Phương Nhi và Thiên Tú tắm sơ qua rồi cả hai về phòng ngủ của Tú để tiếp tục hoan lạc chưa bao giờ dứt. Đặt thân thể trần trụi của nàng lên giường. Thiên Tú nằm đè lên người nàng nở ra một nụ cười tự mãn. Cậu từ từ áp môi hôn khắp lên gương mặt non mềm của Phương Nhi.
Đột nhiên cậu thè lưỡi ra tính cạy môi nàng mở ra để xâm nhập vào trong miệng nàng nhưng cô bé mím môi không chịu mở, nhướng mày lên ra vẻ thách thức khiến cậu cười cười, Tú lấy tay mò xuống hạ thể Phương Nhi kéo lông mu của nàng một phát, cô bé bị đau phải kêu lên. Cậu liền nhân cơ hội đưa lưỡi xâm nhập vào miệng nàng.
"Ư...ư...” Cuối cùng Phương Nhi bất lực chịu thua để lưỡi Thiên Tú tùy ý xâm nhập khoang miệng của mình.
Đầu lưỡi của Tú cuốn lấy lưỡi của Phương Nhi: ngậm, mυ"ŧ, rồi lại liếʍ lên hàm răng của nàng để nước bọt trên lưỡi cậu bôi lên mọi ngóc ngách trong khoang miệng cô bé. Nhấm nháp Phương Nhi đến mức mặt đỏ tai hồng, rốt cuộc Thiên Tú cũng thở hổn hển rời khỏi miệng của nàng, đắc ý hỏi cô bé: "Mùi vị có ngọt không?”
Phương Nhi đỏ mặt không nói, chỉ khẽ gật đầu thay cho câu trả lời của mình.
Sau đó Thiên Tú trườn xuống hạ thể của Phương Nhi, banh hai chân nàng rộng ra, cậu há miệng ngậm, cắn nhẹ lên bắp đùi mềm mịn của cô bé, chôn mặt vào trong lớp da thịt thơm tho ấy mà dụi dụi, cằm cọ xát làm làn da non nớt của nàng nổi lên những vết ửng đỏ. Thiên Tú chỉ liếʍ láp hai ba cái đã làm phần đùi của Phương Nhi dính nhớp đầy nước, cậu nuốt một ngụm nước bọt, rốt cuộc không kìm nổi kích động mà vùi mặt vào giữa hai chân nàng.
Thiên Tú vươn lưỡi ra, chọc vào khe thịt móc ngoáy khiến cho cơn nứng của Phương Nhi bắt đầu được khơi dậy, hai chân mềm nhũn run run. Nàng thật hận cái chiêu này! Bất kể nàng có không cam lòng như thế nào thì chỉ cần tấn công vào đường chẻ phía dưới hạ thể thì cô bé cũng chỉ có thể mềm nhũn cả người mà nhận thua. Chính vì thế, giờ phút này cô nàng thở hổn hển yếu đuối nằm trên giường, hai chân vẫn tênh hênh dạng ra, để cho Thiên Tú tùy ý bú liếʍ âʍ ɦộ mình.
Đầu lưỡi của Thiên Tú cảm nhận được sự siết chặt của vách thịt non, dâm thủy chảy ra ào ạt từ trong động còn thơm ngọt hơn cả mật. Cậu ra sức phát huy ưu thế nhiều kinh nghiệm của mình, lúc thì đâm lưỡi vào trong ngọ nguậy như con rắn, lúc thì rút ra dùng đầu lưỡi gảy gảy, day ấn lên âm hạch của cô nhóc, chỉ dựa vào bản lĩnh của cái lưỡi này đã khiến cho Phương Nhi đỏ mặt thở hổn hển, không ngừng chảy nước.
Thiên Tú duỗi thẳng lưỡi rút ra khỏi âʍ ɦộ Phương Nhi mang theo cả dịch nhờn từ bên trong ra ngoài, lại như vẫn còn lưu luyến không dứt, giữa đầu lưỡi và âʍ ɦộ được nối với nhau bằng một sợi nước vô cùng dâm mỹ.
"A… A… Em… Á… Không, a… Không phải…” Tốc độ cắm rút của Tú nhanh muốn đòi mạng làm Phương Nhi không thể nói được một câu hoàn chỉnh, đầu óc trở nên trống rỗng, cả người đã mềm nhũn thành một bãi bùn.
Thiên Tu véo hai bên vυ" cô bé , kéo cho gò thịt tròn trịa kia nhô lên cao, cậu tăng nhanh tốc độ đâm thọc, chà đạp vách thịt non trong lỗ thịt của Phương Nhi thô bạo hơn, vừa thúc hông vừa rầm rì trong cổ họng: "Ha… A… Càng ngày càng chặt hơn… Đúng là cái lỗ thịt ngon mà… Sao đến giờ định mệnh mới cho anh gặp em nhỉ?... Bỏ lỡ bao nhiêu trò vui…”