Sáng sớm hôm sau, Thiên Tú uể oải thức dậy sau một đêm hành Huỳnh Thư "lên bờ xuống ruộng". Nhìn gương mặt thiên thần đang ngủ kế bên còn hằn vẻ mệt mỏi đêm qua khiến cậu yêu nàng quá, cậu khẽ hôn lên trán cô bé làm nàng phải ậm ừ khẽ mở mắt, nàng ngái ngủ hỏi: "Anh dậy sớm thế?"
Tú đáp: "Anh còn phải chuẩn bị dọn dẹp và mở cửa đón khách nữa, không phải hôm nay em còn phải đi học sao cô bé của anh?"
Nói xong, bàn tay của cậu khẽ xoa nắn vυ" của nàng rồi thì những ngón tay cậu thì se se mân mê đầu vυ" của cô bé. Rồi không đợi nàng trả lời, cậu cúi xuống mở miệng bú mυ"ŧ vυ" của bé Thư khiến nàng rên ứ một tiếng nhỏ, có vẻ nàng đang bị kích tình. Miệng cậu cứ ngậm chặt núm vυ" của cô bé nhay nhay không chịu buông, nàng lấy tay đẩy nhẹ đầu người yêu ra không cho ngậm nữa, cậu nhả ra để lại vài sợi nước bọt còn dính trên núm vυ" của nàng.
Huỳnh Thư lấy tay che miệng đang ngáp của mình rồi khẽ quay người qua bên kia, đưa tấm lưng trần về phía cậu, nàng đáp: "Tối qua bị anh quần cả đêm làm em mất ngủ nên hôm nay em sẽ xin nghỉ một bữa, cảm phiền anh cho em mượn chiếc giường này ngủ thêm lát nhé, anh lo làm gì thì làm đi."
Tú cười nói: "OK baby."
Rồi cậu lấy mền đắp lên người nàng rồi mặc lại quần áo đi tắm lại và vệ sinh cá nhân chuẩn bị cho một ngày làm việc mới.
Yêu cầu về hoàn cảnh vệ sinh của mọi cô gái đối với bể tắm còn cao hơn cả quán cơm, cho nên Thiên Tú sáng sớm mỗi ngày đều rất bận, ngay đây đã sắp đến 8h mở cửa đón khách, thật là thời gian cấp bách, nhiệm vụ khẩn cấp mà.
Quét dọn vệ sinh nhà tắm phiền nhất chính là lau bể, nhất là quét dọn bể tắm nữ.
Những cô gái đến tắm trong lòng đủ mọi sắc thái: cũng không cam, cũng buồn rầu, cũng giận hờn gì đó nên ở phạm trù này rất dễ rụng tóc, cho nên trong bể tắm mỗi ngày đều có rất nhiều tóc, đương nhiên cũng chẳng phải đều là tóc trên đầu…
Thiên Tú bận rộn đổ mồ hôi, cuối cùng đã quét dọn sạch sẽ, vừa muốn mở cửa làm ăn bỗng phát hiện ngoài cửa có người!
Đằng sau hai cánh cửa kính cực lớn kia có một khuôn mặt nhếch nhác vô cùng. Thiên Tú giật nảy mình, còn tưởng rằng lại gặp quỷ…
Khuôn mặt kia như tro tàn, đôi mắt vô thần lại còn vương đầy tia máu, bên má còn rủ xuống vài sợi tóc dài rối tung, đáng sợ nhất chính là, trên người cô ta còn dính vết máu.
Thiên Tú đang nhìn đến xuất thần, phân tích tỉ mỉ cô nàng là người hay quỷ. Bỗng nhiên cô gái đó bay lên đá một cú, chỉ một cú đã đá vỡ tan cánh cửa kính công nghiệp dày 5cm của nhà tắm công cộng, mảnh kính bay tứ tung, may mà Thiên Tú trốn kịp bằng không mặt cậu đã rách tươm rồi.
Cô gái nọ cứ thế đi vào trong cánh cửa đã vỡ tan, cô nàng bận một bộ áo da bó sát người, dáng người thon cao, cộng thêm đôi giày cao gót trên chục cm, thoạt nhìn còn cao gần bằng đầu Tú một chút, bộ áo da bó sát màu đen kia gần như bọc lấy dáng người hoàn mỹ lung linh lồi lõm, thướt tha yêu kiều, hai bầu vυ" trước ngực tròn trịa căng đầy có thể nhìn thấy rõ ràng, đôi chân thon dài khỏe mạnh, Thiên Tú rất muốn nhìn kỹ dung mạo của cô nàng nhưng sắc mặt u ám kia khiến ngũ quan đều không thấy rõ lắm.
Hơn nữa cậu cũng không có tâm tư để xem, đang đau lòng cánh cửa kia, cánh cửa kính công nghiệp này một cánh vài triệu đồng, phải bao nhiêu vé tắm mới có thể kiếm lại chứ!
Dùng phương thức này vào cửa thì chắc chắn không phải người thường, vả lại cô gái có vẻ cũng không phải tới phá quán, cho nên Thiên Tú tỏ ra dè dặt hỏi: "Chị hai, chị là quản lý thành phố à?"
"Nói ít thôi, bà đây tới tắm, mau đổ nước." Thanh âm cô gái kia rất dễ nghe, chỉ là lộ ra sát khí giàn dụa, khiến người ta không rét mà run.
Thiên Tú thoáng lui ra sau một bước, khí thế của cô gái này quả là mạnh mẽ, nom tuổi tác cũng chỉ là thiếu nữ mới lớn, tuổi ước chừng mười bảy là cùng, nhưng ngang ngược thôi rồi.
"Chị hai, chị muốn tắm rửa cũng không cần đá hỏng cửa của tôi chứ?" Thiên Tú tỏ ra chút đau lòng trên khuôn mặt.
"Gì mà cửa với không cửa, tâm tình bà đây không tốt, đặc biệt ghét đàn ông, mày nên cảm thấy may mắn, tao lúc nãy đá là cửa, thực ra ban đầu tao định đá mày cơ." Cô gái lạnh lùng nói.
Thiên Tú không chút hoài nghi, nếu nói nhảm hai câu nữa, cô ta thật sự sẽ đá mình.
Thiên Tú không nói gì, có điều cô gái ngược lại rất dứt khoát, trực tiếp móc ra từ trong đai lưng của bộ áo bó một chiếc thẻ ngân hàng mạ vàng lấp lánh ánh vàng. Bản thân nó chính là một loại tượng trưng cho thân phận, đại biểu giá trị bản thân như hoàng kim.
Nhưng cô gái này giống như vứt khăn giấy đã dùng qua vậy, tiện tay quăng cho Thiên Tú nói: "Cửa bao tiền? Tắm bao tiền? Quẹt thẻ trừ cùng luôn đi!"
Thiên Tú đổ mồ hôi, yếu ớt nói: "Chị hai, chị từng nghe nói vào nhà tắm quẹt thẻ bao giờ chưa?"
"Bà mày vô tiệm nào ăn cũng đều quẹt thẻ!" Cô gái hổ báo nói.
Thiên Tú trực tiếp im lặng, siêu thị sát vách có máy quẹt thẻ, hơn nữa cô bé thanh toán có quan hệ không tệ với cậu, có lẽ có thể đổi thành tiền mặt dùm.
Phàm là người sống ở khu biệt thự này đều là người có bối cảnh, có thân phận, không cần thiết thì Thiên Tú sẽ không trêu chọc. Nhất là như cô gái ngang ngược hung tàn trước mắt này, có lẽ là được vị đại gia nào đó bao nuôi, ngày thường đối xử với gã đàn ông bao nuôi nàng ta hiền dịu như cừu, ngoan ngoãn phục tùng nhưng trong lòng lại đầy oán hận và không cam lòng, do đó giận cá chém thớt với mọi gã đàn ông khác.
Thiên Tú ở bên cảm khái, cô gái mặt xám xịt kia không có tâm tư để ý tới cậu, xoay người đi vào bể tắm, cậu vội vã đi ra đằng sau đun nồi nước, tăng thêm nhiệt độ cho nước, tiếp theo đó lại bắt đầu quét dọn mảnh thủy tinh trên đất. May mà bây giờ là đầu mùa hạ, không có cửa cũng chẳng sao, tiếp đó cậu ngồi ở trong ô cửa sổ bán vé nhìn chiếc thẻ vàng lấp lánh ánh sáng, khẽ nhếch mép cười vì cái thẻ đó chẳng là gì so với kho báu của cậu cả.
Hơn nữa cô gái này cũng quái lạ thật, một bé con mới mười bảy cứ mở miệng là bà mày, coi thường người khác.
Ngay vào lúc này, ngoài cửa có hai người đi tới, hai người đàn ông cao to vạm vỡ để kiểu tóc du côn, mặc áo may ô màu đen, trên người xăm đủ mọi màu sắc, trong đó một người hai tay xăm hai con rồng, khá là ngang ngược. Một người khác không phải rất ngang ngược nhưng lại rất cá tính, đầu vai trái xăm một điếu thuốc lá đã châm, đầu vai phải xăm một chai bia sủi bọt, cảnh giới chí cao bia rượu thuốc lá không tách rời được thể hiện rõ ràng trên người gã.
Hai người vội vã đi vào từ cửa, lúc ngang qua còn cố tình liếc hắn một cái, một gã trong đó nói: "Lúc nãy chị Hằng nói tới tắm rửa, có phải ở đây không?"
Gã khác nói: "Không thể nào, mày xem nhà tắm này ngay cả cửa đều không có, hẳn còn đang tu sửa, chúng ta tốt hơn hết là đi chỗ khác tìm xem, mau mau hỏi chị Hằng xem nên đánh gãy hết tay chân thằng nhãi kia hay là chặt luôn!"
Thiên Tú nhìn hai gã đi xa, trong lòng lẩm bẩm chị Hằng trong miệng họ hình như chính là vị vừa mới vào thì phải, cách xưng hô này rất quen tai. Nếu là người đó, dường như đang lăn lộn ở thành phố này, trên có đại ca xã hội đen, dưới có thu phế liệu, phàm là người dính líu tới giang hồ đều hẳn từng nghe nói danh tiếng của chị Hằng, xã hội đen nức tiếng, một chị Hai nổi tiếng tàn ác khát máu trong giới xã hội đen hiện tại – Võ Thị Thúy Hằng!
Tuy Thiên Tú không phải là nhân vật số má gì, chỉ là con trai của một thương gia có tiếng trong Sài Gòn hiện đang tự lập, tự xây dựng thương hiệu riêng không muốn ăn bám vào cha mẹ nhưng cậu tự nhận thức hoặc từng nghe nói về rất nhiều nhân vật số má nổi tiếng, mà vị gọi là chị Hằng này lại là vị có danh tiếng lớn nhất, quen nhất như sấm bên tai.