Sương mù tan đi, ông Mạnh và Quang Minh thất kinh khi xung quanh là khung cảnh hoang tàn đổ nát, Minh bực mình nói: "Hừ, tên Bạch Dạ biến mất rồi, mà chúng ta đang ở đâu vậy bác Mạnh?"
Ông Mạnh nhún vai lắc đầu tỏ vẻ không biết rồi khẽ nói: "Ta cũng không rõ lắm, chúng ta cứ đi thử theo con đường này xem biết đâu tìm được lối thoát."
Quang Minh gật đầu đồng tình rồi rảo bước đi trước: "Nếu đã vậy chúng ta phải khẩn trương lên bác, hi vọng Quỳnh Như và hai con chúng cháu được an toàn."
Ông Mạnh khẽ "Ừa" rồi cất bước theo sau cậu chủ của mình. Cả hai đi một lúc thì thấy lạ vì thấy chẳng có lấy một bóng người nào trên con đường họ đang đi. Càng đi tới trước thì cảnh vật thay đổi càng nhanh, nhà cửa phố thị thưa thớt dần, cảnh vật ngày càng hoang sơ đến lạnh lẽo. Khắp nơi là đồng hoang, đất đai khô cằn màu xám, nhiều cỏ cây tàn héo trơ cành như đã trải qua mùa hạn thật lâu. Minh đảo mắt nhìn xung quanh, xa xa mới thấy thấp thoáng vài bụi cỏ, một vài cây xanh còn sót lại ít lá. Đi cùng ông tài xế nên Minh cũng không mấy lo lắng. Cả hai vừa đi vừa ngó kiếm coi có ai ở đây không, khung cảnh vẫn hoang tàn vắng lặng. Đi một chốc thì hai người gặp một nghĩa trang thật lớn. Những mộ phần san sát nhau, cảm thấy không khí nơi đây ngột ngạt nặng nề đầy u ám nên cả hai không nói gì cả, nhìn nhau rồi lặng lẽ bước đi thật nhanh.
Được một lúc, Minh bất chợt nhìn thấy một bác nông dân trên đầu có đội cái nón rơm lụp xụp không nhìn rõ mặt, quần áo thì lấm lem bùn đất, trên vai còn vác theo cái cuốc nhỏ và một tay thì cầm giỏ tre giống mấy người hay đem theo cơm nước ra đồng vậy. Minh và ông Mạnh dừng lại, Minh hỏi đường: "Dạ bác ơi làm sao ra khỏi đây về lại thành phố được ạ?"
"Trời đang còn tối nên khó kiếm đường ra lắm. Mấy cậu ghé qua nhà tôi nghỉ ngơi một chút, trời sáng hẵng rồi đi cho dễ." Bác nông dân đáp.
"Dạ vậy cũng được. Bác dẫn đường đi ạ." Minh mỉm cười.
Rồi họ theo chân bác nông dân, ông ta dẫn đường rẽ vào một lối nhỏ khác, đi một lát thì không còn thấy bóng dáng của nghĩa trang nữa.
......
Tại căn biệt thự - tổ ấm của Quang Minh, bốn người vợ và các con của mình...
Lúc này Quỳnh Như đang bận bịu chăm sóc hai con sinh đôi của mình và con của Quỳnh Phương. Nghe tiếng chuông ngoài cổng nàng nhẹ nhàng đặt con vào trong nôi rồi vội ra xem thử là ai thì thấy hình bóng quen thuộc của chồng mình, nàng vui mừng mở cổng và mỉm cười hỏi: "Chồng xong việc rồi à?"
Minh tỏ vẻ không quan tâm đến nét mặt rạng rỡ của Quỳnh Như mà chỉ nhàn nhạt nói: "Ừm, anh xong việc rồi chỉ hơi mệt."
Nói xong thì mặc kệ nàng, Minh cứ thế bước vô cổng, bé Như đóng cổng lại mà lòng cảm thấy hụt hẫng vì thái độ chồng mình bỗng dưng khác hẳn lúc trước, lần nào về Minh cũng đều ôm hôn nàng thắm thiết mà sao hồi nãy cậu lại... nàng lắc đầu tự trấn an mình có thể là do chồng nàng mệt do công việc hồi sáng nên vội đi theo sau nói với theo: "Để em đun nước cho anh tắm."
Nàng vội bước đi nhanh qua Quang Minh mà lòng nghĩ ngợi miên man thì trực giác mách bảo nàng có điều gì đó không ổn. Quỳnh Như khựng lại trước cửa biệt thự và cảm giác được có nguy hiểm thì sau lưng nàng có giọng nói lạnh lùng phát ra: "Sao thế? Không đun nước cho anh tắm mà đứng đó làm gì?"
Quỳnh Như đáp: "Ngươi không phải chồng ta."
Tiếng nói rợn người của người đàn ông giống hệt Quang Minh cất lên: "He he... nhận ra rồi hả? Vậy cũng tốt, đỡ mất công diễn kịch." Nói rồi gã xông lên phía trước nhắm vào mục tiêu, cô bé cảm nhận được tiếng xé gió từ sau lưng vội xoay người nhảy lui về đằng sau tránh đòn vừa kịp lúc, từ trên cánh tay trắng nõn của nàng xuất hiện tia máu nhỏ bắn ra. Nhìn gã đàn ông trước mặt hoàn toàn không phải chồng nàng, bàn tay năm ngón mọc ra móng dài nhọn hoắt khiến nàng thất kinh: "Ngươi là thứ gì vậy?"
Gã đàn ông cười hiểm đáp: "Hồ ly như ngươi không cần phải biết, chỉ cần biết ngươi và thằng chồng của ngươi chết thì ta mới được giải thoát khỏi kiếp ma thần vòng."
Câu trả lời của gã khiến nàng kinh sợ hãi hùng, với trí thông minh của mình nàng biết được kẻ muốn lấy mạng vợ chồng nàng là ai...
......
Đương lúc ấy ông nông dân dẫn Minh và ông Mạnh về đến nhà mình. Nhà của ông ta là một căn nhà lợp lá rơm, tường vách bên ngoài là đắp từ bùn đất với rơm rạ. Căn nhà không có lấy một cánh cửa nào khác nɠɵạı trừ cửa chính. Vừa về đến nhà, ông ta mở cửa ra thì trong nhà đã có mấy người đang ngồi đó bên bàn gỗ mục nát. Có một người phụ nữ và hai đứa nhỏ một trai một gái, Minh đoán họ là một gia đình. Tất cả bọn họ đều có chung một đặc điểm là nhìn ốm đói, quần lấm lem bùn đất, hơi rách, đầu tóc lụp xụp không nhìn rõ được khuôn mặt và cặp mắt dù họ vừa ngoái đầu nhìn về phía cửa mở ra. Ông nông dân vui mừng nói với họ: "Tôi đem thức ăn về rồi đây!"
Ngay lập tức ông Mạnh hiểu rằng thức ăn mà gã ấy nói chính là hai người bọn họ liền nắm tay cậu chủ của mình và chạy thật nhanh rời khỏi đó. Tất cả bọn họ đều rời khỏi căn nhà đó đuổi theo hai người họ. Chạy một hồi ra khỏi con hẻm nhỏ đó thì lại chạy vào đường khác. Nhưng mà lần này không phải là khung cảnh hoang tàn vắng lặng như lúc đầu. Khắp nơi đều có những người giống như gia đình gã đó vậy. Ốm đói, dáng đi vật vờ chậm rãi, quần áo lấm lem bùn đất và tóc tai rũ rượi không nhìn rõ mặt. Lúc này ông Mạnh biết mình và cậu chủ đã bị tên Bạch Dạ đưa đến thị trấn của những âm linh Thi Quỷ thuộc Ngạ Quỷ Bộ.
Hai người chạy nhanh, họ thì vật vờ chậm rãi nên chắc chắn họ không theo kịp. Nhưng mà họ rất đông. Họ cứ liên tục xuất hiện từ dưới mặt đất, từ trong các ngôi nhà, từ những đống đổ nát, ụ đất trồi lên… Họ tiến về con đường mòn cả hai đang chạy ồ ạt.
Minh vừa chạy vừa sợ hãi hỏi ông Mạnh: "Có chuyện gì vậy bác? Bọn chúng là thứ gì vậy?"
Ông Mạnh vừa chạy vừa hít một hơi dài trả lời: "Chúng ta đang ở trong thị trấn của bọn Thi Quỷ, chúng là một nhóm trong Ngạ Quỷ Bộ, khác biệt về thân ảnh vì họ bám chấp vô hình dạng lúc họ sắp mất vì bệnh tật hoặc là lúc thân thể đang trong gai đoạn phân hủy trong bùn đất, họ có thể tàn hại để ăn lẫn nhau vì đói. Những thôn làng hay thành phố có chiến tranh tàn hại, dịch bệnh, thiên tai hay nguyên nhân nào đó khiến người vật bị tử vong hàng loạt khiến cho nơi ấy tử khí, độc khí đầy dẫy, người vật khó sinh sống dễ dẫn đến nơi ấy bị bỏ hoang do người vật đều đã di cư đến nơi khác. Vì không được tưởng nhớ, không được cúng kiếng nhang khói, bị lãng quên… nên âm hồn của họ vật vờ khó mà di chuyển nhanh, cũng khó tự giải thoát.
Thi Quỷ rất hiếm khi tương tác ám nhập được với người còn sống ở thế gian hữu tình. Khi họ ám nhập, sẽ có biểu hiện hung hăng muốn ăn háu đói, có thể nhìn người vật gì cũng thèm muốn cắn…"
Minh nghiến răng nói: "Rõ ràng là tên Bạch Dạ muốn giam chân chúng ta ở đây để con quỷ thần vòng có thời gian để ám hại vợ con cháu."
Nói đến đây đột nhiên cảm thấy trong lồng ngực bỗng nhiên đau nhói, linh tính mách bảo cho cậu biết Quỳnh Như đang gặp nguy hiểm...