"Chào người đẹp, tôi là CEO của nhà tắm công cộng này, tôi họ Nguyễn, sẵn lòng cung cấp mọi phục vụ cho quý cô." Nguyễn Cao Thiên Tú cười ha ha nói, hơn nữa nom cô bé này hiển nhiên không có ý muốn đi.
Cậu thích nhất những cô bé không nóng vội như vậy, hiển nhiên là cho mình cơ hội phục vụ đây. Nếu có thể hưởng dụng thân thể của cô bé thì càng tốt nữa.
Chỉ đáng tiếc, rất nhiều cô gái ở khu biệt thự này đều chơi thân với Tú không tệ, chỉ là không có một ai sẵn lòng "giao lưu chiều sâu" với cậu, điều này khiến Tú rất khó hiểu, dù sao họ cũng là nhàn rỗi, nhưng lại không có bất kỳ một ai bằng lòng, sau này hi vọng có một cô gái hảo tâm giải đáp nghi hoặc cho cậu.
Những cô gái này đều có tố chất cao, ý thức tự bảo vệ bản thân rất mạnh, có điều tình huống ngày hôm nay…
Cô bé đẹp trước mắt e thẹn nhìn Thiên Tú, lúc nãy ở trong tủ áo gần như nhìn hết thân thể nàng, nàng cũng không có phản ứng quá khích gì, điều này khiến Tú cảm thấy có cửa.
"Anh…" Cô bé cực phẩm này dường như có đôi chút bị kinh hãi quá độ, đối mặt với Thiên Tú hơi sợ sệt run rẩy, hơn nữa hỏi tới một vấn đề khiến cậu giống như chưa tắm rửa: "Anh là nam nhân đúng không?"
Thiên Tú vừa tắm xong, rất xác định mình là nam tính không thể nghi ngờ. Cậu bắt đầu cảm thấy ông trời thật công bằng, dung mạo nghịch thiên của cô bé đúng là dùng để che giấu đi chỉ số thông minh xoàng xĩnh kia.
Tú cười gượng đi vào ô cửa sổ bán vé, đây cũng là phòng làm việc của cậu, một bộ PC Gaming mạnh mẽ vừa dùng làm việc vừa chơi game là đồng bọn trung thành nhất của cậu. Vừa châm điếu Jet, mỹ nữ nọ không ngờ cũng theo vào, không hề coi mình là người ngoài ngồi xuống ghế đúng vị trí cô nàng ngồi, bên dưới rất nhiều vết tích hoan ái của cậu và Huỳnh Thư đêm qua chưa tẩy sạch. Điều này đã chứng minh, Thiên Tú là một nam nhân cực kỳ khỏe mạnh hơn nữa tinh lực dồi dào, cô bé này chẳng có chút ý thức nguy cơ nào mà.
Thiên Tú cảm thấy hứng thú nhìn cô nàng, cô bé này chắc chắn có việc gì đó nhưng lại chẳng muốn nói ra, cảm giác giống như coi nhà tắm thành nơi tránh nạn vậy. Thiên Tú cũng từng gặp phải chuyện tương tự. Nên biết rằng, sống ở khu biệt thự này lâu lâu cũng có vài chuyện không hay xảy ra. Cho nên Tú vẫn bèn mua hai quyển sách, một quyển là "Phụ nữ tâm lý học" một quyển là "Sổ tay tán gái", mỗi ngày cậu đều chăm chỉ đọc, đang chuẩn bị tìm người thi triển thì hôm nay cô bé cực phẩm này liền chủ động đưa lên cửa.
"Tôi tên Thái Ngọc Thảo Nguyên, hai mươi tuổi, xin lỗi đã quấy rầy anh, nhưng tôi vẫn muốn ở đây ngồi lát, được không?" Mỹ nữ cực phẩm mở lời, có một cái tên rất dễ nghe, vẻ mặt đáng thương cầu xin với cậu.
Thiên Tú nhả vòng khói nói: "Tôi tên Nguyễn Cao Thiên Tú, là CEO của nhà tắm này, nɠɵạı trừ phục vụ tắm rửa, chúng tôi còn phục vụ mát xa khác giới, chà lưng, cắt tóc, cạo lông chân cùng tư vấn tâm lý."
Cậu lục quyển sách "Tâm lý học phụ nữ" từ trong ngăn kéo, quơ quơ trước mắt cô nàng giống như e sợ người ta không tin, mà Thảo Nguyên thì hoàn toàn bó tay, cả bể tắm chỉ có một mình Tú, nói cách khác, nào là mát xa, cạo lông, tư vấn tâm lý đều do một mình cậu phụ trách.
"Ha ha…" Thảo Nguyên cười gượng, xua tay liên tục: "Anh đừng hiểu lầm, tôi không cần bất kỳ phục vụ gì cả, chỉ không muốn về nhà, ngồi đây một lát là được."
"Thế muốn ở bao lâu? Muốn qua đêm chăng? Chỗ chúng tôi trước giờ không cung cấp phục vụ qua đêm, chủ yếu là không có chăn đệm thừa, nếu cô không chê, chúng ta có thể chen chúc một chỗ, phòng ngủ của tôi ở đằng kia." Thiên Tú thân là một người phục vụ, rất nhiệt tình tiếp đón.
Thảo Nguyên bó tay toàn tập, một giọt mồ hôi lạnh chảy thẳng từ trán xuống tận cổ, may mà nàng cũng rất thông minh, phản ứng rất nhanh, vội vàng chuyển đề tài nói: "Tôi không cần bất cứ phục vụ gì cả, trừ phi nói chuyện anh cũng thu phí. Chỗ này chỉ có một mình anh thôi à? Không có kiểu như bà chủ hay sao?"
Thiên Tú lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cô xem tài sản riêng của tôi lớn như vậy, tuyển bà chủ nhất định phải kỹ càng cẩn thận, nàng ta nhất định phải là người yêu tôi, mà không phải yêu tài sản và tiền của tôi!"
Thảo Nguyên mồ hôi như thác, cái nhà tắm nho nhỏ này của cậu, mỗi ngày định mức kinh doanh không vượt quá mười triệu, không ngờ lại còn dám kêu "tài sản"?
Thảo Nguyên lau mồ hôi, cười tủm tỉm nói: "Tài sản anh lớn như vậy, bạn gái chắc hẳn dễ tìm lắm. Phụ nữ bây giờ chẳng phải đều thích đàn ông có xe có nhà có tiền gửi ngân hàng sao?"
Nàng nói xong, trong lòng lại rất cao hứng, rốt cuộc đã lái được đề tài, cảm xúc vốn hoang mang sợ hãi trong lòng cũng dần sút giảm, điều này cũng khiến nàng biết rõ rằng, phụ nữ có mạnh mẽ, thông minh hơn chăng nữa cũng có lúc yếu đuối, bên người cần có một người đàn ông, cho dù là một người đàn ông xa lạ, có ở bên cũng cảm thấy khá an toàn.
Chủ đề của nàng đã thành công khơi lên sự hứng thú của Thiên Tú, tán dóc với mỹ nữ cực phẩm cũng là một kiểu hưởng thụ. Hơn nữa, tất cả những tình yêu vĩ đại trong đất trời đều bắt đầu từ tán dóc và giở trò lưu manh đấy thôi.
Thiên Tú gãi đầu nói: "Thời đại phát triển, xã hội tiến bộ, yêu cầu về chọn đối tượng cũng đang biến hóa không ngừng, bây giờ phụ nữ cứ há mồm mở mồm là yêu cầu nam nhân phải có tướng mạo, còn phải có xe có tiền có nhà có cảm giác an toàn."
Nghe Thiên Tú oán trách, Thảo Nguyên thân là con gái đương nhiên phải lên tiếng vì chị em: "Anh thôi đi, đừng luôn nói phụ nữ, đàn ông các anh còn chẳng phải như thế, luôn yêu cầu phụ nữ xinh đẹp còn phải biết nấu cơm, kinh tế độc lập lại phải lấy anh ta làm trung tâm, đáng yêu lại mãi mãi không già đi… Điều kiện của các anh thì không hà khắc à?"
Thiên Tú và Thảo Nguyên đấu ngang sức ngang tài, kỳ phùng địch thủ. Dù sao bạn đời thực tế nhất chính là người hợp với mình!
Thiên Tú ngồi ở trên ghế máy tính, Thảo Nguyên ngồi trên ghế kế bên, hai người xa lạ cứ thế cãi vã nhau, hơn nữa hai bên đều giữ vững lập trường, một người đại diện cho đàn ông, một người đại diện cho phụ nữ, không nhường một bước, tranh từng tấc đất, đây chính là đấu tranh mãi mãi không ngừng nghỉ giữa đàn ông và phụ nữ.
Thảo Nguyên là một cô bé rất thông minh, ngay cả Thiên Tú giỏi dùng miệng mồm lưu loát, đầu óc nhanh nhạy đều có chút khó có thể chống đỡ, Thảo Nguyên dần chiếm thượng phong, vẫn nói chưa hết, dường như muốn hoàn toàn trấn áp Thiên Tú. Cô nàng lẩm bẩm nói: "Đàn ông luôn tham hoa háo sắc, lòng tham không đáy, ham mới ghét cũ,..."
Thiên Tú vốn dĩ không định đáp trả nàng, nhưng ai ngờ rằng nàng ta còn chưa nói đã làm cậu ngán ngẩm, vì giữ gìn địa vị của đàn ông cậu chỉ có thể ra chiêu độc, nói hết sức chói tai: "Tôi thừa nhận có rất nhiều gã đàn ông đều tham hoa háo sắc, nhưng đây là lẽ thường của con người, cái gọi là lòng yêu cái đẹp ai ai đều có mà. Nhưng phụ nữ các cô thì sao, đó mới là lòng tham không đáy thật sự, mình không có bản lãnh lại đắm chìm hưởng thụ vật chất, cho nên mới sẽ có nhiều người cam tâm tình nguyện làm ŧıểυ tam như vậy. Mà mọi chuyện đàn ông làm đều là vì thỏa mãn lòng tham của phụ nữ thôi, hơn nữa phụ nữ bây giờ càng lúc càng khó thỏa mãn, cứ lấy chuyện vợ chồng mà nói, phụ nữ luôn có rất nhiều cớ để trách cứ, móc chậm thì nói muộn, móc ra ngoài thì nói ngắn; cho vào miệng thì nói mềm, tiến vào thì nói nông; dùng sức rút thì nói yếu, nằm bất động thì nói lười; tốn sức nửa ngày còn không bằng liếʍ, thoải mái xong còn nói thật không biết xấu hổ!"
Lời này quả thật quá chói tai, khuôn mặt Thảo Nguyên thoáng cái đỏ bừng, đôi mắt nhìn không chớp, ngón tay ngọc chỉ vào chóp mũi cậu, nén rất lâu mới nói ra một câu: "Anh thật không biết xấu hổ!"
Thiên Tú nhún vai cười nói: "Đấy cô xem, thoải mái xong còn nói thật không biết xấu hổ!"
"Xí!" Thảo Nguyên xì nhẹ, không tri bất giác lại bị Tú cuốn vào.
Cô bé thoáng chốc yên lặng, bĩu môi, ngồi ở trên giường hờn dỗi, như thể cướp đồ chơi thất bại với bạn nhỏ, bộ dạng đáng yêu khiến Thiên Tú suýt nữa không nhịn nổi vồ tới. Cậu lấy một chiếc kẹo mυ"ŧ từ trong ngăn kéo, mang theo tư thế của người chiến thắng cười ha ha nói: "Bé con, đừng giận đừng giận mà, anh cho kẹo ăn, lát nữa đi xem cá vàng với anh được không?"
"Hứ!" Thảo Nguyên nhăn mũi ngọc, xoay người sang bên không ngó ngàng tới Tú, trực tiếp không thèm chiếc kẹo mυ"ŧ kia, hừ nói: "Sao cơ, nhà tắm còn nuôi cá vàng cơ à?"
"Cá vàng chỉ hợp với con nít thôi, tuổi trăng tròn như cô có thể đi xem cá heo." Thiên Tú cười hềnh hệch nói.
Thảo Nguyên lại hứ một tiếng, hoàn toàn không đếm xỉa tới Tú, ngồi ở trên giường không nói. Thiên Tú cũng bắt đầu im lặng, cho dù đấu mồm một trận nhưng dẫu sao hai người vẫn là kẻ xa lạ, hơn nữa sắc đẹp của đối phương khiến cậu kinh ngạc, thậm chí sinh ra một cảm xúc không dám khinh nhờ. Nhìn kỹ cô bé thì bỗng có cái gì đó đánh động tâm thức của cậu, trong lòng cảm thấy xốn xang, chợt Thiên Tú cảm thấy Thảo Nguyên rất thân quen, có cảm giác như nàng và cậu quen biết từ kiếp nào.
Ngó giờ giấc, bất tri bất giác đã 23h30, Thiên Tú hơi mệt, nhưng chỉ lo đấu mồm với nàng nên bên trong bể tắm vẫn chưa quét dọn hết, dù sao bây giờ hai người cũng không còn chuyện gì để nói, cậu đứng dậy lặng lẽ đi về phía bể tắm.
Thấy Tú rời đi, Thảo Nguyên vô ý thức muốn gọi cậu lại, nhưng nhớ tới chủ đề khiến nàng chịu thiệt lúc nãy, Thảo Nguyên cố nhịn xúc động, hứ một tiếng, cứng đầu cứng cổ không thèm nhìn cậu, mãi đến khi Thiên Tú biến mất trong phòng tắm.
Thảo Nguyên ngó quanh, bên ngoài tĩnh mịch không tiếng động, chiếc PC của Tú còn mở chưa tắt, nàng vô cùng buồn chán, lại vẫn không có ý muốn đi, tiếp tục ngồi, trong bể tắm thỉnh thoảng phả tới hơi gió ấm áp xen lẫn mùi sữa tắm vuốt ve khuôn mặt nàng, nàng bất giác ngủ thiếp đi…
Nhưng lúc Thiên Tú đi ra, nàng đã ngủ say rồi. Cậu nhất thời nhức đầu, cô bé này rốt cuộc tới đây làm gì? Sẽ không là tới phá quán chứ, lúc nãy rúc trong tủ áo khóc lóc hu hu, bây giờ không ngờ lại ngủ say trên ghế của một gã con trai xa lạ, nàng mặc bộ đầm hai dây màu trắng khoe gần như trọn hai bầu vυ" của mình, hai bầu vυ" phập phồng theo lần nàng hít thở, nàng trong lúc ngủ vẫn xinh đẹp như thế, giống như một nàng công chúa đang chờ hoàng tử hôn khẽ đánh thức nàng từ giấc ngủ triền miên.
Thiên Tú rón rén tới gần, nên biết rằng, đại mỹ nữ hạng cực phẩm như Thảo Nguyên chẳng phải có thể thấy thường xuyên, hơn nữa còn ngủ trên ghế cậu. Nhưng đúng vào lúc Tú vừa mới tới gần, nàng vốn đang ngủ rất say bỗng xao động bất an, nàng nhíu chặt mày, hơi thở nặng hơn, thân thể uốn éo bất an lại giống như không thể động đậy, dường như bị thứ gì đó đè xuống.
Thiên Tú trơ mắt nhìn từng giọt mồ hôi toát ra trên trán nàng, đôi mắt nhắm chặt, cổ họng phát ra âm thanh oa oa, bình thường vào lúc này người ta đều sẽ tỉnh lại, nhưng nàng hiển nhiên không, thoạt nhìn giống như đang gặp cơn ác mộng đáng sợ nào đó.
"Tha cho tôi... tôi không thở nổi…" Thảo Nguyên bỗng mở miệng, thanh âm run rẩy, vừa giống như đang van xin. Bỗng nhiên, nàng nhìn như gian nan mở choàng mắt, nhìn lên người mình, phát ra tiếng thét đinh tai nhức óc: "A… là ông, lại là ông. Vì sao ông cứ quấn lấy tôi... tha cho tôi..."
Tiếng thét run rẩy của nàng khiến Thiên Tú khựng chân, nhìn men theo ánh mắt của nàng, cậu chợt sững sờ, bởi vì ngay trên người nàng, nói chính xác là phần eo nàng, có một tên đàn ông đang áp chế nàng!
"A…" Theo tiếng hét xé gan xé phổi của Thảo Nguyên, nàng hoàn toàn tỉnh lại, mồ hôi đã ướt đẫm chiếc đầm của nàng, nàng sợ hãi muôn vàn, co ro ở trên ghế, hai cánh tay quắp chặt lấy mình, xem ra nàng đã cực kỳ sợ hãi. Mãi đến khi nàng nhìn thấy Thiên Tú ở ngay bên mới vội vã vươn tay, hệt như người rơi xuống nước muốn tóm lấy cọng rơm cứu mạng vậy.
Nàng kéo chặt tay Thiên Tú, chặt đến độ tay cậu đau buốt, Thảo Nguyên không ngừng lách người mình vào trong ngực Thiên Tú, vô ý thức tìm sự bảo vệ và an toàn, thân thể nàng run rẩy, mồ hôi lạnh tan hết, nhưng toàn thân nóng bừng, nàng đang sốt.
Chỉ vì nàng đang sốt, thân thể rất suy yếu, cho nên nàng mới có thể nhìn thấy quỷ!