Yến Song thoải mái lấy điện thoại của Thích Phỉ Vân bắt đầu chọn bữa ăn miễn phí tối nay, y ngồi đối diện Thích Phỉ Vân, hai chân gác trên đùi hắn, bắt đầu lảm nhảm: "Ăn gì đây, lẩu uyên ương nhé, giờ chú không được ăn cay, chọn cho chú nước hầm xương...... Thôi thôi, em cũng không ăn cay đâu, em cũng phải bảo dưỡng chút, thầy Thích, chú muốn ăn gì nào? Tiêu tiền của chú mà, đừng khách sáo."
"Thì cứ họp đi," Yến Song cúi đầu tiếp tục chọn món, "Để những người đó biết, họp hành giờ này chính là quấy rầy cuộc sống về đêm của người khác."
Thích Phỉ Vân mở lại notebook.
Màn hình sáng lên, những bác sĩ trên màn hình đều đầy vẻ gượng gạo, chỉ có anh trợ lý ngồi ghi chép cho cuộc họp thì khác, môi nở nụ cười kiểu người cha hiền hậu.
"Xin lỗi, hôm nay chúng ta tạm dừng ở đây thôi."
"Được được......"
"Bác sĩ Thích nghỉ ngơi sớm chút......"
"Bác sĩ Thích đi ăn đi, ăn nhiều một chút mới có lợi sự hồi phục."
Yến Song nghe âm thanh truyền ra từ notebook, lớn tiếng nói: "Cảm ơn mọi người đã thông cảm cho thầy Thích nhà tôi nha."
Giờ thì ngay cả mấy tiếng chào khách sáo cũng đều biến mất tăm mất tích.
Thích Phỉ Vân liếc y một cái, Yến Song nháy mắt, vẻ mặt đùa giỡn kiểu cười trên nỗi đau của người khác.
Chỉ cần người khác quê hơn, thì người quê không phải mình nữa!
Đối với một bí ẩn không có lời giải, càng cố đoán lại càng dễ lún sâu.
Thích Phỉ Vân yên lặng đứng dậy, đeo tạp dề lên.
"Để em buộc cho."
Yến Song xung phong tiến lên buộc cho Thích Phỉ Vân một cái nơ bướm ở thắt lưng.
"Wow, chú yêu có cái eo nhỏ ghê, lưng thì lại siêu rộng, chuẩn dáng người tam giác ngược hoàn hảo luôn á."
Hai tay Thích Phỉ Vân đè lên bàn bếp, quay đầu bình tĩnh hỏi: "Em cắn thuốc đấy à?"
Vẻ mặt tươi cười ngọt ngào của Yến Song cứng đờ, mẹ nó, khó hầu ghê, y lạnh nhạt một tí thì Thích Phỉ Vân ra điều "Tui sắp trầm cảm rồi", y nhiệt tình hơn thì lại kêu y cắn thuốc.
Đệch, ai cũng như Ngụy Dịch Trần là khỏe re rồi.
"Đâu có đâu," Yến Song ôm hắn từ sau lưng, "Thầy Thích à, đêm qua là em không hiểu chuyện, chú biết đó, mấy lời đàn ông nói trên giường hoàn toàn không đáng tin, em vẫn có nhiều tình cảm với chú lắm."
Cho nên mau thu hồi cái bộ dạng không có hứng thú này, nhanh chóng cày cốt truyện với y đi.
Thường thì khi làm việc, Yến Song sẽ không cố tình lừa gạt tình cảm của các nhân vật trong sách.
Có thể, nhưng không cần thiết.
Nhưng đôi khi để đạt được mục đích của mình, y cũng chỉ có thể không từ thủ đoạn.
Ví dụ như khi vị nam chính kia được y hồi sinh lại dưới sự giúp đỡ của hệ thống, hắn chất vấn y tại sao lại giết hắn ta, để cốt truyện có thể thuận lợi phát triển, Yến Song chỉ đành nói dối hắn một chút xíu.
—— "Nếu không chiếm được anh, vậy tôi cũng chỉ có thể huỷ hoại anh!"
1
Y cũng đến phục hệ thống có thể viết ra cái lời thoại đáng xấu hổ này.
Cái đáng xấu hổ hơn là, nam chính từng bị y đánh một phát chết luôn đó nghe những lời này thì lại lập tức đỏ mặt.
1
Ôi, đúng là tạo nghiệp.
"Thầy Thích rửa chén nhanh lên nha, rửa chén xong......" Yến Song ngẩng đầu hôn lên gáy hắn một cái, "...... rồi đến "rửa" em."
Động tác rửa chén của Thích Phỉ Vân không nhanh không chậm, cũng không vì có một người đẹp bám trên lưng mà lo lắng không yên, rửa sạch chén đĩa xong, xếp vào trong tủ khử trùng, rồi hắn mới xoay người, nói: "Đi tắm rửa đi."
"Tắ.m chung?" Yến Song ra sức nháy mắt đưa tình.
"Không," bàn tay Thích Phỉ Vân vẫn đang nhỏ nước, "Vẫn chưa họp xong."
Yến Song suýt thì sang chấn tâm lý, không thèm giả vờ nữa, y lườm hắn cháy mặt, "Nhóc con, đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, sự kiên nhẫn của ông đây có giới hạn đó."
Thích Phỉ Vân: "......"
Không biết tại sao, Thích Phỉ Vân thấy hơi buồn cười.
Khi dưỡng bệnh cũng chưa từng thấy thư giãn thế này.
"Phương án phẫu thuật rất quan trọng, tôi buộc phải kiểm tra, tính mạng con người là trên hết, không thể qua loa được."
Nghe Thích Phỉ Vân giải thích xong, Yến Song sốc luôn, hơn nữa cũng chẳng che giấu sự kinh ngạc của mình.
Wow, Thích Phỉ Vân thật sự quan tâm đến sống chết của người khác à?
Sự nghi hoặc trong mắt y vừa nồng nặc vừa không thèm che giấu, Thích Phỉ Vân lập tức nhìn ra, hắn nhàn nhạt nói: "Thói quen thôi."
Yến Song gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
Giả bộ nhất thời thì là ngụy quân tử, giả bộ cả đời, vậy thì chính là quân tử thật sự.
Cho dù với Thích Phỉ Vân thích cắn người này, có lẽ nội tâm biế.n thái của hắn coi thường mạng sống của bất cứ kẻ nào, nhưng hắn đã quen rồi, quen chữa thương cứu người, quen túc trực trên bàn mổ thâu đêm suốt sáng, cho nên —— thành thói quen rồi.
Yến Song buông tay, "Được thôi, vậy chú họp đi, gọi lại những người đó lên, coi như là trả thù vụ ban nãy."
Vốn là chuyện tốt, vào miệng Yến Song lại biến thành trả thù, nhưng đồng thời cũng khiến Thích Phỉ Vân ngộ ra, việc trước tiên hắn làm sau khi gọi mọi người vào họp là xin lỗi, rồi nói: "Tôi không có ý trả thù mọi người đâu."
Mấy bác sĩ bị gọi vào họp: "......"
Lần sau không dám làm phiền bác sĩ Thích vào giờ ăn nữa đâu.
Anh trợ lý cũng bị sốc vì cái kiểu nói bóng nói gió cao cấp đó của Thích Phỉ Vân.
Thích Phỉ Vân có tiếng là người ít nói, nếu mở miệng thì chỉ có chuyện công việc. Giọng nói và vẻ ngoài của hắn không hợp để xã giao, vì một khi xã giao là nợ tình kéo đến tới tấp liền. Cho nên hỏi han bình thường cũng rất hiếm rồi, chứ đừng nói tới châm chọc người khác.
Trợ lý vô thức nghĩ tới ban nãy, Yên Song lớn tiếng nói bọn họ quấy rầy cuộc sống về đêm của bác sĩ Thích.
Qua camera, mái tóc đen của Thích Phỉ Vân xõa xuống, có lẽ do nằm viện hơn một tháng trời không cắt tóc, nên mái tóc vốn ngay ngắn của hắn mọc hơi tự do. Hơn nữa, hắn đang mặc bộ đồ ở nhà màu nhạt thay vì blouse trắng, hết thảy đều rất khác trước đây.
Trợ lý cứ suy xét mãi, tới khi cuộc họp kết thúc, sau khi Thích Phỉ Vân chúc ngủ ngon, trợ lý mới lấy lại tinh thần, cuối cùng cũng tổng kết được sự thay đổi của Thích Phỉ Vân —— bác sĩ Thích giống người hơn rồi.
Thích Phỉ Vân trở lại phòng ngủ.
Đèn lớn giữa phòng ngủ không bật lên, chỉ có dải đèn màu vàng nhạt đang toả sáng nhè nhẹ, loại ánh sáng này là dễ gây buồn ngủ nhất.
Yến Song ngủ rồi.
Mặt vùi trong gối đầu, chỉ lộ ra mái tóc dày đen nhánh.
Thích Phỉ Vân chung chăn chung gối với y, đã sớm phát hiện ra tật xấu này của y: Yến Song thích nằm sấp khi ngủ.
Hai tay ôm gối đầu như thể đầu hàng, vành tai trắng trẻo lấp ló dưới mái tóc đen.
Chỉ một chút xíu như thế, tựa như loài nhuyễn thể dưới biển sâu.
Trong lòng Thích Phỉ Vân dâng tràn một khát vọng khôn xiết.
Chẳng phải dịu dàng, mà là tàn bạo.
Hàm răng sắc bén bị giam trong đôi môi mềm mại, nóng lòng muốn ló ra ngoài.
Tai có xương.
Xương sụn.
So với răng, quả là yếu ớt vô cùng.
Ngay khi Thích Phỉ Vân mở cửa phòng ngủ thì Yến Song đã tỉnh rồi. Dù giấc ngủ này ngắn ngủi nhưng y lại ngủ rất sâu, cảm giác cơ thể như mềm nhũn ra, nhất thời không dậy nổi. Cho đến khi Thích Phỉ Vân cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn vành tai y, y mới đáp lại một tiếng khe khẽ, nghiêng đầu sang rồi duỗi tay ôm cổ Thích Phỉ Vân, đồng thời nói: "Để em, chú nghỉ đi......"
Y vừa mới tỉnh dậy từ một giấc ngủ ngắn, giọng mũi đặc sệt cùng với sự uể oải vì buồn ngủ, khiến người ta liên tưởng tới những mối quan hệ thân mật và ấm áp một cách vô cớ.
Thích Phỉ Vân hôn y, trong lòng thì đang đấu tranh giữa lý trí và d.ục vọng cá nhân.
Lựa chọn sự dịu dàng đi ngược lại với bản tính, hay là sự tàn bạo thỏa mãn dụ.c vọng?
Một câu trắc nghiệm xuất hiện như vậy, cũng đã có sẵn đáp án.
Gáy Yến Song đột nhiên bị ép xuống gối, y chỉ kêu lên một tiếng, sau đó lại ngoan ngoãn nghe lời như một chú mèo con, "Thầy Thích muốn làm gì với em cũng được hết á."
"Không sao đâu."
Con đường tiến lên đã khó khăn lắm rồi, lại còn có một người bên dưới liên tục vẫy tay rêu rao —— xuống dưới này đi, không sao đâu.
Thích Phỉ Vân thả lỏng tay ra.
Yến Song ngờ vực quay đầu lại.
Sắc mặt Thích Phỉ Vân lạnh lùng, nhưng lại đưa tay ấn nhẹ lên vành tai y, nhẹ nhàng miêu tả lại vành tai trong veo như pha lê, rồi thuận tiện nâng cằm Yến Song lên.
Nụ hôn này dịu dàng vô cùng.
Yến Song lại kinh ngạc, "Thầy Thích cắn thuốc đấy à?"
Thích Phỉ Vân không đáp lại mà tiếp tục hôn.
Hắn sẽ không từ bỏ việc chiến đấu với ác long.
*** Chỗ này lược bớt 3000 chữ ***
Nội dung bị lược bớt này đã cho Yến Song một cú sốc lớn.
Người như Thích Phỉ Vân mà lại làm loại chuyện này cho y?
1
Yến Song nghĩ thầm quả nhiên lời ngon tiếng ngọt có tác dụng, ôm mặt Thích Phỉ Vân thơm lấy thơm để, "Chú yêu tốt quá chừng."
Đôi con ngươi màu xám nhạt vẫn chưa vơi bớt cảm xúc mãnh liệt, sáng hơn và cũng quyến rũ hơn bình thường. Trên con đường đấu tranh, Thích Phỉ Vân cũng đã giành được một thắng lợi nho nhỏ không đáng kể, tâm trạng cũng tốt hơn tối qua nhiều. Hắn ôm eo Yến Song, nói: "Ngủ đi."
Yến Song rất hài lòng với điểm cốt truyện đêm nay, cứ theo tiến độ này, tầm trên dưới một tháng nữa là xong cốt truyện của Thích Phỉ Vân rồi, cũng khá phù hợp với kế hoạch của y.
Yến Song, người có công việc đang thuận buồm xuôi gió, lanh lẹ chui vào lồ.ng ngực đối tác của mình, lập tức chìm vào giấc ngủ.
Dạo gần đây hai người thường xuyên ngủ chung, nhưng vẫn luôn phân chia ranh giới rõ ràng.
Giường đủ rộng, dù chia đôi cũng đủ cho hai người đàn ông trưởng thành có thể yên tâm ngon giấc.
Nhưng đêm nay Thích Phỉ Vân lại ôm Yến Song ngủ.
Ngủ nằm sấp thật sự không phải thói quen tốt.
Thích Phỉ Vân siết chặt vòng tay, nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau là chủ nhật, sau khi Yến Song tỉnh dậy thì lại cày điểm với Thích Phỉ Vân. Lúc y đang định tiếp tục thì đột nhiên hắt hơi một cái.
"Hắt xì ——"
Yến Song ngồi phía trên, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, hắt hơi hết cái này tới cái khác.
"Hắt xì ——"
"Thầy...... hắt xì ——"
Yến Song hắt hơi liền năm sáu cái, suýt thì ngất xỉu, y ngã vào lòng Thích Phỉ Vân, mơ mơ hồ hồ nói: "Thầy Thích, ai đang nhớ em vậy......"
Mũi y chợt bị nhéo, nhưng mà là Thích Phỉ Vân lấy khăn giấy lau mũi cho y, giọng nói trầm ấm êm tai nhưng lại vô tình, "Virus."