh Dương khoanh tay, “Mày biết tính nó mà? Điên lên ai mà cản nổi?”
Thôi Trịnh líu lưỡi nói: “Thế cứ nhìn nó điên à?”
“Chả còn cách nào, kệ nó thôi, nói không chừng mấy bữa nữa nó tự chán, loại chuyện này càng cản càng hăng đấy,“ Tiêu Thanh Dương nói với cậu ta, “Sau này mày cũng đừng nói người kia không tốt trước mặt Kỷ Dao, nó không thích nghe đâu.”
Thôi Trịnh không thể tưởng tượng mà lắc lắc đầu, cậu ta nắm thật chặt cánh tay, “Này, người họ Tiêu nhà mày có phải chuyên tạo ra kẻ si tình không đấy?”
“Cút mẹ đi thằng chó,“ Tiêu Thanh Dương mắng một câu, “Đừng có nguyền rủa tao.”
“Đéo nói mày, mày tính là người họ Thôi nhà tao,“ Thôi Trịnh nói, “Tao nói em họ mày này, nói thật, chẳng lẽ mày thật sự không lo nó giống dì mày......”
“Không có khả năng.”
Tiêu Thanh Dương chém đinh chặt sắt nói.
Khi Tiêu Minh Tĩnh xảy ra chuyện, anh ta mới vừa lên trung học, tối hôm đó nhốn nháo hoảng loạn, ký ức anh ta cũng đã rất mơ hồ.
Anh ta chỉ nhớ rõ hôm đó Kỷ Văn Tung - người từ nước ngoài chạy về gấp trong đêm- khi vào cửa cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến mức hoàn toàn không giống một người chồng vừa nghe được tin vợ mình tự sát.
Trong lòng đứa trẻ Tiêu Thanh Dương lúc đó vẫn luôn xem người chú này như mặt trời trên cao, cao cao tai thượng nắm giữ âm dương ấm lạnh dưới nhân gian, tất cả mọi người chỉ có thể bò rạp dưới bóng hắn.
Cho nên anh ta không thấy kỳ quái chút nào về sự máu lạnh của đối phương.
Cho đến khi Kỷ Văn Tung bước tới bế Kỷ Dao đã ngủ bên cạnh anh ta, Tiêu Thanh Dương mới phát hiện: Bên tóc mai người chú trẻ tuổi lạnh lùng kia đột nhiên bạc trắng đến chói mắt.
Tiêu Thanh Dương khẳng định nói: “Tuyệt đối không có khả năng chú để Kỷ Dao xảy ra chuyện gì.”
Cho dù Kỷ Văn Tung chưa bao giờ nói, người của họ Tiêu cũng đều biết ông ấy để ý đứa nhỏ này cỡ nào.
Kẻ tình si...... sao có thể chỉ sinh ra từ họ Tiêu.