Tổng cộng hai tiết học buổi sáng, Kỷ Dao đều không tới, Yến Song một bên thu dọn sách, một bên lên án xã hội tư bản chủ nghĩa đại gian đại ác này.
Con cái nhà có tiền dựa vào cái gì có thể không đi học! Trượt môn! Trừ điểm! Đuổi học!
Sau đó lấy điện thoại ra hèn mọn mà gửi cho Kỷ Dao một tin nhắn, “Kỷ Dao, tớ chờ cậu ở khách sạn.”
Vẫn đá chìm đáy biển như cũ.
Vậy cũng còn đỡ, ít nhất không bị block.
Mà Kỷ Dao cũng không thể không cần chứng minh thư của hắn, Yến Song không vội, lại gửi tin nhắn cho Ngụy Dịch Trần.
“Anh ơi, không có tiền ăn cơm trưa, huhu.”
Ngụy Dịch Trần cũng không trả lời.
Yến Song nhìn lên trời xanh, thổn thức không thôi, y đường đường là một tổng thụ, thế nhưng lại không có lấy một tên tra công nguyện ý giải quyết vấn đề thức ăn cho y, còn phải ăn cơm thừa canh cặn lúc sáng, thật là khiến người nghe thương tâm người thấy rớt nước mắt.
Lại không thể chủ động liên hệ với đồng chí Tần Thú.
Nói chứ đồng chí Tần Thú cung cấp thức ăn vẫn rất phong phú.
Với lại rốt cuộc khi nào y mới nhận được cốt truyện được Tần Vũ Bạch đưa về nhà họ Tần chứ, chờ không nổi rồi.
Yến Song thở ngắn than dài một phen, trở lại khách sạn, để quầy lễ tân giúp hâm nóng bánh bao hấp trong tủ lạnh, về phòng vừa gặm bánh bao vừa lướt web.
Y là lướt tin tức chính thống.
Không có thời gian mà chơi bời vớ vẩn.
Thích Phỉ Vân, một người đàn ông có đầy đủ thông tin trên wikipedia.
Ảnh trên wiki không biết là chụp từ khi nào.
Tóc chải ngược cực kì cổ điển, nhưng không có vẻ bóng bẩy mà là một loại trang trọng nho nhã, mày kiếm mắt sáng, đồng tử trên ảnh chụp lộ ra chút màu xám nhàn nhạt, môi mím nhẹ hơi nghiêm nghị, nhìn qua cực kì khó tiếp cận.
Chỉ nhìn mặt thì thật sự không nhìn ra là một lão dâ.m tặc thích vận động cực hạn cơ thể người chứ.
Yến Song cắn miếng bánh bao, ngón tay tiếp tục trượt xuống.
Lý lịch Thích Phỉ Vân hoa lệ đến mức không giống một sinh vật cacbon*.
*Carbon là nền tảng của hầu hết các hợp chất hữu cơ được sản xuất sinh học như protein, carbohydrate, chất béo và ADN. Sự sống trên Trái Đất dựa trên carbon. Vậy nên ý là không giống một sinh vật trái đất. Tui để nguyên vì cách dùng từ này khá hay:D
Hết sức khiến người ta nghi ngờ tác giả cho người này bàn tay vàng vô hạn chính là để phục vụ cảnh cắt thận với thay giác mạc sau này.
À, cả tẩy não nữa.
Xem xong bách khoa toàn thư về Thích Phỉ Vân, Yến Song cũng ăn xong bữa cơm trưa, thuận tiện gửi một email vào hòm thư của hắn
Hiện tại Thích Phỉ Vân đang ở trên bầu trời Miami, tính thời gian, hẳn là ngày mai Thích Phỉ Vân có thể nhìn thấy email của y.
Ngày mai khá ít tiết học, vừa hay có thời gian cho quả trứng Thích Phỉ Vân này vào nồi.
“Ting ——”
Điện thoại rốt cuộc có người nhắn.
Yến Song cầm lên nhìn.
“Ra đây.”
Là Kỷ Dao.
Đại sảnh khách sạn.
Lễ tân vẫn đang duy trì hình thái không chút để ý mà hồi hộp hóng drama, đã sắp tai nghe sáu đường mắt xem tám hướng, nhưng nhìn qua trông như người đang mộng du vậy.
Đúng là không dễ dàng gì.
Khi lại được nhìn thấy nhóc Kỷ Dao đẹp trai thanh lãnh như trời tuyết này, tâm trạng lễ tân đã không còn kinh ngạc như lần đầu nữa.
Tuổi còn trẻ, đáng tiếc.
Chẳng mấy chốc, cửa thang máy mở ra.
Lễ tân bất động, nhưng ánh mắt và tinh thần đã tập trung cao độ như trên chiến trường!
Yến Song xách theo một cái túi nilon, thật không dám giấu giếm, đây là thứ y hỏi xin dì lao công ở hành lang.
Thoạt nhìn Kỷ Dao vẫn khá ổn, dù sao trông vẫn khỏe hơn Tần Vũ Bạch bị y chọc tức xỉu tối qua, Yến Song cẩn thận quan sát xem trên người hắn có chỗ nào bị thương hay không.
Đối với năm đại tra công, y vẫn rất là yêu quý.
Dù sao cũng là năng lượng không thể tái chế. Nhỡ đâu tức chết một người, y sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Chờ y cày đầy Tuyến tình cảm với Tuyến cốt truyện rồi thích làm gì thì làm.
“Kỷ Dao......” Yến Song giơ bao nilon trong tay ra phía trước, “Áo của cậu, tớ giặt sạch rồi......”
Kỷ Dao cũng không thèm liếc y lấy một cái, thật sự không nhìn, từ một khắc khi Yến Song bước ra khỏi thang máy, hắn vẫn luôn dùng sườn mặt đối diện với Yến Song, ánh mắt dừng trên cửa kính của khách sạn.
“Chứng minh thư.”
Giọng nói lạnh lẽo đến Yến Song cũng suýt chút nữa rùng mình.
Yến Song chậm rãi rút tay về, “Kỷ Dao, tớ muốn nói chuyện với cậu.”
Ánh mắt Kỷ Dao cũng nhìn y, lại không che giấu sự chán ghét xưa nay chưa từng có. Hắn vẫn luôn là một người có giáo dưỡng, cho dù ghét một người cũng sẽ không lộ ra ngoài.
Mà hiện tại sự kiên nhẫn của hắn đối với Yến Song chính đã chính thức cạn kiệt.
Vốn dĩ lấy yêu cầu hà khắc của Kỷ Dao đối với bạn bè, người giống như Yến Song tuyệt đối không có tư cách tiến vào vòng xã giao của hắn, nếu không phải bởi vì giương mặt Yến Song giống Tần Khanh, thì Kỷ Dao căn bản sẽ không quan tâm bất cứ chuyện gì về y.
Đặc biệt còn là một người đắm mình trụy lạc như vậy.
Kỷ Dao vươn tay, ngữ khí lạnh lẽo, lại nói với giọng điệu không thể thương lượng: “Chứng minh thư.”
Yến Song khóc.
Nước mắt chảy xuống không hề báo trước, có thể nói là khóc thực sự xấu thực sự chân thật.
Rơi nước mắt với mỗi người khác nhau, Yến Song cũng có chiến lược khác nhau.
Tần Vũ Bạch dùng nửa người dưới, khóc đủ dâm là được.
Kỷ Dao dùng nửa người trên, khóc đủ thảm là được.
Cứ như vậy, nước mắt lã chã rơi xuống, tất cả ngũ quan đều nhăn lại với nhau, lại không phát ra một chút âm thanh nào, như là đang chịu đựng đau đớn tột cùng.
Lễ tân nhìn đến choáng váng.
Nói khóc là khóc luôn.
Respect.
Lại nhìn trái đẹp 10 phút, sắc mặt vẫn lạnh băng như cũ, cứ như vậy nhìn thiếu niên trước mặt khóc.
Đang lúc lễ tân cho rằng đây là màn chia tay, thì trai đẹp lạnh lùng cuối cùng cũng duỗi tay túm chặt cánh tay thiếu niên, dùng thái độ thô lỗ cực kì không không phù hợp ngoại hình, lôi kéo cậu trai khóc thút thít không thành tiếng đi vào tháng máy.
Là người xem duy nhất của màn diễn này, lễ tân cho rằng tiếp theo hẳn là nội dung phải trả phí.
Đáng tiếc.
À, không đáng tiếc!
Anh ta cũng đâu phải gay!
Lễ tân run run, nhanh chóng ổn định lại tính hướng của mình.
Sức lực Kỷ Dao rất lớn.
Yến Song từng nhìn thân trên trầ.n trụi của hắn, biết anh bạn này nhìn thì như một cậu thư sinh ẻo lả, thật ra lại là một thân cơ bắp, tùy thời tùy chỗ tới công trường khuân gạch cũng có thể đạt được vị trí quán quân cuối tháng, bị Kỷ Dao kéo đi, tính ra hắn cũng đã giảm kha khá sức lực. Y điều chỉnh biểu cảm khuôn mặt của mình, vừa đi vừa giả khóc.
Kỷ Dao kéo Yến Song một mạch tới căn phòng hắn thuê cho y. Đại khái Yến Song đã nghĩ kỹ muốn nói chuyện với Kỷ Dao từ sáng rồi, đến cửa phòng cũng chưa đóng.
Kỷ Dao không chần chờ mà bước vào căn phòng đã từng khiến hắn cảm thấy chạm vào cửa một chút thôi cũng thấy bẩn.
Tính cả người hắn đang túm trong tay.
Người Yến Song hơi khom, cả khuôn mặt đều cúi gằm, hẳn là còn đang khóc.
Từ khi Kỷ Dao bắt đầu quen biết Yến Song, hầu như y đều đang khóc, vẻ như có vô số uất ức và thương tâm.
Là y nói “Tớ tự nguyện”, là y không chịu đi cùng hắn, kết quả sao lại giống như người bị hại vẫn là y vậy?
Kỷ Dao buông tay ra, “Nói đi.”
Hắn lại cho Yến Song một cơ hội cuối cùng.
Vì gương mặt kia.
“Cha tớ...... Ông ấy nợ rất nhiều tiền......”
Yến Song gian nan mà mở miệng, mỗi một chữ đều đi kèm nỉ non thút thít.
“Tớ không có cách nào......”
Yến Song ngồi xổm trên mặt đất, vùi mặt vào đầu gối khóc nức nở.
Cảnh khóc này thực sự là thứ hắn khó đối phó được.
Yến Song yên lặng đếm ngược trong lòng.
Năm
Bốn
Ba
“Bao nhiêu?”
Còn nhanh hơn y tưởng tượng.
Yến Song ngẩng gương mặt loang lổ nước mắt, vì để đạt hiệu quả mê hoặc Kỷ Dao tốt nhất, y làm bộ tháo kính mắt xuống lau nước mắt.
Giải trừ buff ẩn thân!
Mở hình thức thế thân.
“Cái gì?”
“Bao nhiêu tiền?” Quả nhiên, ngữ khí Kỷ Dao dường như dịu nhẹ hơn một chút, “Cha cậu nợ bao nhiêu tiền?”
“Một, một triệu tệ.”
Biểu cảm của Kỷ Dao lập tức xảy biến hóa vi diệu.
Nếu không phải chuyên gia phân tích biểu cảm siêu nhỏ như Yến Song, tuyệt đối không hiểu được ý nghĩa biểu cảm của Kỷ Dao lúc này.
Biểu cảm của Kỷ Dao bây giờ có thể dùng hai chữ để hình dung —— “Hoang đường“.
Một triệu.
Một triệu có thể làm cái gì?
Cái áo sơ mi Kỷ Dao tùy tay ném cho Yến Song cũng đã năm con số.
Dùng nguyên liệu cao cấp nhất trên thị trường, được làm hoàn toàn thủ công bởi những thợ may tư nhân lưu truyền từ đời này sang đời khác của Kỷ gia, nhất định phải cho vị thiếu gia quý báu này ăn mặc dễ chịu, thỏa mái nhất có thể.
Trong từ điển của Kỷ Dao, một triệu căn bản còn không thể tính là tiền.
Cho nên, Yến Song vì một triệu tệ cỏn con mà bán thân?
So với đồng cảm, trong lòng Kỷ Dao vẫn cảm thấy hoang đường nhiều hơn.
Đại thiếu gia không dính khói lửa bụi trần căn bản không hiểu, có những người dù bán cả linh hồn cũng chưa chắc đã đổi được một triệu trong tay tư bản.
Trong lòng hắn chỉ đánh giá hành vi của Yến Song là một quyết định vừa đáng thương vừa ngu xuẩn.
Không nhìn ra Kỷ Dao lại là người hào phóng như vậy.
Phân tâm kiểm tra tiến độ Tuyến Tình Cảm một chút, vẫn là 10% như cũ.
Từ lúc bắt đầu vẫn chưa từng thay đổi.
Vậy nghĩa là, Kỷ Dao vẫn dừng lại ở giai đoạn “Xem trọng gương mặt” như trước.
Thâm tình với Tần Khanh dữ ha.
Tiến độ Tuyến Tình Cảm 10% ít ỏi đã có thể khiến Kỷ Dao giúp y trả nợ mà không chớp mắt lấy một cái, thậm chí không cần bất cứ điều kiện trao đổi nào.
“Sau này cậu đừng gặp hắn nữa.”
Kết luận hơi sớm.
Hóa ra vẫn có điều kiện.
“Chứng minh thư,“ Kỷ Dao lại đưa tay ra, môi mỏng khẽ động, “8 giờ tối nay, gặp mặt ở đây, tôi mang chi phiếu đến cho cậu.”
Tiểu Kỷ, bộ dáng cậu thẳng thắn đưa tiền quá là đẹp trai!
Yến Song mặc kệ Kỷ Dao là gì mà “Yêu ai yêu cả đường đi”, tốt quá còn gì, đây còn không phải là kiếm cơm dựa vào một khuôn mặt này hay sao?!
Cũng không biết một trăm vạn này có thể thuận lợi đến tay y không. Khoản tiền này không phải do tuyến cốt truyện định ra. Tiền tài sinh ra quá lớn đến một trình độ nhất định sẽ bị tịch thu ngoài ý muốn. Ví dụ như, ngân hàng đột nhiên vỡ nợ, hoặc tiền gửi vào lại biến mất không thấy đâu.
Cục xuyên sách, chính là chó má như thế.
Nhưng thử chút cũng không có sao, Yến Song chậm rãi đứng lên, lấy chứng minh thư trong túi ra đưa cho hắn, “Tiền, về sau tớ sẽ trả lại cậu.”
Kỷ Dao không có ý kiến, đôi mắt đảo qua cổ Yến Song. Dấu vết màu đỏ nhàn nhạt trên cổ, giống như sợi vòng cổ đẹp đẽ.
Hắn bình tĩnh nói: “Đừng làm chuyện như vậy nữa.”
Yến Song bị hắn nói co rúm lại một chút, nhẹ nhàng gật đầu, “Cảm ơn.”
Kỷ Dao chuẩn bị đi, lại bị Yến Song kéo tay áo lại. Lần này Kỷ Dao không hất tay y ra nữa, chỉ là hơi nhíu mày, “Còn có chuyện gì?”
“Áo của cậu......”
“Bỏ đi.”
Kỷ Dao đi rồi.
Yến Song buông bao nilon, lấy ra áo sơ mi căn bản chưa giặt bên trong ra, y sớm đã đoán được Kỷ Dao chắc chắn sẽ không cần cái áo này, nên không lãng phí thời gian giặt sạch. Cái áo này là đồ đặt làm cao cấp, kể cả dính rượu vang đỏ, cũng có thể bán giá tốt cho mấy cái xưởng may thủ công để họ học hỏi kỹ thuật.
Khoản tiền này y hẳn là có thể thu về tay. Chỉ cần số lượng không lớn, cục xuyên sách sẽ không quan tâm lắm.
Điện thoại lại vang lên.
Là một dãy số không tên.
Yến Song bấm nghe.
“Xin chào, tôi là shipper, xin hỏi anh là người đã đặt cơm đúng không? Cơm của anh tôi gửi dưới quầy lễ tân, lát anh xuống nhận nhé.”