Minh nằm qua một bên, cả ba thở hổn hển sau trận làʍ t̠ìиɦ đầy hoan lạc. Bỗng Quỳnh Như và Quỳnh Phương cảm nhận được một loạt cơn đau buốt như banh da xé thịt khiến hai cô bé phải ôm bụng hét lên: "A, ui da... em đau bụng... quá anh ơi, có vẻ như con chúng ta.. muốn... chui ra... Áaaaaaaa…"
Nghe hai nàng hét khiến Minh giật bắn người lúng ta lúng túng chưa biết làm sao, thầm nghĩ: "Trời ơi, mới ban nãy Thùy Trang mới đẻ xong giờ tới lượt Quỳnh Như và Quỳnh Phương cũng sắp đẻ, sao mà nhanh vậy?"
Cậu vội hỏi bé Phương: "Quỳnh Phương, sao hôm bữa em nói là Quỳnh Như sinh sau Thúy Diễm mà, và em thì sinh sau chị của em cơ mà?"
Minh nhìn hai cô vợ xinh đẹp độ tuổi mới lớn đang ôm bụng bầu rên la oai oái khiến cậu xót lắm nhưng cậu làm gì mà có chuyên môn khoa sản mà đỡ đẻ cho hai người vợ mình đây? Chẳng lẽ lại bất lực nhìn hai cô vợ yêu dấu rên la đầy đau đớn thế này mãi ư? Bỗng một tia sáng lóe trong đầu Minh, cậu vội nói: "Quỳnh Như, em biến ra được một người đỡ đẻ không? Chứ anh không biết làm thế nào để lấy mấy đứa nhóc trong bụng hai em ra cả."
Quỳnh Như vận phép lên ngón tay đang run run biến ra hai con robot đỡ đẻ. Thấy vậy Minh ngạc nhiên hỏi: "Sao giống con robot đỡ đẻ trong phim Star Wars vậy bé?"
Bé Như cười ngượng: "Bữa trước em coi phim đó cùng anh mà. Thấy nó có vẻ hữu dụng nên em ghi nhớ luôn."
Và rồi với sự mát tay của hai "bà đỡ đẻ", Quỳnh Như cùng Quỳnh Phương cho ra đời những đứa con khỏe mạnh và đáng yêu.
Khi hai con robot vệ sinh xong đứa nào thì đưa cho Minh nhận đứa đó. Minh bồng lên, cảm giác vỡ òa sung sướиɠ của người làm cha, đặt đứa bé gái ngay cạnh Quỳnh Phương, cậu mỉm cười nói: "Đây là con gái chúng ta tên là Ngọc Linh."
Quỳnh Phương mỉm cười ứa lệ nhìn Minh rồi quay qua nhìn con của mình, cuối cùng nàng với Minh cũng đã có trái ngọt.
Tới phiên Quỳnh Như, chồng nàng đặt cạnh nàng là hai đứa sinh đôi, nàng mỉm cười trìu mến nhìn Minh rồi nhìn hai con của mình (có vẻ nàng đã lo xa, hai con nàng sinh ra hoàn toàn là người chứ không hề mang đặc điểm của hồ ly gì hết khiến nàng mừng thầm trong bụng).
Minh chỉ tay vào hai con của mình và nhìn Quỳnh Như cười nói: "Đây là Phi Cường, còn nhỏ này là Thủy Tiên."
Quỳnh Như cười nói: "Tên đẹp quá."
Nói rồi nàng cúi xuống hôn lên trán hai đứa con của mình và khẽ nói: "Mừng hai con của mẹ đến với thế giới này."
Minh nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Để xem nào, bé Trang đã sinh một còn ba, còn em thì đã sinh đôi còn bốn, bé Phương sinh một còn ba, còn Thúy Diễm mốt bé ấy sinh một đứa thì sẽ còn ba. Haiz... lại phải đợi nữa rồi."
Quỳnh Như mở mắt ngạc nhiên nhìn chồng nàng: "Anh nói sao? Em còn phải sinh bốn đứa nữa á?"
Minh cười nói: "Ừa, đúng đó vợ yêu."
Quỳnh Phương góp lời: "Trong bốn người chúng ta, chị là người đẻ nhiều nhất ấy, thật không công bằng khi em với chị Trang, chị Diễm chỉ sinh được tối đa có bốn đứa mà chị lại sinh tới sáu được."
Quỳnh Phương nói với giọng nũng nịu khiến Minh phì cười phải qua an ủi nàng, còn Quỳnh Như đỏ mặt, e thẹn và trong lòng thì khỏi phải nói: vui hết cỡ luôn. Minh lấy khăn lau cho hai cô vợ hồ ly xong thì lấy quần áo khác mặc vô cho hai nàng.
Vui vầy bên hai nàng và các con thêm chút nữa thì cậu rời khỏi phòng để hai nàng và các con ngủ nghỉ và cậu về bên phòng của mình, nơi cô vợ đầu tiên của cậu đang ȶᏂασ thức chưa ngủ có vẻ đang đợi cậu hâm nóng tình cảm, dù sao hồi kiếp trước khi cả hai còn là vợ chồng son ở cõi Hóa Lạc, cả hai đêm nào cũng "yêu" nhau đến khi mệt lả thì thôi và ở kiếp này cũng thế Minh và nàng cũng là một cặp vợ chồng son như thế.