Người đàn ông yên lặng nhìn nàng, nụ cười trong mắt đã biến mất từ lúc nào, dưới vẻ tĩnh lặng như một đầm sâu không thấy đáy.
Khi không cười, gương mặt vốn diễm lệ của hắn trở nên lạnh lùng và nguy hiểm, như con rắn độc ẩn mình trong bụi hoa rực rỡ lộ ra bộ mặt thật.
Thật nực cười, một tiểu đáng thương sống nay c.h.ế.t mai, bị lừa gạt đến xoay mòng mòng lại nói muốn chăm sóc hắn?
Bị hắn nhìn như vậy, tay Dư Yểu hơi run, biểu cảm của vị hôn phu khiến nàng sợ hãi.
Nhưng nàng luôn ghi nhớ giữa mình và vị hôn phu có hôn ước, khác với người ngoài. Mẫu thân có sợ phụ thân không? Không, kể cả khi phụ thân tức giận nổi trận lôi đình.
Cho nên, nàng cũng không nên sợ hãi, vị hôn phu là người tốt, cũng rất tốt với nàng.
Cái muỗng đựng cháo thuốc trong tay lại tiến gần thêm chút nữa về phía môi vị hôn phu, nàng nhỏ giọng lải nhải, "Lang quân, ta đã nói sẽ chăm sóc chàng thì nhất định sẽ không nuốt lời. Trên thuyền gió to sóng lớn, ta có thể làm hương bánh, ta còn có rất nhiều bạc, chàng muốn gì ta cũng có thể mua cho chàng. Tuy ta tuổi còn nhỏ nhưng cũng đã từng cùng cha ra khơi, khi chàng đi thuyền ta có cách để chàng được thoải mái dễ chịu hơn một chút."
Nàng không nhận ra lời nói của mình càng lúc càng trở nên mờ ám, cũng hoàn toàn không hiểu một thiếu nữ nói với một người đàn ông trưởng thành rằng muốn làm cho hắn thoải mái dễ chịu sẽ khiến người ta liên tưởng đến điều gì.
Tiêu Diễm mở môi, nụ cười dịu dàng lại trở về trên gương mặt hắn.
"Tiểu khả ái, nhớ kỹ những gì nàng đã nói." Hắn nuốt cháo thuốc xuống, nhẹ giọng nói.
(*Tiểu khả ái: chỉ một người dễ thương, đáng yêu)
Dư Yểu ngoan ngoãn ừ một tiếng, nàng không phải là người nuốt lời, "Lang quân, chàng còn muốn ăn nữa không?"
Đã đút rồi thì cũng chẳng ngại gì mấy miếng tiếp theo.
Khiến vị hôn phu vui vẻ, nàng mới có thể đưa ra yêu cầu của mình.
"Cái này có mùi vị gì thế? Kỳ quái." Tiêu Diễm đương nhiên gật đầu, tiểu khả ái nỗ lực lấy lòng hắn như vậy, hắn đương nhiên không thể để nàng thất vọng.
"Đây là dược thiện, rất bổ dưỡng cho cơ thể. Lang quân mấy ngày nay vất vả rồi, phải bồi bổ cho tốt." Dư Yểu nghiêm túc giải thích, bởi vì mẫu thân học được một ít y thuật từ ngoại tổ phụ, nàng cũng biết một chút mẹo nhỏ về dưỡng sinh.
Nếu không, ba năm chịu tang, nàng bị giam cầm ở nhà đại bá phụ, cũng sẽ không lớn lên xinh đẹp, mắt sáng răng trắng như bây giờ.
Tuy nhìn nàng có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn nhưng lại cân đối, yểu điệu thướt tha.
"Cũng biết kha khá đấy." Tiêu Diễm nhướng mày, miễn cưỡng chịu đựng thứ mùi vị khiến hắn không thích kia.
"Ta còn có một món quà muốn tặng cho lang quân." Được khen, hai mắt Dư Yểu cong thành hình trăng khuyết, nàng lấy ra chiếc hộp gỗ đàn hương từ trong kho.
"Đây là kỳ nam hương, lang quân, lát nữa chàng ngủ thì đốt một chút, sẽ có thể nghỉ ngơi thật tốt." Nàng không hiểu rõ vị hôn phu lắm, nhưng từ phản ứng của Thường Bình và những người khác, nàng rất nhanh đã nhận ra một điểm rất quan trọng.
Vị hôn phu dường như luôn nghỉ ngơi không được tốt, rất dễ bị đánh thức.
Hôm qua, hộ vệ của Trấn Quốc Công phủ canh giữ ở ngoài cửa, từ đầu đến cuối gần như không phát ra một tiếng động nào, Thường Bình và những người khác càng lộ rõ vẻ kinh ngạc khi vị hôn phu ngủ thiếp đi.
Dư Yểu lặng lẽ ghi nhớ những chi tiết này trong lòng, mạnh dạn đoán rằng vị hôn phu ngủ không ngon giấc, nên nàng mới nghĩ đến kỳ nam hương cất trong kho.
Loại hương này vô cùng quý giá, không chỉ vì nó hiếm có mà còn vì công dụng hiếm thấy của nó.
Người thường xuyên bị ác mộng quấy nhiễu, khi ngủ nếu đốt một chút sẽ có thể ngủ ngon cả đêm.
Tiêu Diễm cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc hộp gỗ đàn hương được đưa đến trước mặt mình, lười biếng phẩy tay, ra hiệu cho Thường Bình nhận lấy.
Thì ra, thứ mà nàng thần thần bí bí ôm lấy là muốn đưa cho hắn.
"Lang quân?" Quà đã tặng rồi, thiếu nữ tràn đầy mong đợi, tiếp theo có phải là có thể để nàng đưa ra một số yêu cầu nhỏ rồi không?
Nhưng nàng đã đoán sai, người đàn ông dường như không nghe thấy tiếng gọi của nàng, Dư Yểu mím môi hết lần này đến lần khác, sốt ruột đến mức suýt nữa thì dậm chân.
"Một số chuyện nhỏ nhặt, không cần phải nói với ta." Tiêu Diễm vui vẻ thưởng thức vẻ sốt ruột trên mặt nàng một lúc, cuối cùng cũng chịu mở lời.
Mắt Dư Yểu sáng lên, nhìn về phía Thường Bình đứng sau lưng hắn với ánh mắt đầy hy vọng, "Ta không chỉ muốn mang theo đồ trang sức mà cha mẹ để lại cho ta, mà còn muốn mang theo cả Lục Chi và mấy người nữa."
Thường Bình mỉm cười gật đầu, thầm nghĩ Dư cô nương đừng nói chỉ mang theo mấy người hầu, cho dù có chuyển cả Dư gia đi cũng không thành vấn đề.
"Thường Bình, ngươi thật là người tốt, bệnh phong hàn của ngươi khỏi chưa? Có thật là không cần mời đại phu đến xem không?" Vừa vui vẻ, Dư Yểu lại nói rất nhiều.
Nàng vẫn còn lo lắng cho bệnh phong hàn của người ta, hoàn toàn không nhận ra sắc mặt của vị hôn phu sa sầm xuống.
Sau khi trời tối, Lê Tùng mới từ Dư phủ trở về, trên người thoang thoảng mùi m.á.u tanh.
Hắn đã gặp mặt người của Vũ Vệ quân trước mặt Dư lão gia, đồng tri, thông phán Tô Châu và những người khác, thậm chí còn vào tận nhà ngục của Vũ Vệ quân để thẩm vấn mấy tên tâm phúc của Lưu tri phủ.
Trở về, khó tránh khỏi dính chút m.á.u tanh.
"Thế nào rồi?" Tiêu Diễm vừa tắm xong, từ trong phòng tắm đi ra, tóc còn ướt.
Hắn liếc nhìn Lê Tùng một cái, ghét bỏ che mũi.
Nếu không phải trong phòng lúc này đang đốt hương khói thơm, vị lang tướng Vũ Vệ quân này còn phải vất vả thêm hai ngày đêm nữa, coi như là trừng phạt hắn.
"Bệ hạ, sau khi vi thần gặp mặt Vũ Vệ quân, bọn người kia đã hoàn toàn tin tưởng ngài chính là thế tử Trấn Quốc Công." Lê Tùng cũng không muốn mang theo mùi m.á.u tanh đến yết kiến, nhưng để bệ hạ đợi mình lại càng không thể tha thứ.
"Thông phán Tô Châu đã bí mật dâng lên mười nghìn lượng ngân phiếu, muốn gặp mặt ngài." Hắn lấy ngân phiếu ra, dấu ấn trên đó còn mới tinh.
"Nói đến là mười nghìn lượng ngân phiếu, xem ra đất Giang Nam quả thực vô cùng giàu có." Tiêu Diễm cười lạnh một tiếng, đám quan lại này còn dám kêu ca nghèo khổ với hắn, một thông phán Tô Châu nho nhỏ cũng giàu có như vậy.
Hắn chậm rãi dùng khăn tay lau khô nước ở cổ, ra lệnh cho Lê Tùng cất ngân phiếu đi, "Ngày mai tìm cơ hội đưa đi, tuy trẫm biết dung mạo tuấn tú khiến tiểu khả ái kia vô cùng vui mừng, nhưng cũng không thích ăn bám."
Lê Tùng vốn định hỏi ngân phiếu này đưa cho ai, nghe bệ hạ nói không ăn bám, toàn thân run lên, hiểu ra.
Hiện tại bọn họ nhiều người như vậy không chỉ ở trong phủ của Dư tiểu nương tử, còn phải để người ta chuẩn bị cơm nước cho.
Nói cách khác, chính là ăn không ở không…
"Vi thần hiểu rồi."
Lê Tùng đáp, trước khi lui xuống vô tình nhìn thấy trên khăn tay trong tay bệ hạ thêu một cụm hoa lan nhỏ.
Kỳ nam hương ngàn vàng khó đổi từng chút từng chút cháy, người đàn ông bước về phía giường nhưng dường như không hề ngửi thấy mùi hương.
Cái gọi là bảo vật của Dư gia trong cung đã có từ lâu, không có gì lạ.
Hắn lau khô nước trên cổ, nằm thẳng trên giường, nhắm mắt lại, khóe miệng nở nụ cười.
Rất nhanh, hắn đã ngủ thiếp đi.
Thường Bình lặng lẽ tắt nến, canh giữ ở ngoài cửa.
***
Thế tử Trấn Quốc Công vừa ra tay đã khiến Vũ Vệ quân kiêu ngạo không ai bì nổi phải nhượng bộ, ngoài Lưu tri phủ ra không bắt thêm người nào khác nữa.
Thông phán Tô Châu và những người khác thở phào nhẹ nhõm, quay sang đối xử với đại bá phụ của Dư Yểu vô cùng nhiệt tình.
Thông gia của Trấn Quốc Công phủ, mối quan hệ này đủ để Dư gia hô mưa gọi gió ở vùng Giang Nam rồi.
"Nghe nói hiền đệ còn một đích nữ, ta và phu nhân có một con trai, tuổi tác vừa vặn tương xứng."
"Một nhà có nữ trăm nhà cầu hôn, con trai của ngươi so với trưởng tử nhà ta vẫn kém hơn một chút. Dư lão đệ, ngươi thấy thế nào?"
"Ta cũng có một nữ nhi, nghe nói hai nhi tử của Dư hiền đệ đều chưa kết hôn. Chất nhi Xương Hiếu tài hoa hơn người, nếu có thể cưới nữ nhi của ta, ta thật sự cầu còn không được."
Các quan viên Tô Châu đều nhìn trúng con đường này của Dư gia, sôi nổi tranh nhau kết thân nối quan hệ, nói cách khác, kết thân với Dư gia cũng chính là kết thân với thế tử Trấn Quốc Công rồi.
Đại bá phụ và đường huynh của Dư Yểu nào đã từng trải qua cảnh tượng được tâng bốc nhiệt tình như thế này, trong cơn mừng như điên, họ cố gắng duy trì một chút lý trí.
"Hiện tại điều quan trọng nhất vẫn là đợi chuyện của Lưu tri phủ lắng xuống, chư vị quá khen, quá khen rồi."
"Thế tử không lâu nữa sẽ đưa cháu gái ta về kinh, đến lúc đó Dư phủ chúng ta nhất định sẽ tổ chức tiệc rượu mời chư vị đến tham dự."
Đại bá phụ Dư Yểu ra vẻ đắc ý vênh váo, nào biết được sự biết ơn ông ta nhận được hôm nay nhiều bao nhiêu thì oán hận phải chịu ngày sau sẽ càng sâu đậm bấy nhiêu.
"Phụ thân, Thế tử bằng lòng nể mặt chúng ta, có thể thấy ấn tượng với chúng ta cũng không tệ. Bên phía Ngũ muội muội, chúng ta nhất định không thể xem thường." Sau khi mọi người rời đi, Dư Xương Hiếu nhắc đến Dư Yểu, người đường muội mà hắn ta chưa từng để vào mắt.
"Ngũ muội muội là con gái duy nhất của Tam thúc, năm đó sau khi Tam thúc qua đời đến phủ chúng ta, ta nhớ nàng ấy từng dâng một nửa gia sản cho phụ thân." Dư Xương Hiếu đọc sách không tệ, khả năng suy tính thiệt hơn cũng rất tốt, hắn ta lập tức nghĩ ra cách lấy lòng Dư Yểu.
Nhà họ Dư không thiếu tiền, thiếu chính là con đường thăng quan tiến chức.
Vương thị dẫn theo con gái Dư Dung đi tới cửa, nghe thấy hắn ta nói muốn trả lại một nửa gia sản kia cho Dư Yểu, sắc mặt vô cùng khó coi.