Nhân Ngư Và Giao Nhân

Chương 54: Tù binh

Trước Sau

break

Editor Mạnh Thường Ca

Có rất nhiều lần A Phù cho rằng hắn sẽ động thủ với nàng, nhưng dưới sự thấp thỏm lo lắng cảnh giác của thiếu nữ giao nhân hắn vẫn cứ ép lửa giận trong lòng đang ngày càng gia tăng vì không được bạn lữ chấp nhận, ngược lại hắn trút những cảm xúc tức giận trên người những con mồi đáng thương.

Theo thời gian trôi đi, ŧıểυ nhân ngư lúc trước trong mắt A Phù xấu xấu nay đã dần dần phát triển ngũ quan, càng ngày càng giống với Landern, bởi vì ŧıểυ nhân ngư còn quá nhỏ nên nàng không phân biệt được giới tính cụ thể của nó, nhưng nhìn dung mạo ŧıểυ nhân ngư A Phù cảm thấy sau này vẫn là nên gọi ‘ cậu ’ để tạm thời gọi ŧıểυ nhân ngư.

ŧıểυ nhân ngư kế thừa mái tóc mềm mại màu đen của thiếu nữ giao nhân, đôi mắt một bên màu lục xứng với khuôn mặt non nớt tinh xảo đến không thể tưởng tượng cùng với lông mi rậm rạp có chút khoa trương, quả thực tựa như búp bê SD xinh đẹp đáng yêu trưng bày trong tủ kính.

Tuy rằng A Phù ban đầu A Phù cũng rất ghét bỏ ŧıểυ nhân ngư xấu xấu được sinh ra từ trong bụng của mình, nhưng thân là một nhan cẩu thâm niên sau khi nhìn thấy ngoại hình ngày càng đẹp của ŧıểυ nhân ngư, vẫn là không nhịn được mà sinh ra cảm giác thân cận và trìu mến với nó.

Đặc biệt mỗi khi ŧıểυ nhân ngư dùng cặp mắt to tròn ngây thơ mờ mịt, phảng phất như chú nai con non nớt vô tội tránh ở phía sau hòn đá và hải tảo trông mong nhìn A Phù luôn nàng tạm thời quên mất sự nguy hiểm của nó, vẫy tay để nó bơi tới gần.

Không biết có phải gen con người trong ŧıểυ nhân ngư cao hơn gen của nhân ngư hay không, nó không hung hãn thị huyết như nhân ngư bình thường, đối với A Phù là người mẹ giao nhân cũng sinh ra cảm giác ỷ lại thân cận trời sinh nhiều hơn.

Bình thường nhân ngư đuôi mãng xà ở đây ŧıểυ nhân ngư chỉ có thể trốn thật xa để nhìn nàng, chờ đến nhân ngư đuôi mãng xà rời đi ŧıểυ nhân ngư mới dám bơi đến gần rúc vào bên người A Phù để nàng vuốt ve đầu hắn, hoặc là chơi đùa ngắn ngủi với nàng.

Thiếu nữ giao nhân không phải không nghĩ đến thừa dịp nhân ngư đuôi mãng xà ra ngoài đi săn mà mang theo ŧıểυ nhân ngư rời xa khỏi hắn, nhưng mà ở trong phiến hải vực này cho dù A Phù bơi đi rất xa rồi hắn cũng vẫn có thể chuẩn xác định vị được vị trí của nàng theo mùi hương.

Thông thường nhân ngư đuôi mãng xà sẽ không phát tiết tức giận trên người nàng, nhưng ánh mắt tối tăm lạnh băng không chút cảm tình khi nhìn ŧıểυ nhân ngư lại làm A Phù kinh hồn táng đảm.

Thiếu nữ giao nhân ý thức được, có lẽ nhân ngư đuôi mãng xà sẽ không giết nàng vì hắn coi nàng là bạn lữ, nhưng mà đối với ŧıểυ nhân ngư lại sẽ không có cái gì gọi là do dự hay mềm lòng, hắn tạm thời nhịn để ŧıểυ nhân ngư này ở lại bên cạnh nàng chỉ là vì nàng để ý nó mà thôi.

Dưới sự kiềm chế nhau như vậy, quan hệ giữa bọn họ đạt được một cân bằng vi diệu.

Chỉ là làm A Phù cảm thấy có chút kỳ quái chính là, vì sao nhân ngư cá mập kia mãi vẫn chưa tìm đến, chẳng lẽ hắn bỏ rơi nàng rồi sao?

Mình biến mất cũng đã một đoạn thời gian rồi, thông qua dấu vết cái động bị phá vỡ chắc chắn hắn sẽ biết nàng không phải tự nguyện rời đi, tất nhiên sẽ theo hơi thở của nàng mà đi tìm, nhưng lâu như vậy rồi mà nhân ngư cá mập vẫn chưa tìm tới, chẳng lẽ gặp chuyện gì ngoài ý muốn sao?

“Mẹ, mama... Cho, cho người...”

Cùng với giọng nói bập bẹ gập ghềnh, một cái vỏ sò màu hồng phấn xinh đẹp đưa tới trước mặt A Phù.

Thiếu nữ giao nhân cúi đầu liền nhìn thấy một ŧıểυ shota tóc đen đang nâng một cái vỏ sò mở to mắt vô cùng chờ mong và thấp thỏm nhìn nàng.

Nơi nào đó mềm mại trong lòng như bị chọc nhẹ, A Phù cười nhận lấy vỏ sò mà ŧıểυ nhân ngư đưa cho nàng, sờ sờ mái tóc đen xù xù của hắn.

“Aaron ngoan quá, mama rất thích.”

Aaron là cái tên mà A Phù đặt cho ŧıểυ nhân, nàng quyết định xem hắn như con trai nhân loại mà nuôi dưỡng.

Năng lực học tập và thiên phú kinh người của ŧıểυ nhân ngư làm thiếu nữ cảm thấy rất kinh ngạc và vui mừng, cuối cùng nàng đã không còn cô đơn.

......

“Hùng nhân ngư kia không chịu nói cái gì sao?”

Mấy ngày không gặp thanh niên nhân loại với khuôn mặt tuấn mỹ của Landern bao trùm thần sắc tối tăm lạnh nhạt một cách dị thường, bên dưới mắt cũng có quầng thâm rõ ràng, cằm vốn trơn nhẵn cũng xuất hiện ít ria mờ mờ, đôi mắt xanh thẳm lộ ra vẻ mệt mỏi và lo âu, có thể thấy được hắn đã không nghỉ ngơi tử tế trong một thời gian dài.

“Các loại phương pháp đều thử rồi nhưng hắn vẫn không chịu mở miệng, Landern, hay là chúng ta bắt nhầm rồi?” thanh niên tóc nâu buồn rầu gãi ót.

“Không có khả năng.”

Landern chém đinh chặt sắt nói: “Ta có thể xác định là hắn.”

Dừng một chút, khuôn mặt hắn phủ lên một tầng lạnh băng, tiếng nói trầm thấp cũng thêm mấy phần sát ý.

“Ta từng nhìn thấy hùng nhân ngư ấy, người duy nhất còn sống trên thuyền đánh cá cũng đã xác nhận, khẳng định là tên đó đã giấu nàng đi rồi.”

Thanh niên tóc nâu cảm thấy bất đắc dĩ.

“Nhưng hắn không chịu mở miệng, chúng ta cũng không biện pháp a khác.”

Thanh niên nhân loại mặt không biểu tình ngẩng đầu, nhìn về hải vực xa xôi bên ngoài cửa sổ.

“Chắc chắn sẽ có biện pháp.”

Hắn như lầm bầm lầu bầu nỉ non ra tiếng.

Trong giọng nói lại lộ ra vẻ lạnh lẽo đáng sợ không rét mà run.

......
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc