Ông Mạnh và Quang Minh vừa kịp ra khỏi Quỷ Môn Quan trước khi cổng đóng lại rồi họ lững thửng quay về nhà bà nɠɵạı Minh, trong lòng cậu giờ đầy cảm xúc lẫn lộn với trăm mối tơ vò. Đến nơi, ông Mạnh đọc thần chú để hồn cậu nhập lại vô thể xác chưa phục hồi sức lực bởi trận làʍ t̠ìиɦ điên cuồng và âm ĩ với bé Trang.
Qua một lúc Minh mới được đôi mắt, người đầy mệt mỏi và uể oải ngồi dậy, nhìn bên cạnh thì thấy lão Mạnh đang rít điếu Jet vô tư, Minh thắc mắc hồn lão nhập xác từ lúc nào, mà thôi kệ dù sao lão cũng vốn đã khác người thường.
Thấy Minh đã tỉnh, lão hỏi: “Cậu chủ đã tỉnh dậy rồi à?”
Minh gật đầu, chợt có khúc mắc nổi lên trong đầu, Minh hỏi: “Bác Mạnh, thật sự bác là ai? Là Long thần Hộ pháp gì đó hả?”
Lão Mạnh rít một hơi rồi trả lời: “Đúng vậy, nguyên thân của tôi là Long thần Hộ pháp ở cõi Đâu Suất Đà Thiên, nhận lệnh của Đức Chí Tôn đến bảo vệ Thiên tử Tịnh Quang và Thiên nữ Vô Ưu và đứa con trai sắp ra đời của họ.”
Quang Minh gật đầu, nói: “Cháu cảm tạ Long thần, à không bác Mạnh mới đúng. Lúc còn ở ngũ điện, Sâm La Vương có nói người vợ thứ hai của cháu đã chuyển sinh xuống trần, không rõ là ở đâu, bác có biết không?”
Lão Mạnh lắc đầu: “Tôi không biết.”
Minh gật đầu, suy nghĩ một lát nói: “Haiz, cháu nhớ trước khi chuyển sinh đã dặn cô ấy ở lại quán xuyến nhà cửa mà lại...”
Ông Mạnh nói: “Có thể là do cô ấy quá yêu cậu nên mới theo xuống dưới trần chăng?”
Minh nghe xong chống cằm nói: “Cô ấy xinh đẹp không kém gì Vô Ưu, cháu biết Hiểu Khê yêu cháu rất nhiều như Vô Ưu, vậy mà cháu hơi thiếu quan tâm đến cô ấy để nàng ấy buồn quả thật là điều không phải...”
Ông Mạnh: “May cho cậu là có hai người vợ chung thủy sắt son đến thế, dù biết là chồng mình ít khi quan tâm đến nhưng vẫn một mực xuống trần để tìm chồng đủ biết cô ấy yêu cậu đến mức nào rồi.”
Minh cười buồn: “Quả thật là lỗi ở cháu, chỉ biết mỗi Vô Ưu mà không để ý Hiểu Khê.”
Rồi nói tiếp: “Giờ biết bé Trang là hiện thân của Vô Ưu rồi nên cháu đỡ lo, còn ai là hiện thân của Hiểu Khê thì... mù tịt.”
Ông Mạnh cười nói: “Tình cảm trai gái thật khó phân định, nhưng tôi tin cậu sẽ tìm được cô ấy.”
Minh mỉm cười: “Cảm ơn bác.”
Rồi ông Mạnh ngó đồng hồ nói: “Thôi tôi về Sài Gòn để còn đưa thằng con đi học thêm.”
Minh gật đầu: “Vậy bác đi đi, chuyện ở đây cháu tự lo được.”
Ông Mạnh nói: “Nếu vậy tôi xin phép.”
...
Đến trưa Thùy Trang mới tỉnh lại, mở mắt thấy người yêu và nɠɵạı mình lo lắng nhìn, bé Trang bật dậy ôm chầm lấy người yêu, khóc nấc: “Anh Minh...”
Bà nɠɵạı Trang nói: “Thằng Minh nói cháu bị vấp té vào đầu nên bất tỉnh, cháu khiến bà lo lắng quá, may mà có Minh nó cõng cháu vô nhà không thì không biết có chuyện gì xảy ra với cháu nữa. Thôi hai đứa tâm sự, bà đi nấu cháo.”
Nói rồi bà Tư đi xuống bếp, Minh giải thích với người yêu là có thể lúc đó làʍ t̠ìиɦ xong do còn mệt nên nàng mới quáng gà nhìn nhầm, nàng nghe xuôi tai nên gật đầu cho là phải.
Thấy bé Trang mệt mỏi như vậy nên Minh tạm không ân ái với nàng thêm nữa để nàng dưỡng sức để còn về nhà ở thành phố nữa, chỉ còn mấy ngày cuối cùng nữa là nàng phải về rồi.
Đêm cuối cùng trước khi chia tay, bà nɠɵạı bé Trang đã ngủ say, cánh cửa nhà nɠɵạı nàng đã được nàng mở sẵn chỉ để hé cánh cửa, Minh dễ dàng lẻn vào đến giường nàng rồi nhẹ nhàng lên giường nằm cạnh nàng.
“Có… anh đang muốn đến chết đi được đây này!” Minh nói.
“Vậy chơi em đi.” Nàng ngượng ngùng lí nhí!
Minh lật cô bé xuống rồi nằm đè lên cơ thể ấm mềm của nàng. Trang vòng tay lên ghì sát cậu vào môi nàng, nói khẽ: “Yêu em đi anh!”
Cái miệng tham lam của Minh vục xuống bầu vυ" căng mềm của nàng, nó đang từng chút một dần cứng đanh lại, mùi thơm con gái thoảng vào mũi cậu, cái khe trên gò ngực nàng sâu hun hút, Minh chúi đầu vào đó mải miết mυ"ŧ. Bàn tay cậu vờn trên làn da ấm mịn lướt từ đầu gối lên cặp đùi bé Trang rồi trườn dần lên phía trên, nàng cong người lại bấu chặt lấy Minh và bắt đầu hòa dần vào cuộc chơi. Đôi tay cậu rà nhẹ trên vùng đùi non của Trang lên tận phía vùng tam giác đang bị che đậy bởi chiếc qυầи ɭóŧ bé xíu và mỏng dính của nàng rồi xoa nhẹ lên đấy, thi thoảng ngón tay lại miết nhẹ lên cái rãnh hơi bị hằn xuống của nàng.
Thế rồi Minh đưa lưỡi rà từ gò ngực bé Trang xuống đến vùng bụng phẳng phiu của nàng, ngoáy ngó vòng tròn quanh chiếc rốn, hàm răng cậu ngậm vành chiếc qυầи ɭóŧ kéo nhẹ xuống, cô bé ưỡn cong người lên làm chiếc quần dễ dàng trôi xuống phía đầu gối của nàng, cái lưỡi nham nhám của Minh lại hì hục liếʍ nhẹ vào hai bên đùi nàng rồi nó trườn dần lên phía trên chạm nhẹ vào cái khe ướt át của bé Trang, cả một vùng mu mum múp, nàng khẽ giật nhẹ lên khi cậu chạm lưỡi vào cái rãnh hồng hồng đang loang loáng nước ấy.
Thùy Trang cong người lên đưa tay ôm lấy đầu Minh như muốn cậu liếʍ chỗ nhạy cảm đó. Hai tay Minh xốc đôi mông tròn căng của nàng, cặp đùi cô bé bị Minh dạng tách ra hai bên, cả vùng kín của nàng bị cậu ghì áp vào miệng, hơi thở nóng hổi của Minh phả vào cái rãnh sâu hút của Trang khiến những chiếc gai ốc li ti nổi lên trên làn da trắng hồng của nàng, Minh đưa lưỡi quẹt mạnh từ phía hậu môn nàng vét lên phía trên, nàng giật nảy người rên lên, từ trong nàng dâm dịch thơm mùi đàn bà và hơi mằn mặn ứa dần ra dính vào đầu lưỡi Minh.
Đưa cái đầu lưỡi nhọn nhọn khẽ thọc sâu hơn vào trong khe âm đa͙σ ướt nhẹp của nàng, Minh ngoáy một vòng làm nàng cuống quýt vặn vẹo người, cái mẩu âm hạch đo đỏ hơi nhô lên của nàng bị đôi môi của cậu ngậm vào ra sức nhay nhẹ nhẹ, thi thoảng cái lưỡi của Minh lại mải miết liếʍ vòng tròn quanh hai bầu ngực căng tròn của Trang làm nàng ưỡn cong người lên rồi vội vã đưa tay chụp lấy vai kéo Minh trườn lên nằm đè lên cơ thể nàng, đôi môi dịu ngọt của cô bé hối hả mυ"ŧ chặt lấy môi cậu, vòng tay mềm ấm của nàng ghì chặt lấy lưng người yêu, nàng hổn hển trong tiếng thở dốc: “A… anh… làm chồng… em đi!”
Nét mặt nàng nhăn nhó mỗi khi Minh quá đà thúc sâu vào trong cô bé, nhưng liền sau đó lại giãn ra mang theo một vẻ thỏa mãn của người đàn bà trong cơn ân ái. Minh đưa cả hai tay xuống ghì thật chặt lấy đôi mông của nàng và tăng tốc dần, mỗi cú dập của Minh dòng nước từ trong âm đa͙σ nàng lại túa ra dính cả nàng và lan sang cả cậu, bé Trang cong người vật vã trong cơn sướиɠ cả gò ngực trắng mịn của nàng lấm tấm nổi lên những chiếc gai ốc li ti, trong cơn sướиɠ khoái nhịp đóng của Minh cứ tăng dần, tiếng nhóp nhép, tiếng rêи ɾỉ của nàng và tiếng thở hổn hển của Minh cứ mạnh dần trên chiếc giường hạnh phúc.
Thùy Trang đưa tay vít lấy cổ người yêu ghì chặt vào nàng, đôi chân cô bé như chiếc vòi bạch tuộc siết chặt lấy hông người yêu, cả một vùng bụng mềm mại của nàng ốp chặt vào Minh rồi nàng cứng người lại rên lên như đang mê sảng: “… Em… em… muốn… có con… với anh…”