Thấy nàng khóc hết nước mắt, Hắc Vân vô cùng đau long, suy đoán nàng nhớ nhà, chính là nhớ bộ lạc, suy nghĩ một hồi quyết định
- Nàng đừng buồn nữa, ăn no đi rồi ta sẽ đưa nàng về bộ lạc.—Thật ra nàng đeo long hắn trên người vậy hắn đã là người của nàng về bộ tộc nàng cũng không có gì quá khó khan, chỉ là hắn muốn tận hưởng cảm giác riêng tư chút nữa mà không được.
-
- Em không ăn thịt sống, thôi cứ về bộ lạc trên đường hái ít quả dại ăn cũng được. –Khóc đã rồi nàng quệt nước mắt nước mũi nói.
-
- Được vậy để anh bế em đi. –Nói rồi hắc vân tỏa sáng một cái rồi hóa hình. Hóa thành một thiên thần cánh xám đẹp trai.
-
Nhật Tâm ngây ra rồi chớp mắt. Sau đó lại gần sờ sờ nắn chiếc cánh rồi lại đến cái tay.
- Làm sao có thể vừa có tay, lại vừa có cánh. – Mặc cho Nhật Tâm mặc sức “nghiên cứu” Hắc Vân chỉ có cảm giác duy nhất “phê” cho đến khi.
-
- Nhột, đừng cù anh như thế--- Thì ra nàng đang nghịch ngợm chỗ khớp nối giữa cánh và vai.
-
Dường như câu nói đã nhắc nhở nàng về hành vi qúa đà. Nàng buông tay ngượng ngùng
- Xin lỗi em quá hiếu kì.
-
Một lát sau hắc vân đã ôm nàng trong ngực bay về bộ tộc còn nàng thì tay cầm cả một chum chôm chôm mặc sức vừa ăn vừa xả rác (từ độ cao này đứa nào bị hột chôm chôm rớt chúng đầu chắc cũng ko còn được “bình thường”)
Lúc nàng quay về bộ lạc. đã thấy có gì đó không ổn.
Cả đám nhân thú vây quanh một con vật kì quái khổng lồ, đầu nó to có hai tai lớn toàn thân vầy sừng, móng vô cùng sắc nhọn, đuôi lại có nhiều gai. Con quái to hơn 30m. Nhât thú bị thương không ít.
Nang nhanh chóng bảo Hắc vân đáp xuống. Chạy ngay vào nhà của Lãnh Tuyết. Tay cầm lầy dao sắc, tên và một bao lớn bột tê.
Nàng yêu cầu Hắc Vân bay lên và đáp lên trên lưng quái thú. Hắc Vân sao để nàng chịu mạo hiểm. Nhưng nàng uy hiếp cả đời ko nhìn hắn nên hắn đành củng nàng đáp trên lưng của quái thú.
Trong lúc Hắc vân đang đối phó với chiếc đuôi gai cố gắng đuổi vật lạ trên lưng thì Nhật Tâm nàng lại vô cùng nhẹ nhàng chui sau vào lỗ tai to lớn của con vật. Nàng nhỏ bé nên chui được vào trong mặc cho con thú kêu giãy giụa, lại bị đám nhân thú liên tục tấn công nó cũng ko có nhiều thời gian để ý đến vật lạ chui vào tai này. Nhưng khi nàng vào sau hơn nó bắt đầu lấy móng vuốt móc tai, càng lúc móc càng sâu. Suýt chút chân nàng đã bị thượng, vượt qua đam long trong lỗ tai. Nàng lấy dao đâm sâu và mạnh bên trong tai đến gấn bộ não.
Bên ngoài một cuộc chiến, bên trong một cuộc chiến, con thú khó chịu, toan bỏ chạy, giũ hết bọn nhân thú đang ra sức chạy theo đang sau. Nàng vẫn ra sức đâm nát bên trong tai quái thu, máu mà dịch nhầy trong tai thú tiết ra để bảo vệ tai ngày càng nhiều, nàng đổ toàn bộ chất tên lên vết thương.
Con thú giãy giụa kêu rống một hồi đến khi im tiếng. Lúc này nàng mới bò ra. Bước ra ngoài đã thấy các phu của nàng đứng đợi đầy đủ. Bọn họ lấm lem, có người còn bị thương vẫn rang1 chạy ra đây đón nàng sao? Nhìn thấy họ như vậy long nàng ậy lên một cảm giác xót xa. Nhĩ lạc vui mừng ôm chặt lấy nàng. Mặc cho thân nàng bây giờ đầy máu và dịch tai của quái thú.
Quái thú nhanh chóng bị giết và rã thịt. Còn nàng cuãng chẳng thể quan tâm gì khác, tắm rửa sau đó chui vào nhà của Lanh Tuyết lấy các loại bột lá, bông gòn chưa thương cho mọi người. Hắc vân cũng ra sức giúp nàng đi tìm trái gòn. Không chỉ có một số phu nàng bị thương, sư tử trắng, kì lân cùng rất nhiều nhân thú khác cũng bị thương không ít.
Nhìn cảnh tượng đó nàng thật sự đau long ra sức mải miết chăm sóc cho bọn họ quên an quên ngủ, nhưng dường như chẳng có phu nào của nàng có thể khuyên nàng, bọn họ chỉ có thể cảm kích nàng từ trong tâm.
Liệu có thể tìm Đâu ra một giống cái gan dạ đến như vậy, liệu có thể tìm đâu ra một thê sẵn sang mạo hiểm tính mạng ra sức cứu bọn họ. Liệu có thể tìm đâu ra một thê có thể quên ăn quên ngủ mà chăm sóc cho bọn họ như vậy. Có lẽ nàng là đầu tiên trên cái đại lục này.
Mặt khác nàng cũng không suy nghĩ được nhiều. Nàng chỉ đơn thuần ko muốn họ bị thương, ko muốn họ chết ko suy nghĩ gì hơn , hết sức hết tâm mà làm.
Trong những ngày đêm đó có 2 kẻ sư tử trắng và kì lân cũng được nàng chăm sóc. Trong tim bọn họ có một lản nước âm đang lan tỏa, nhìn nàng bằng sự ngưỡng mộ, kinh phục, có gì đó khát khao, lại có gì đó xấu hổ, nghĩ về cách bọn họ đã đối sử với nàng và ánh mắt nàng khi nhìn họ, lúc nhìn phu của nàng, để ý từng động tác một. tròng long dậy lên một nỗi khát khao, xen lẫn chua xót và đau đơn.
Bọn ho ko biết tại sao, mấy ngày nay nàng đi cùng Hắc Vân, trong long bọn hắn lại nhung nhớ khôn nguôi bực dọc khó chịu nhiều như vậy. Ngày qua ngày chúng đều luôn để ý đến nàng tòi mò nàng bươi móc nàng từng động tác nhỏ, đã từng nghĩ là khinh ghét nàng, nhưng khi nàng không còn trong bộ lạc chúng lại ngày đêm mong nhớ, lại có cảm giác mất mát to lơn đến vậy.
Trăng lại lên cao, cô nương hám ngủ Nhật Tâm đã ba ngày, ba đêm thức trắng.