Nhật tâm bất tỉnh được đưa vào giường an dưỡng sau khi hết ngất thì nàng cũng ngủ luôn.
Ta thật không hiểu Nhật Tâm này là thế nào mà cứ hở tí là ngủ, mà đã ngủ là ngủ say, bất chấp tình huống, bóp trán, thở dài.
Ngủ no giấc trời cũng sáng. Nhật Tâm cũng đã ngủ dậy chớp mắt nhìn, thấy cửa khép hờ, Huyết Nhãn đang nằm sát cây cột treo răng và xương, nàng khẽ giật mình rồi tự chấn tĩnh. Tất cả những sự kiện hôm qua nàng quy đó là một giấc mơ. Còn giải thích sự có mặt của Huyết Nhãn là hôm qua nàng quên cài cửa nên nó chui vào, đó cũng là lí do cửa khép hờ.
Nhật tâm nàng không phải nói phủi là phủi chứ? Hôm qua xay ra biết bao nhiêu là chuyện đó. Một ấu niên là bị nàng kích thích mà trưởng thành, cả đêm náo loạn la hét. Bây giờ thì chỉ coi tất cả là giấc mơ, không quan tâm nói vứt ra sau ót là vứt sao? Ta biết nói gì với nàng đây.
Hít sâu, thở nhẹ, trấn tĩnh. Nhật tâm bước xuống lại gần Huyết Nhan đang mang hình dạng trăn vàng, lúc này hắn nghe tiếng động cũng mở mắt nhìn nàng. Hắn cũng ngủ quên vì hôm qua hóa hình mất sức quá mà.
-Hôm qua chị mơ một giấc mơ thật khủng khiếp. Chị mơ em là yêu tinh có thể biến thành người có thể nói chuyện còn rượt theo đòi ăn thịt chị. Đáng sợ quá--- Nhật Tâm cười trìu mến, nói xong làm bộ dạng le lưỡi đáng yêu khiến Huyết Nhãn một phen ngẩn ngơ.
Nhưng lúc này Huyết Nhãn đặt ra một câu hỏi to lớn về Nhật Tâm. Nàng cuối cùng là giống cái như thế nào có thể không cần qua nghi thức có thể khiến hắn hóa hình. Nàng cuối cùng là bị cái gì mà hại sợ hãi nhân thú hóa hình như thế, lúc trước nàng sống ra sao mà lại nghĩ ấu nhân trưởng thành muốn ăn thịt mình. Những câu hỏi quấn lấy hắn, nhưng tôi hôm qua hắn đã nhận ra, hắn hiểu nàng sợ hắn hóa hình, hắn chỉ đơn thuần nghĩ như thế.
Tạm thời hắn quyết định cứ khoan hóa hình đã, đợi nghi thức nhập tộc thực hiên xong nàng sẽ chính thức thành viên tộc, hắn sẽ khiến nàng chấp nhận chuyện này, không ghét hắn hóa hình nữa. Bây giờ hắn không muốn manh động, lỡ nàng sợ quá bỏ tộc chẳng phải hắn mất thê sao.
Thật ra hắn đang nghi ngờ đại lục chỗ nàng ở không có nhân thú trăn, hoặc nếu có cũng không có nhân thú là trăn vàng. Bởi chẳng phải cũng vì màu sắc kì lạ của hắn mà hắn bị đuổi ra khỏi tộc mới gia nhập Hắc Sơn đó sao.
Tươi cười với Huyết Nhãn một lát Nhật Tâm lấy dao xương, cung tên, và vài cái nanh ra ngoài. Vừa mở cửa đã thấy một đám thú vẫy đuôi mừng. Nhật Tâm cơ hồ cảm thấy có chút kì lạ, nhưng đơn thuần chỉ nghĩ chúng đã quen mình nên tỏ ra thân thiết. Nhìn lại thì thấy có 2 con không mưng đó là kì lân, sư tử trắng đang nằm bên tảng lớn nơi nàng chọn làm chỗ làm vật dụng vì mặt tảng đá khá bằng phẳng như một cái bàn lại có một hòn đá nhỏ sát bên như cái ghế kế bên là cây to rợp bóng che mát.
Thấy chúng không nhập đàn nằm đó. Nhật Tâm cho là chúng buồn. Nàng lại gần vuốt ve an ủi.
-2 em buồn gì vậy, không được khỏe sao, không ngờ ở đây lại có sư tử trắng và kì lân. Thật ra chị rất thích sư tử trăng và kì lân đó, cứ như trong cố tích vậy.---Nàng vừa vuốt ve vừa hỏi bọn chúng.
Hai kẻ kì lân, sư tử trắng biết rõ nàng không hiểu tiếng ấu niên, nên tỏ thái độ, bọn chúng nhe nanh gừ một cái rồi bỏ đi. Việc 2 con mãnh thú nhe răng gừ đủ hù nàng hết hồn cho nên cũng ko lại gần bọn chúng nữa.
Nàng lại lấy dao xương ra chăm chú mài. Đám âu niên thú nhìn nàng chăm chú, nhưng nàng lại tập trung nhìn dao xương và dùi nanh không hề đếm xỉa, nàng chỉ có mấy lưỡi dao rọc giấy yếu ớt nên nhất định phải tìm thêm công cụ. Mài đến gần trưa vẫn chưa xong, với tiến độ này nàng phải mài đến 10 ngày nữa, nhật tâm nghĩ bụng thở dài. Cái gì mà có công mài sắt có ngày nên kim? Nàng chỉ mài 1 con dao đã đau nhức mấy ngón tay rồi.
Đang ngôi đưa mấy ngòn tay đau nhức nghỉ ngơi thì phu của Lạc Hỷ cũng đến, hắn cười với nàng một cái thần bí, tà mị đặt vào tay nàng một khối thịt nước, chưa đợi nàng cảm ơn xong đã quay người bỏ đi.
Câm cục thịt ấm trong tay nàng vừa ăn vừa suy nghĩ nụ cười của hắn, một lát nghĩ không ra cũng cho qua không thèm để ý tới nữa. Lúc này cũng gần trưa, nàng lại lấy dùi nanh ra mài, mài đến gần chiều mát, nàng nhắm mắt tịnh tâm một lát rồi đứng dậy. Đem thử cung tên ra bắn.
Thật không ngờ cây tên có thể ghim vào thân cây khiến nàng vô cũng mừng rỡ. Nàng chỉ là một lần coi một cái clip làm cung tên, nhớ ko chắc chắn lục đến bộ nhớ chẳng còn bao nhiêu mà làm.
Nàng chọn một cái mắt trên thân cây làm hồng tâm, bắn hết số tên còn lại… Chỉ tiếc là mỗi lần đầu tên có thể ghim vào thân cây, 2 lần còn lại đều bay ra ngoài, ghim xuống đất. bắn tổng cộng 15 mũi thì mới có thể 3 mũi ghim vào thân cây. Nhưng mũi tên ghim vào thân cây xong thì không thể dùng lại vì bằng gỗ nên rất dễ hỏng.
Lúc này cả đám thú tự nhiên ngóc đầu đánh hơi, rống rống… Rồi chạy nhanh về phía cổng bộ lạc nơi nàng đã tiễn Nhĩ Lạc đi săn. Nói là cổng cho oai thật ra chỉ là 2 cây cột cắm thẳng mà thôi.
Nàng không nhanh như chúng nhét đồ vào giỏ xách cũng chạy ra theo.
Vừa thấy nàng Nhĩ Lạc mắt sáng rỡ hí hửng ôm lấy nàng. Nàng cũng hết sức mừng rỡ mắt mở to nhìn chàng. Có 2 người bị thương vết cào khá lớn
Nàng nhìn thấy vậy liền gọi bọn họ lại. nàng lấy lá tía tô non dùng khăn voan chắt nước rửa vết thương rồi lấy bã đắp lên cầm máu, trị thương cho bọn họ.
Lúc này cả đám người lẫn thú đều nhìn nàng bằng ánh mắt hết sức trìu mến, thần tượng, còn nàng quả nhiên ngây thơ ko hay biết.
Nhìn lại hôm nay Nhĩ Lạc đi săn mang về rất nhiều thú. Hắn nói với nàng.
-Cảm ơn em nhé. Nhờ em mà bọn anh săn được rất nhiều, cũng ít bị thương.---Nàng thì chỉ nghĩ hắn chỉ nói thế chứ ko cho rằng mình có công lao gì to.
Nhưng thật ra thông thường bọn họ đi săn là 2-3 ngày. Lần ngày chỉ 1 ngày rưỡi đã về. Nhiều cuộc săn có nhân thú còn bỏ mạng, kì này chỉ có vài vết cào. Lượng thú săn được hơn gấp rưỡi mà hơn phân nửa chính là của Nhĩ Lạc săn được. Đơn giản có xạ hương trên người che bớt mùi thú đặc trưng khi hóa thú của Nhĩ Lạc nên hắn dễ tiếp cận con mồi hơn nên đương nhiên là gặt thành công lớn. Hắn bôi xạ hương lên vết thương của nhân thú khác vừa sát trùng cũng làm át bớt mùi máu, khiến thú dữ cũng đỡ truy kích họ hơn. Hăn là đã thần tượng thê hắn như nữ thần rồi.
Nhật Tâm đương nhiên không biết điều này, dù hắn cố gắng dùng ánh mắt biểu đạt nhiều lần cũng vô dụng. Ta lại chỉ có thể tự vuốt mặt mình.
Sau khi đi săn về thì bọn họ đốt lửa cả đám quây quần bên đống lửa. Đám thú cũng quấn lấy đám người một lát, rồi đám người tụ tập trò truyện gì đó với nhau rồi lại nhìn nàng. Nhật tâm vẫn không hay không biết, chăm chú với những bộ da bị vứt bỏ. Thật ra đám thú đang kể cho đám người nghe, thậm chí là Giai Giai và Nhĩ Hỷ nghe về việc Huyết Nhãn không qua nghi thức mà hóa hình.
Mọi người cũng là chịu quây quân ngồi ăn rồi. Chợt Lạc Nhỉ quay qua hỏi nàng.
-Em đã làm nghi thức trưởng thành chưa---đương nhiên Nhật Tâm ngây người. Nàng có nghe chuyện này nhưng mỗi quốc gia bộ lac đều khác nhau. Chỉ có điều nàng chắc chắn mình chưa.
-Nàng tủm tỉm, chưa, mà đó là gì thế? Có đau không?---Nàng thận trọng hỏi.
-Em ăn qua cái này chưa?---Hăn đưa cho nàng một thứ gì đó một loại quả kì là mà nàng cũng chẳng biết đó có phải là quả không nữa.
-Chưa?---Nàng nhìn rồi sờ sờ thử thăm dò, thấy đó là một thứ đàn hồi.
-Thứ này quý lắm đó, cho em đó ăn đi, ngon lắm---Cả đám người, thú chắm chú nhìn vào nàng, nàng thì chẳng thèm đếm xỉa dán mắt vào cái quả tròn tròn kia. Nghĩ một lát cũng ăn thử.
Dai dai, ngon ngon, nàng ăn nhanh chóng ăn hết. Lúc vừa ăn hết miếng cuối cùng. Cảm thấy thân thể nóng ran, cảm giác vô cùng khó chịu, ham muốn, càng ngày càng mạnh chiếm lấy cơ thể. Nàng nắm chặt bàn tay để che dấu dục tính đang nổi lên của mình, lướt mắt nhìn những tên nam nhân cao lớn hàng họ cũng đầy hưng phấn lại khiến nàng tăng thêm sự ham muốn.
Không biết mình ăn thứ gì, nhưng công dụng của nó thì nàng đã biết. Cố gắng khống chế bản thân đứng dậy. Rời khỏi nơi đông đúc chạy về nhà của Lạc Nhĩ. Cả đám nam nhân lẫn ấu niên trong tộc quả nhiên đều bị mùi hương này khiến cho kích thích. Đám nam nhân trưởng thành bóp chặt thân cây không chế bản thân.
Đám ấu niên thì gào rống lập tức chạy theo nàng. Chạy chưa được bao xa, đã bị sức nặng từ phía sau xô ngã. Cảm thấy cơ thể mình như có rất nhiều cái lưỡi lướt lên kích thích vô cùng, lại có vài cái đuôi lông lá lướt trên lưng mông và đùi của mình (nàng chỉ mặc số 8 và váy xếp ly).
Nàng xoay người lại thì thấy là một đám ấu niên thú đang ra sức dùng lưỡi tấn công nàng. Có con còn táo bạo đưa lưỡi vào rừng nhiệt đới của nàng. Nàng thực sự là rất đau khổ mà, làm sao lại ra cái thể loại này, mà sao nàng lại cũng ko thể khống chế được bản thân lên tiếng rên thích thú dâm dục đến như vậy. Nàng ghét chính mình khủng khiếp, mắt mờ dần, người đờ đẫn cũng không còn đủ lý trí mà nghĩ gì nữa. Cơ thể như ngàn cơn sóng vỗ của sự khoái cảm và kích thích.
Lúc này tiếng rống của đám nhân thú cũng không còn khiến nàng sợ hãi. Những tên ấu niên giống như trăn lớn bị tia sáng bao quanh hóa thành những mỹ nam, mỗi người theo đặc điểm của giống thú mình mà mỗi vẻ hấp dẫn. Kinh ngạc, hoảng sợ chỉ trong tích tắc, lại bị vùi dập trong đê mê mà mụ mị, nàng lại thiếp đi bị quấn vào những “giấc mơ không lành mạnh”