Yến Song ăn một bữa đã cái bụng sướng cái mồm, lúc chờ đóng gói mang về, y còn hỏi tên đối phương.
“Diêu Tĩnh đúng không,“ Yến Song cười nói, “Sau này phải sống chung hòa hợp nha.”
Diêu Tĩnh không biết phải làm sao cho phải.
Anh là thám tử tư, chuyện bình thường hay làm nhất chính là bắt kẻ thứ ba.
Anh còn làm mấy chuyện này rất tốt, mấy người có tiền trong giới coi anh ta như một tấm bảng hiệu chữ vàng*.
* Có nghĩa là biển hiệu dán bằng vàng lá để thể hiện vốn liếng của cửa hàng lâu đời. Bây giờ nó là một phép ẩn dụ cho một cái tên hoặc danh hiệu mà người ta có thể thể hiện khi mình vượt trội. Nó cũng là một phép ẩn dụ cho danh tiếng tốt.
Song song với đó là bị rất nhiều người oán hận.
Có thể bình tĩnh hòa nhã thậm chí có thể nói là vui sướng ngồi ăn cơm với đối tượng theo dõi như vậy thật sự quá ly kỳ.
Diêu Tĩnh không nhịn được nói: “Sao anh Ngụy lại thuê tôi theo dõi cậu chứ?”
“Anh không biết à?” Yến Song nhướng mày.
Diêu Tĩnh lắc đầu.
Thiếu niên trước mặt này dù có nhìn bao nhiêu lẫn cũng vẫn cảm thấy rất rất bình thường.
Anh ta đã theo dõi y vài ngày, trừ việc thỉnh thoảng có liên quan tới hai nhân vật lớn trong giới thì cuộc sống của Yến Song rất bình thường, làm thêm, đi học, là một cậu sinh viên nghèo vượt khó vừa học vừa làm.
Một sinh viên nghèo khó mà thường xuyên liên hệ với hai vị đại thiếu gia trong giới, lấy nghiệp vụ của anh mà phán đoán thì thường sẽ là cái loại giao dịch không thể nói đó.
Nhưng Yến Song có vẻ thật sự quá bình thường.
Rất khó liên quan tới mấy tai tiếng tình ái đó.
Ngụy Dịch Trần cũng chỉ yêu cầu anh ta theo dõi y rồi báo cáo trung thực, chứ cũng không nói nguyên nhân.
Diêu Tĩnh nói ra ý nghĩ của mình.
“Các anh lạ lùng thật đó,“ Yến Song nâng má, mỉm cười với Diêu Tĩnh, “Nhìn tôi thật sự thiếu sức hấp dẫn đến vậy sao?”
Diêu Tĩnh ngẩn người, “Ý tôi không phải thế.”
“Ý anh chính là thế.”
Yến Song nhận hộp đồ ăn đóng gói từ tay nhân viên phục vụ, đẩy mắt kính, bảo đảm kính đã đeo vững trên mặt, y cũng không muốn tạo nghiệp chướng.
“Tuy rằng rất khó tiếp thu, nhưng sự thật là mấy người đàn ông này đều chết mê chết mệt tôi đấy.”
Một tay xách hộp cơm, Yến Song đứng lên, nói với Diêu Tĩnh: “Lúc anh giám sát tôi, tốt nhất là cách cho xa chút, tôi sợ anh sẽ yêu tôi mất.”
Diêu Tĩnh ngây ngốc ngồi trong nhà hàng, cho đến khi người đã đi ra khỏi nhà hàng vẫy tay với anh, anh mới như vừa tỉnh mộng mà ra ngoài theo.
“Lái xe đi.”
Yến Song tự nhiên ra lệnh.
Diêu Tĩnh ngoan ngoãn đáp ứng hai tiếng, tới khi lái xe đến trước mặt Yến Song, mới bối rỗi nghĩ: Sao mình nghe lời thế nhỉ?
Đúng rồi, là do Ngụy Dịch Trần giao phó.
“Lái xe đi,“ Yến Song nói, “Tới Tần gia.”
Diêu Tĩnh “À” một tiếng, “Hả?”
“Tới Tần gia, nơi Tần Vũ Bạch ở, chẳng lẽ anh không biết?” Yến Song đánh giá anh ta từ trên xuống dưới một lượt, “Tôi còn cho rằng Ngụy Dịch Trần sẽ tìm một người lợi hại chút tới theo dõi tôi chứ.”
Diêu Tĩnh vội nói: “Tôi biết Tần gia ở đâu, nhưng mà......”
Anh là người đi theo dõi Yến Song mà lại đưa Yến Song tới nhà ông chủ, vậy vụ làm ăn này không phải hoàn toàn đi đời nhà ma luôn sao?
“Yên tâm,“ Yến Song chớp mắt, “Chúng ta đi cửa sau, lặng lẽ, không để ai phát hiện.”
Diêu Tĩnh đành nói gì nghe nấy mà lái xe tới nhà họ Tần.
Dọc theo đường đi, Yến Song không ngừng nghịch điện thoại di động.
Người làm nghề này đều có cái tính tò mò như nhau, Diêu Tĩnh thừa dịp đèn đỏ tính nhìn lén chút.
“Đừng nhìn,“ Yến Song không ngẩng đầu lên mà nói, “Đang quyến rũ đàn ông.”
Diêu Tĩnh nghẹn họng, từ mặt đến lỗ tai đều đỏ bừng.
Yến Song đã gửi ít nhất 100 tin nhắn cho Kỷ Dao.
Trừ đi 50 tin nhắn miễn phí từ gói cước, 50 tin nhắn còn lại mỗi tin một xu, tính ra là 5 tệ.
Kỷ Dao được lắm.
Y tốn mất 5 tệ để dỗ hắn, ấy thế mà còn cứng đầu cứng cổ không thèm để ý.
Yến Song hơi nhíu mày.
Kéo xem những tinh nhắn y gửi từ trên xuống dưới. Tin nào tin nấy buồn vui lẫn lộn, cảm động lòng người, sao Kỷ Dao có thể không cảm động chứ?
Ít nhất cũng phải đáp một tiếng “Ừ“.
Kể cả đáp một cái chấm câu vô dụng cũng được mà.
Đáng ghét.
Y cho Kỷ Dao một xu cơ hội cuối cùng.
“Kỷ Dao, tối nay tớ chờ cậu ở ký túc xá, cầu xin cậu nhất định phải trở về, có được không?”
Kỷ Dao vẫn không đáp.
Yến Song khoanh tay, cười lạnh một tiếng.
Diêu Tĩnh ở một bên không nhịn được run lên một chút.
Chưa đến nửa phút, Yến Song đã lấy lại bình tĩnh, mở điện thoại lên lướt lướt hòm thư.
Đó là địa chỉ email công việc của Thích Phỉ Vân, bình thường Thích Phỉ Vân chắc chắn sẽ không tự đăng nhập địa chỉ này, y có gửi bao nhiêu đi nữa cũng sẽ bị trợ lý của hắn đọc hết.
Thật là phiền toái.
Nếu không phải sợ một khi lộ mặt, Thích Phỉ Vân sẽ lập tức biến thành kẻ đam mê vận động thân thể cực hạn, làm loạn kế hoạch cốt truyện của y, thì Yến Song thực sự muốn sử dụng gương mặt này một chút.
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Yến Song vẫn gửi email đi, y lại hẹn một lần phỏng vấn nữa.
Trợ lý nhận được email khi đã tan tầm, vốn định mặc kệ, nhưng sau khi nhìn thấy tên người gửi thì anh hơi do dự, cuối cùng vẫn chuyển tới hòm thư cá nhân của Thích Phỉ Vân.
Người mà Thích Phỉ Vân chủ động nhắc tới, dù bình thường đến đâu vẫn tính là đặc biệt.
Góc phải bên dưới màn hình máy tính bỗng nhảy lên thông báo email.
Thích Phỉ Vân bấm mở không chút do dự.
Email gửi hắn vào ban đêm thường là do sắp xếp phẫu thuật ngày mai có thay đổi khẩn cấp, rất quan trọng.
Người gửi: Yến Song.
Trỏ chuột của Thích Phỉ Vân dừng lại.
Đây là một email hết sức bình thường.
Yến Song nói lần trước có rất nhiều vấn đề y chưa hỏi rõ ràng, hy vọng có thể gặp Thích Phỉ Vân một lần nữa, thấy có lỗi vì lãng phí thời gian của hắn nên muốn mời hắn ăn một bữa cơm, lúc ăn cơm thì tiện phỏng vấn luôn.
“Thầy Thích cảm thấy canteen quá rẻ ạ? Em đang nỗ lực làm thêm, nếu thầy Thích đồng ý, em có thể mời thầy tới nhà hàng đắt tiền hơn.“. Đam Mỹ Sắc
Luôn không cong không vòng nói thẳng ra như vậy. Như là hận không thể mổ sẻ hết tâm tư ra cho hắn nhìn.
Con trỏ chuột dừng lại ở trên cái tên “Yến Song“.
Giả.
Thích Phỉ Vân nói với bản thân.
Đều là giả.
Loại say đắm ngắn ngủi bởi hình tượng này sẽ nhanh chóng tan biến như sương mai.
Hắn đã sớm quen.
Không còn bất cứ chờ mong gì nữa.
Con trỏ chuột bấm nút đóng ở góc trên bên phải
Chiếc xe chậm rãi chạy tới cửa sau phía tây như lời Yến Song.
Một Tần gia to như vậy mà lại thực sự có cái cửa sau âm u như thế, ngoại trừ cây cối lung tung thì còn chẳng có ngọn đèn nào.
Hàm răng Diêu Tĩnh run cầm cập, “Đến, đến đây làm, làm gì?”
Yến Song híp híp mắt, “Suỵt.”
Vẻ mặt y thần thần bí bí, “Anh có nghe thấy tiếng gì không?”
Diêu Tĩnh sắp bị hù chết rồi.
Anh thừa nhận, anh ngả bài, anh sợ ma.
“Yến, Yến tiên sinh...... rốt cuộc cậu muốn làm, làm gì?” Diêu Tĩnh ôm đầu, co ro vào vô-lăng, cầu xin nói, “Hay để tôi đưa cậu về trường học nhé.”
“Suỵt ——” Yến Song lại nói, sắc mặt nghiêm túc, “Anh không nghe thấy sao?”
“Cái, cái gì cơ?”
“Có người đang đàn dương cầm.”
Tiếng đàn du dương mơ hồ vang vọng trong tòa nhà.
Người chơi đàn tay nghề cao cấp, cảm xúc dạt dào, ngay cả người hoàn toàn không hiểu âm nhạc cũng sẽ bị ấn tượng bởi tiếng nhạc tuyệt vời này.
Người hầu mải nghe tới quên lau đồ sứ, say mê trong tiếng nhạc, đến khi quản gia im lặng không tiếng động đi qua bên người nàng mới sực tỉnh, ngượng ngùng giải thích: “Tiểu thiếu gia đàn hay quá.”
“Vậy sao?”
Vẻ mặt của quản gia có vẻ rất không hiểu phong tình.
Ngụy Dịch Trần bưng bữa khuya đi lên.
Tần Vũ Bạch vẫn đang làm việc trong thư phòng.
Cả ngày nay trạng thái của hắn không tốt lắm, hiệu quả làm việc giảm đi rất nhiều, tối về nhà tăng ca vẫn cứ tâm thần không yên.
Ngụy Dịch Trần gõ cửa đưa bữa ăn khuya.
Sắc mặt Tần Vũ Bạch rất xấu, hơn nữa trên mặt bị thương, nhìn qua có hơi chật vật.
“Đã muộn như vậy rồi,“ Tần Vũ Bạch liếc nhìn Ngụy Dịch Trần một cái, “Bảo Tần Khanh nghỉ ngơi sớm chút.”
Ngụy Dịch Trần nghĩ thầm, là ngại tiếng đàn quá lớn ảnh hưởng hắn làm việc sao?
Lập tức ý thức được đó chỉ là cách nghĩ cụ thể tới thái quá của mình.
Chủ nhân của hắn toàn tâm toàn ý yêu thương chiều chuộng vị thiếu gia yếu đuối kia, sao có thể ngại tiếng ồn của cậu?
“Vâng.”
Ngụy Dịch Trần đặt bữa khuya xuống, quay lại đi lên lầu ba gõ cửa căn phòng truyền ra tiếng đàn, “Thiếu gia, đã khuya rồi, ngài nên đi ngủ thôi.”
Tiếng đàn đột nhiên im bặt.
Không có tiếng đáp lại.
Ngụy Dịch Trần đã quen.
Trong nhà có vị tiểu thiếu gia như du hồn, thần long thấy đầu không thấy đuôi, chưa bao giờ muốn quan tâm tới bất cứ ai, ai có thể nghe được giọng cậu thì đã là ân huệ lớn lao lắm, cùng lắm là thấy được sườn mặt cậu lúc ngồi trong phòng vẽ tranh.
Gương mặt kia, gần như giống Yến Song như đúc.
Ngụy Dịch Trần mở điện thoại lên, trong bức ảnh là Yến Song đang cười vô cùng vui vẻ.
Không phải giả vờ vui vẻ, là thật sự vì bàn cơm phong phú trước mặt mà vui sướng từ tận đáy lòng.
Ngón cái nhẹ nhàng chạm vào màn hình, tựa như đang vu.ốt ve khuôn mặt xinh đẹp kia.
Không giống nhau.
Thiếu gia lớn lên trong khuê phòng và người phàm nhận hết cực khổ sao có thể giống nhau?
Mắt cá thoạt nhìn có thể giống minh châu, nhưng sẽ không bao giờ là một loại.
Màn hình điện thoại bỗng nhảy lên một tin nhắn.
“Ra đây.”
Ngụy Dịch Trần hoàn toàn ngơ ngẩn.
“Tôi ở cửa phụ phía tây ngôi nhà ma quái của mấy người đây.”
Ngôi nhà ma quái?
Quả là chuẩn xác.
Lại lừa hắn sao?
Ngụy Dịch Trần nghĩ như vậy, bước chân lại vẫn bước về phía cửa phụ phía tây vắng hơi người kia.
Đêm đã về khuya, cây cối không ai cắt tỉa mọc cao lung tung lộn xộn, liên tiếp tạo thành từng mảng bóng râm to lớn dày đặc. Cửa sắt bị dây leo um tùm quấn lấy, gần như đã không phân biệt được đâu là tường đâu là cửa.
Đêm khuya an tĩnh, không một bóng người.
Ngụy Dịch Trần khẽ cười, cứ như hắn dần quen thuộc cảm giác bị kỹ nam kia lừa gạt, đùa giỡn, hơn nữa còn không thấy tức giận.
Tiết mục nho nhỏ này coi như là chút giải trí cho cuộc sống buồn tẻ của hắn.
Hắn nguyện ý trả tiền vì nó.
“Sàn sạt ——”
Âm thanh bước chân đạp lên lá rụng truyền đến.
Động tác xoay người của Ngụy Dịch Trần dừng lại, hắn nghiêng mặt qua.
Phía ngoài cánh cửa sắt dây leo chằng chịt có một khuôn mặt tươi cười, động lòng người hơn cả ánh trăng sáng trên cao.
Y xách theo một cái túi, giọng nói dịu dàng, “Cảm ơn đã chiêu đãi, tôi đóng gói mang về cho anh này.”
Ngụy Dịch Trần đứng tại chỗ, im lặng không lên tiếng. Hắn đang nghi ngờ liệu mình có đang mơ, người trước mặt là do hắn ảo tưởng mà ra.
Bị lừa nhiều lần như vậy, rốt cuộc có một lần...... không lừa hắn nữa.
Yến Song nhón mũi chân, giơ cao hai tay qua cửa sắt, “Tới đỡ nha.”
Y đứng ngoài cửa sắt, như một giấc mộng ập đến giữa đêm khuya.
“Nhanh lên.”
Âm thanh thúc giục truyền đến, rốt cuộc Ngụy Dịch Trần chậm rãi bước tới phía trước, hắn nhìn đôi mắt Yến Song, vươn cánh tay dài nhận lấy túi nilon.
Đầu ngón tay chạm nhau, ngón tay Yến Song lành lạnh.
“Tôi đi nhé.”
Yến Song vẫy vẫy tay với hắn, vừa mới xoay người, cánh tay chưa kịp thu lại đã bị một lực mạnh kéo lại.
Một cánh cái tay khác xuyên qua khe hở giữa cửa sắt và dây leo cầm cổ tay của y.
“Tôi đặt trước.”
Giọng nói lạnh nhạt, hoàn toàn đối nghịch với lòng bàn tay nóng rực của hắn.
Ý tứ trong đó là bí mật chỉ hai người họ biết.
Dưới ánh trăng trắng bạc chiếu rọi, Yến Song quay đầu mỉm cười, đối diện với đôi mắt ẩn sau thấu kính của Ngụy Dịch Trần, tươi cười giảo hoạt, “Tôi sẽ cân nhắc.”
Tuyến Tình Cảm tăng tới 15% chứng tỏ vị quản gia này còn xa mới tới mức độ trầm mê, hy vọng Ngụy quản gia nỗ lực nhiều hơn, dấn sâu nhiều hơn nữa.
Yến Song không chút lưu luyến mà rút cổ tay khỏi lòng bàn tay đối phương.
Hơi ấm vẫn còn lưu lại trên cổ tay Yến Song, y vẫy tay với Ngụy Dịch Trần, nở nụ cười ngây thơ, môi đỏ hé mở.