Xe ngựa nhẹ nhàng lắc lư theo dao động của linh khí, thanh niên chậm rãi mở mắt ra.
"Chủ nhân, còn khoảng nửa nén hương nữa là đến cửa vào Triều Long Bí Cảnh."
Người lên tiếng không phải ai khác mà chính là một con đại linh thú có bàn tay, khuôn mặt giống mèo, tai cụp, tứ chi ngắn và thô, bên mép lấp ló cặp răng nanh sắc bén như lưỡi kiếm. Nó đang ôm viên Dạ Minh Châu trong suốt, vừa chơi đùa vừa dùng mũi chạm vào bàn tay thon dài của chủ nhân.
"Chiếc nhẫn này xấu quá, không hợp với chủ nhân."
Cũng chỉ có tên chưởng quầy mặt dày của nhà đấu giá mới cố tình nhét vào tay bọn họ, xấu đến nỗi nó suýt nữa đã giẫm nát ngay tại chỗ.
Giang Cố giữ chặt móng vuốt đang định giẫm nhẫn, mắt hơi cụp xuống, thản nhiên nói:
"Chỉ là một món đồ không đáng giá, dùng xong rồi thì tùy ngươi giẫm nát cũng được."
"Chủ nhân, ngài không cần lo, ta có thể cõng ngài lướt trên nước!" Ô Thác hào hứng phe phẩy cái đuôi lông xù, định trèo lên đùi y. Nhưng chưa kịp đến nơi, một ngón tay đã nhẹ nhàng đặt lên trán nó, vô tình đẩy lùi nó về chỗ cũ.
Thanh niên cầm chiếc nhẫn lên, lật qua lật lại quan sát. Vàng ròng uốn thành hoa văn cổ xưa, ánh sáng chiếu lên cổ áo hơi rộng để lộ vết sẹo đen kéo dài từ sau tai trái đến tận xương quai xanh bên phải.
Y có dung mạo xuất sắc, đường nét sắc bén, cốt tướng cao quý, nhưng đôi mắt cụp xuống nhìn người lại mang theo vẻ lạnh lùng xa cách, kiêu ngạo bẩm sinh, khiến kẻ khác khó mà tiếp cận.
Y liếc Ô Thác một cái, giọng hờ hững:
"Ngươi rụng lông."
Thậm chí tính tình cũng khó ưa.
Nhưng may mắn thay, tiểu gia hỏa này có đủ giác ngộ của một linh sủng, lập tức làm bộ như không nghe thấy câu đó, vui vẻ chuyển chủ đề:
"Chủ nhân, vết sẹo trên cổ ngài hình như nhạt đi một chút."
Giang Cố khẽ nhíu mày, đưa tay chạm lên vết sẹo dữ tợn.
Dấu vết này đã có từ khi y sinh ra, hơn nữa càng lớn lên màu sắc càng sẫm lại. Người ngoài thấy thì khiếp sợ, nhưng y lại không cho rằng đó là chuyện xấu. Thậm chí, y mơ hồ cảm giác đây là một phong ấn, nhưng dù đã thử qua vô số cách, vẫn không thể nào phá giải.
Y thu tay về, thản nhiên hỏi:
"Lúc nãy có ai khả nghi không?"
Thị vệ ngoài xe lập tức đáp:
"Bẩm công tử, vừa rồi chỉ có một số đệ tử tiểu phái, không có ai đặc biệt nổi bật."
Giang Cố nhàn nhạt ừ một tiếng, vừa vuốt ve bộ lông mềm mại của Ô Thác, vừa nhớ lại khoảnh khắc xe ngựa lướt qua một thiếu niên.
Đôi mắt kia, thật sự rất sáng.
Chỉ có điều, cũng chỉ có vậy mà thôi.
Cửa vào Triều Long Bí Cảnh nằm trên một vách đá treo cao vạn trượng.
Phiến vách đá này như một lưỡi xẻng khổng lồ cắm thẳng vào nền đất, dựng đứng sừng sững giữa thiên địa. Trên vách phủ đầy rêu xanh, bên dưới là rừng rậm um tùm, những gốc bách ngàn năm chen chúc san sát.
Từ Truyền Tống Trận bước ra, Vệ Phong ngửa đầu nhìn lên vách đá, cảm nhận linh lực mênh mông lan tỏa từ đó. Một luồng uy áp vô hình từ bốn phương tám hướng tràn tới, khiến linh khí trong đan điền hắn chấn động không yên.
Chỉ với tu vi Luyện Khí trung kỳ, tùy tiện tiến vào thật sự không phải hành động sáng suốt. Nhưng trực giác mãnh liệt thúc giục hắn phải nhanh chóng tìm được Thần Diên Giao Lân.
Bỗng nhiên, một bóng dáng thướt tha lướt qua trước mắt hắn.
Lưng Vệ Phong lạnh toát, không chút do dự bấm tay niệm chú, ngự kiếm bay thẳng lên vách đá, xông thẳng vào cửa ảo cảnh.
"Dám xông vào?! Vừa rồi là một tên Luyện Khí nho nhỏ sao?"
Bên dưới vách đá, các tu sĩ nhìn nhau kinh ngạc.
"Hắn không muốn sống nữa sao? Nhà ai mất con rồi, mau tới kéo về đi!"
“Đi thôi, dù sao Triều Long Bí Cảnh không giới hạn tu vi, vào đó chẳng khác nào đi tìm ch*ết. Ngay cả Dương Hoa Tông và Tước Diên Tông lần này cũng chỉ mang theo tu sĩ từ Kim Đan trở lên…”
Giữa lúc đám tu sĩ còn đang sững sờ vì một tên Luyện Khí nho nhỏ dám liều lĩnh xông vào bí cảnh, một bóng dáng màu xanh lục lặng lẽ leo lên vách đá mà không gây ra một tiếng động.
“Hắn có dính phấn hoa của ta, không thể chạy xa được.” Tầm Lục bấm mở phù truyền âm trong tay, giọng trầm thấp: “Huống hồ, giờ hắn đã vào Triều Long Bí Cảnh, chắc chắn không còn đường sống.”
“Sống phải thấy người, chết phải thấy xá.”
“Rõ, thuộc hạ hiểu.”
Tầm Lục thả lỏng tay, để lại tro tàn của lá phù rơi rải rác trong gió, rồi hòa mình vào dòng người tiến vào bí cảnh.
Vệ Phong vừa đặt chân vào trong đã bị một trận cuồng phong cuốn theo mùi lưu huỳnh xộc thẳng vào mũi, hắn loạng choạng đâm sầm vào một thân cây, chưa kịp đứng dậy đã phun ra một ngụm máu.
Hắn vội vàng nuốt hai viên bổ huyết đan, mò từ túi trữ vật ra một tấm mộc bài thô ráp, giơ lên trước mặt—chữ khắc trên đó dần hiện rõ:
【Lam cánh hỏa huỳnh. Trúc Cơ tầng một. Loài ưa hút máu, ăn thịt, thường làm tổ trong xác thối rữa.】
Vệ Phong siết chặt tấm mộc bài, cổ họng khô khốc nuốt xuống chút huyết tanh. Đàn hỏa huỳnh trước mặt như đã xác định hắn là con mồi dễ xơi, chúng đồng loạt chấn cánh, tạo nên âm thanh ong ong kinh người rồi ào ạt lao đến.
“…”
Vệ Phong mắng thầm một tiếng, không kịp lo bị nhánh cây cào xước da, quay đầu bỏ chạy.
Đám hỏa huỳnh bám theo hắn không rời, vài con trong số đó đã bám chặt lên vai và sau gáy hắn, cặp răng sắc nhọn cắm sâu vào da thịt, rút từng giọt máu nóng. Nhưng hắn chẳng còn hơi sức để mà đau đớn, hai tay điên cuồng lục lọi trong túi trữ vật, cuối cùng túm được một lá hỏa phù cấp cao. Hắn lập tức rót vào đó chút linh lực ít ỏi còn sót lại rồi ném mạnh về phía sau.
Oanh—!
Ngọn lửa bùng lên, thiêu đốt bầy hỏa huỳnh, khiến chúng khựng lại trong thoáng chốc.
Nhưng trước khi Vệ Phong kịp mừng rỡ, đàn hỏa huỳnh vốn chỉ to bằng ngón tay cái nay lại phình lớn bằng nắm đấm, tốc độ lao đến nhanh hơn gấp bội. Hắn vừa ngoái đầu đã thấy vô số cặp miệng đỏ lòm đang há to trước mặt mình.
Sắc mặt Vệ Phong tái nhợt, dốc hết sức lực mà bỏ chạy thục mạng.
Ở phía sau, Tầm Lục ung dung thu lại những sợi phấn hoa còn vương trên ngón tay, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt.
“Lam cánh hỏa huỳnh vốn ưa lửa, vậy mà tên ngu xuẩn này lại dùng hỏa công…” Nàng lắc đầu, chậc một tiếng.
Bước chân nàng không vội không chậm, theo sau bầy hỏa huỳnh.
Không lâu sau, trước mắt nàng xuất hiện một lùm cây rậm rạp, nơi bầy hỏa huỳnh đã bu kín mà gặm cắn lấy một cơ thể.
Tầm Lục không chút do dự đáp xuống, định mang xác Vệ Phong về phục mệnh.
Nhưng ngay khi tới gần, nàng chợt cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhìn kỹ lại, nàng phát hiện đám hỏa huỳnh không phải đang cắn xé thi th*ể—mà là bị vô số sợi tơ trong suốt quấn lấy, khiến cánh của chúng không thể nhúc nhích.
“Không hay!”
Sắc mặt Tầm Lục lập tức biến đổi, vội xoay người bỏ chạy.
Nhưng bốn phương tám hướng đều đã bị mạng tơ vô hình chặn kín, trói chặt lấy nàng vào trung tâm. Pháp thuật nàng định thi triển cũng bị kìm hãm hoàn toàn.
“Tội lỗi, tội lỗi~ Lại dọa đến tỷ tỷ rồi.”
Một thiếu niên áo đỏ ngồi vắt vẻo trên cành cây gần đó, hai chân đong đưa, cười tủm tỉm phất tay với nàng.
“Nhưng nể tình ngươi muốn kết làm đạo lữ với ta như vậy, chi bằng nói thử xem ai sai ngươi đến? Ta có thể tha cho ngươi một mạng, thế nào?”
Khoé môi Tầm Lục co giật:
“Một tên Luyện Khí nhỏ nhoi mà cũng dám giở trò với ta—”
Chưa kịp dứt lời, từ túi trữ vật của Vệ Phong rơi ra một thùng đầy thi du nặng trịch, ụp thẳng xuống đầu nàng.
Chất lỏng tanh tưởi lạnh thấu tim.
Tầm Lục chưa từng chịu nhục đến mức này, nàng giận dữ vận linh lực, muốn mọc rễ chạy trốn xuống đất. Nhưng sợi tơ quỷ dị kia cứ như có sinh mệnh, dẫu nàng cắm rễ sâu đến đâu cũng không tài nào thoát được.
“Này rốt cuộc là thứ gì?!”
“Đương nhiên là đồ bảo mệnh rồi.”
Vệ Phong cười nhạt, ném tiếp một lá hỏa phù vào vũng thi du.
Phù vừa chạm đất, lửa lập tức bùng lên.
Đàn hỏa huỳnh vốn đã phồng to, nay lại càng bạo nổ, đồng loạt nhào tới Tầm Lục như thiêu thân lao vào lửa.
Tầm Lục kinh hãi hét lên: “Vệ Phong!”
Cùng lúc đó, đồng tử nàng bỗng chuyển thành màu xanh sẫm, hàng ngàn sợi nhụy hoa vàng ập xuống từ khe hở giữa những sợi tơ, công kích thẳng về phía hắn.
Vệ Phong lập tức vung kiếm, cố gắng lầm rầm đọc khẩu quyết phi hành. Nhưng khi đến câu cuối, hắn chợt khựng lại—
“… Minh tâm tịnh khí, lưu chuyển đại… Không đúng! Là vận chuyển đại? Đại cái gì ấy nhỉ?”
Hắn vừa quên mất khẩu quyết, mà nhụy hoa của Tầm Lục thì đã quét đến sau lưng hắn!
Vệ Phong cắn răng, dứt khoát nuốt viên linh lực đan cuối cùng.
Dược hiệu phát tác ngay tức khắc.
Phi kiếm dưới chân hắn đột nhiên tăng tốc vọt đi.
Nhưng dù nhanh một bước, hắn vẫn không tránh khỏi bị nhụy hoa quét trúng.
Những sợi mềm mại ấy xuyên qua lưng áo hắn, kéo theo từng mảng da thịt rách toạc.
Nỗi đau thấu tim khiến Vệ Phong bật lên một tiếng rên đầy tuyệt vọng trong gió.
“Tiếng gì vậy?” Giang Cố khẽ dừng bước.
Ô Thác rảo bước nhỏ đuổi theo, ngẩng đầu nhìn y: “Hình như là tiếng chó sủa.”
Sắc mặt Giang Cố lập tức hiện lên vẻ chán ghét, cúi mắt nhìn hoa văn kim sắc trên nhẫn khẽ lưu chuyển: “Thần Diên Giao Lân ở hướng đông nam.”
“Chủ nhân, có Thần Diên Giao Lân là có thể cởi bỏ phong ấn trên cổ ngài sao?” Ô Thác hỏi.
“Không biết.” Giang Cố hờ hững đáp. “Nhưng Giang gia đã hạ Huyền Thưởng Lệnh, thứ họ muốn chắc chắn không tầm thường.”
“…” Ô Thác giơ móng vuốt lên xoa mặt. “Nếu tìm được Thần Diên Giao Lân mà không giải được phong ấn, chúng ta có giao nó cho Giang gia không?”
Giang Cố mặt không cảm xúc liếc nó một cái: “Giữ lại cho ngươi gặm.”
Ô Thác lập tức xù lông: “Cái thứ đó vừa nghe đã thấy tanh, còn dính dính nhớp nháp, ta không thèm! Ọe~”
“Thần Diên Giao là hậu duệ của Diên Điểu tu luyện thành hình người và giao nhân Đại Thừa kỳ. Tu Chân giới vạn năm mới xuất hiện một con. Nghe nói Thần Diên Giao Hộ Tâm Lân có thể giải bách độc và ổn định thức hải.” Giang Cố khoanh tay đi về phía trước. “Ngươi mà ăn nó, có khi lại đột phá tiến giai, da lông cũng không đến mức cứng như vậy.”
“Ta không cứng!” Ô Thác nóng nảy, nhảy dựng lên, cố gắng lấy đầu đụng vào đầu gối Giang Cố, kết quả chưa chạm tới đã trượt xuống đất, thở phì phì: “Lông của ta là mềm nhất!”
Giang Cố phớt lờ, tiếp tục đi thẳng, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách. Ô Thác vội vàng đuổi theo: “Chủ nhân! Chủ nhân! Không tin ngài sờ lại xem ——”
Chưa nói hết câu, đột nhiên nó cảm thấy trên đỉnh đầu tối sầm, ngay sau đó, Giang Cố vung tay áo, hất văng thứ gì đó vừa rơi xuống. Một vật giống như cục máu đông bị ném mạnh xuống đất, co quắp vài cái rồi bất động.
Ô Thác trợn tròn mắt, dựng đứng đồng tử, cuống quýt trốn ra sau cổ chân Giang Cố, lí nhí hỏi: “Chủ nhân… thứ gì vậy?”
Giang Cố thản nhiên liếc một cái, phất tay áo vẩy đi vết máu vô tình bắn lên: “Người.”
Tu vi kém đến mức đáng thương, so với linh thú phẩm giai cao ngẫu nhiên đi ngang qua còn không bằng. Linh khí trên người gần như bằng không, khó trách y và Ô Thác đều không phát hiện.
“Chủ nhân, hay là đến xem thử?” Ô Thác rón rén chìa ra chân nhỏ, định lại gần, nhưng chưa kịp chạm đất đã bị Giang Cố xách sau gáy nhấc bổng lên.
“Đừng nhặt đồ linh tinh ven đường.” Giang Cố chẳng buồn liếc mắt, trực tiếp xách theo Ô Thác rời đi.
Một người một thú không hề nhận ra, phía sau bọn họ, “cục máu” đang nằm dưới đất khẽ co giật, hé mở đôi mắt bị máu phủ kín.
Bị nhụy hoa của Tầm Lục xé rách da thịt sau lưng, suýt nữa nổ tung thức hải vì cắn nuốt quá nhiều đan dược, lại xui xẻo đụng trúng một con chân nhện Kim Đan kỳ —— Vệ Phong chưa từng nghĩ rằng mình vẫn còn sống.
Hắn đưa tay bụm miệng, ho khan ra một búng máu lẫn vụn nội tạng, ánh mắt gắt gao khóa chặt vào bóng dáng cao gầy phía trước.
Nhẫn trên tay y.
Phải tìm cách giết người này, đoạt lấy nó.