Mở mắt dậy thì đồng hồ cũng đã chỉ gần 7:30 AM, dạ dày rộn ràng lên vì đói, Quang Minh nhìn qua thì vợ cậu vẫn đang bình yên trong giấc ngủ êm đềm, Quỳnh Như vẫn luôn xinh đẹp và cậu ngắm nàng càng lúc thấy mình bị sắc đẹp của nàng làm cho mê mẩn. Để cô bé ngủ thêm xíu nữa rồi gọi dậy sau, Minh mặc lại đồ sau vườn tập lại mấy thế võ mình đã học. Vừa tập vừa ngắm bình minh đang bắt đầu ló dạng, thời gian bên Quỳnh Như thật êm đềm và hạnh phúc, chỉ còn mấy bữa nữa là cậu sẽ về thành phố học tiếp học kỳ thứ năm và sẽ bù đầu những môn sẽ hỗ trợ cho nghề nghiệp tương lai sau này của cậu. Từ đây đến lúc đó cậu muốn mình và cô vợ thứ ba tận hưởng thú vui cuộc sống miền quê êm ả này.
Chìm đắm trong những dòng suy nghĩ ngổn ngang xong thì cũng là lúc cậu ngưng luyện võ bèn quay về phòng xem nàng đã tỉnh giấc chưa.
Quỳnh Như vẫn đang ngủ say sưa ngon giấc, dáng vóc của nàng càng nhìn càng đắm đuối, nàng không những là người hầu của cậu, mà còn là cái gì đó hơn thế nữa. Đúng, nàng còn là vợ của cậu nữa, một người vợ ngoan hiền, nết na và đảm việc nhà.
Minh yêu nàng tuyệt đối, tôn trọng nàng tuyệt đối, nâng niu tình cảm của nàng tuyệt đối. Ở nàng có gì đó khác hẳn ba cô vợ còn lại khiến cậu cứ si mê, đắm đuối dành hết tình yêu của mình cho nàng.
Ngắm nhìn Quỳnh Như ngủ vậy đủ rồi phải gọi nàng dậy thôi. Cậu vén cái mền lên rúc đầu vô bú âʍ ɦộ nàng, chỉ có cách đánh thức này là nhanh tỉnh nhất và đáng yêu nhất, há há. Nàng cựa mình vì bị làm phiền, mà lại bị làm phiền một cách khó chịu nhất mà không thể nói nên lời. Minh cứ liếʍ rồi hôn chùn chụt vô cái âm đa͙σ xinh đẹp, nàng oằn mình qua lại rêи ɾỉ: "Chồng... chồng...tha... tha cho vợ."
Minh mỉm cười: "Hì, vợ yêu tỉnh chưa?"
Nàng cười thẹn nói: "Không tỉnh cũng không được, ngủ sao được khi mà chồng cứ phá vậy chứ."
Minh trườn lên người nàng hôn chụt cái lên má trái, chụt cái lên má phải và chụt cái lên trán, nàng mỉm một nụ cười tươi tắn hạnh phúc. Minh nói: "Để anh đấm lưng tí cho cho em dễ chịu nghen."
Quỳnh Như đỏ mặt cười: "Dạ."
Nàng quay tấm lưng trần lại để Minh tha hồ lả lướt bàn tay lên đó, cậu xoa bóp cơ thể nàng làm cho cô bé tỉnh táo hẳn ra, lâu lâu thọc tay vô âm đa͙σ nàng móc một cái làm nàng giật mình. Cô bé quay lại đập nhẹ vào lưng cậu mấy cái.
Nàng cười: "Chồng chơi kỳ."
Mình cười to: "Ai biểu xinh đẹp chi, ha ha."
Nàng nói: "Dậy rồi đi ăn chồng ơi, em đói bụng rồi."
Minh cười cười chọc nàng: "Ăn cháo lưỡi tối qua giờ mà đói gì hả vợ?"
Mặt nàng đỏ như trái gấc, nàng nhỏ giọng: "Cái đó tiêu hóa nhanh lắm, vợ no sao được."
Rồi Quỳnh Như lấy khăn tắm lau người cho cả hai, Minh cứ đứng im mà nhìn nàng, cái nhìn đầy sâu sắc và tình cảm.
Nàng nhìn chồng mình bằng ánh mắt yêu thương, dịu dàng cười nói: "Em lau sạch cho chồng rồi ạ, mà chồng nhìn em mà nhìn kỹ vậy hở?"
Minh đáp: "Anh nhìn người mà anh yêu thương trọn cả con tim."
Nàng đỏ mặt thẹn thùng mà lòng hân hoan vui sướиɠ, nói nhỏ: "Em cũng vậy, luôn yêu anh nhất mực bằng cả tấm lòng hơn cả bản thân em, người mà em tôn kính suốt cả đời."
Minh khẽ ôm nàng vào lòng một lúc, rồi nói: "Vợ chồng mặc đồ vào rồi đi ăn sáng thôi, anh đói rã bụng rồi nè."
Vừa nhìn nàng vừa nhịp, hai tay ôm hai bên mông cô bé tiếp sức cho những cú dập nhanh dần đều, khi vận tốc đạt mức tối đa thì được duy trì đều đặn. âʍ ɦộ nàng từ qua đến giờ lên đỉnh mấy lần, cơn sướиɠ chưa tiêu tan thì giờ lại sắp có những cơn sóng ngầm cực khoái bao phủ. Nàng choàng tay lên vai Minh, nhìn vào mắt cậu rồi lại cúi xuống xem hai bộ phận sinh dục đang nhịp nhàng kéo thả.
Cũng chẳng biết sao Minh lại sung như thế, trước đây với Thùy Trang thì cậu cũng có đôi lần sung sức như vậy. Nhưng có lẽ với Quỳnh Như thì khác, nàng là người vợ đáng mơ ước của cậu, là người khiến trái tim cậu loạn nhịp. Minh dập nàng như đang giã ớt, dâm dịch rỉ ra, chạy dài xuống đùi một đường long lanh thật đẹp. Tự dưng cậu thấy mình thật may mắn vì đã được hưởng thụ trọn vẹn thân hình Venus, cảm giác thỏa mãn lại xuất hiện, và cậu lại tiếp tục out.
Minh kéo nàng đứng dậy, lại hôn, cũng chẳng nhớ hôn nàng bao nhiêu lần rồi, mà cũng chẳng biết hôn bao nhiêu cho đủ nữa. Bờ môi cong, làn da mặt trắng sáng có lẽ bội thực vì những nụ hôn đến từ cậu:
Minh hỏi nàng: "Em mυ"ŧ giờ đã quen chưa, có khó chịu lắm không?"
Nàng mỉm cười đáp: "Em quen rồi ạ, cũng hơi hơi khó chịu chút.'
Minh nói: "Nếu em không thích thì anh sẽ không bắt em mυ"ŧ nữa."
Nàng lắc đầu vội đáp: "Không sao đâu ạ, miễn là chồng sướиɠ là được rồi, em cũng quen rồi mà."
Minh nói: "Anh yêu em!"
Nàng đáp: "Em cũng yêu anh."
Cầm vòi nước rửa cho nàng lần nữa, lấy khăn lau sạch sẽ khô ráo cái âʍ ɦộ nhỏ xinh, bé Như đứng im để cậu làm. Rồi hai vợ chồng mặc quần áo để ra ăn sáng cùng bà nɠɵạı Minh.