Chiêu đãi bọn Thôi Phán Quan ở night club đến năm giờ sáng khiến Thiên Tú mệt rã rời, sau khi tiễn các nhân viên Âm Phủ về nơi của họ thì Tú lọ mọ trở về nhà tắm công cộng của mình. Về phòng cậu lên ra giường ôm Huỳnh Thư còn lõa thể đang ngủ say, hôn nhẹ lên má nàng một cái rồi cậu cũng nhanh chóng vào giấc ngủ.
6h30 AM...
Huỳnh Thư trần truồng xuống giường vơ quần áo của mình định đi tắm thì Tú mở mắt hỏi: "Em đi học à?"
Huỳnh Thư mỉm cười trả lời: "Em muốn đi tắm một lát. Có muốn tham gia cùng em không?"
"Vậy anh cũng..." Thiên Tú vơ lấy khăn tắm trong ngăn tủ liền ôm cô bé vào lòng rồi dồn dập bước về phía phòng tắm.
"A... Hừ a..." Trong phòng tắm, hơi nước mờ mịt, dáng người quyến rũ của Huỳnh Thư nằm ở bên cạnh bên cạnh bể tắm, cánh môi đỏ tươi thỉnh thoảng thổ lộ ra thanh âm nức nở rách nát, tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ kiều mềm điềm mỹ, dòng nước ấm nóng bỏng không ngừng chảy róc rách theo động tác ra vào của người thanh niên.
"Hừ... A... Thật khó chịu... Đừng nói nữa... Anh....." Cánh môi theo bản năng hé mở, có thể nhìn thấy cái lưỡi bên trong, nước bọt ngọt ngào không thể khống chế chảy dọc theo khóe miệng xuống dưới.
"Em mệt mỏi quá... Ha a... Em chịu không nổi..." Đôi môi gợi tình thỉnh thoảng phun ra tiếng nức nở cầu xin tha thứ, mắt long lanh nước mang chút khẩn cầu nhìn Thiên Tú nhưng nếu nhìn từ góc độ của Tú thì Huỳnh Thư lại đang biểu lộ sự quyến rũ không hề giữ lại ở trước mắt cậu.
"Em có thể mà?" Thanh âm trầm thấp giàu có từ tính gần như câu đi hồn phách của Huỳnh Thư. Tú không ngừng dùng sức đưa đẩy, từng luồng nước ấm áp theo động tác ra vào của cậu cùng nhau chảy vào trong lỗ thịt âm đa͙σ. Cậu dùng môi mỏng cắn phần thịt mềm sau cổ cô bé, khi thì liếʍ mυ"ŧ khi thì gặm cắn. Thiên Tú hoàn toàn đắm chìm ở trong sự điềm mỹ của nàng.
...
"làʍ t̠ìиɦ mau đói thật." Thiên Tú nhủ thầm như thế sau cuộc mây mưa với Huỳnh Thư buổi sáng sớm. Giờ cậu đang mò kiếm quán ăn sáng sau khi chở bé Thư đến trường học của nàng.
Lang thang một hồi cậu cho xe ghé quán hủ tíu, lúc chọn bàn thì cậu chợt thấy một người con gái xinh đẹp đang nhìn cậu chằm chằm, cả hai ngạc nhiên mở to mắt nhìn nhau giây lát rồi cùng thốt lên.
Cô gái: "Anh Thiên Tú."
Tú: "Kiều Trúc hả em?"
Cô gái này tên Nguyễn Trần Kiều Trúc có dung mạo vô cùng xinh đẹp, nàng sở hữu gương mặt thanh tú với những đường nét hài hòa cùng với nụ cười tỏa nắng luôn thu hút người đối diện.
Kiều Trúc vừa tròn mười tám và hiện đang ở trọ cùng chị ruột để thi vào Đại học. Với khuôn mặt xinh đẹp, cùng nụ cười tươi nên mọi người nhìn vào sẽ luôn thấy nàng là cô gái rất lạc quan, yêu đời và đó cũng chính là tính cách thật của nàng. Kiều Trúc tự nhận mình là một người hài hước, nhiệt tình và vui vẻ trong cuộc sống.
Kiều Trúc quen với Thiên Tú trong lúc nàng đang chạy xe từ trường về nhà thì bị bọn xấu chặn đường chọc ghẹo, tình cờ Tú đi ngang qua giải vây cho nàng khiến nàng cảm kích và cả hai trao lời yêu từ đấy. Yêu nhau được chừng một năm thì Kiều Trúc theo gia đình dọn về sống ở Sóc Trăng khiến nàng và Thiên Tú bặt tin nhau từ đấy.
Hôm nay cả hai sững người nhìn nhau do bất ngờ gặp lại trong chốc lát. Quá khứ yêu thương và tình cảm xưa kia ùa về khiến Kiều Trúc và Thiên Tú xúc động vỡ òa ôm nhau thật chặt cho đến lúc tiếng hò reo từ bụng cả hai phát ra làm hai người ngượng ngùng mới chịu ngồi xuống bàn ăn.
Trong lúc ăn, Thiên Tú và nàng trò chuyện hỏi thăm nhau. Sau đó, Tú chở nàng đi dạo chơi đường phố Sài Gòn. Lúc này, trời đang nắng, bỗng nhiên tối sầm lại. Mây đen từ đâu kéo tới thật nhanh báo hiệu một cơn mưa kinh hoàng. Mọi người cuống cuồng tìm chỗ trú mưa. Tú quẹo nhanh vào một hẻm vắng, nơi cậu thoáng thấy một mái hiên. Vừa tấp vào mái hiên thì "ào ào" cơn mưa ập tới một cách nhanh chóng và bất ngờ. Kiều Trúc đứng sát vào trong, cậu dựng nghiên chiếc xe rồi cũng nép sát vào trong để tránh những dòng nước đang xối xả chảy ra từ máng xối. Khoảng không của mái hiên đã nhỏ lại càng nhỏ hơn khi phải chứa hai con người và một chiếc xe. Mưa càng lúc càng lớn, nước mưa và gió làm cho nước mưa tạt vào dưới hiên càng lúc càng nhiều. Trúc bất ngờ lên tiếng và kéo tay Tú gần về phía nàng hơn: "Coi chừng mưa ướt đó nha anh."
Khoảng cách giữa hai người giờ đây gần như là sát bên nhau, lưng nàng tựa vào người Tú. Người cậu nóng rân lên cho dù ngoài trời mưa gió thật lạnh. Mùi hương trên tóc nàng làm cậu trở nên mạnh mẽ hơn.
Thiên Tú nhẹ nhàng vuốt đôi tay trần của Kiều Trúc. Không thấy nàng phản ứng, tay phải cậu bóp nhẹ bắp tay nàng, cằm cậu cạ lên vai nàng. Cô bé hưởng ứng một cách thật bất ngờ: nghiêng đầu về sau, hai mắt nàng nhắm lại, miệng hé mở như chờ đợi điều gì. Cơ hội đã tới, tay Thiên Tú xoa nhẹ lên xuống cánh tay Kiều Trúc, rồi nhanh nhẹn đặt một nụ hôn lên đôi môi của nàng. Trúc mở miệng đón nhận nụ hôn của cậu. Tú vòng tay trái ghì chặt hông nàng. Cậu nghe tiếng nàng thở gấp, cả hai tay Tú ghì chặt vòng eo thon thả của Kiều Trúc rồi vuốt ve nhẹ nhàng vùng bụng, lần xuống đôi đùi thon thả, hai tay nàng giữ đôi tay của cậu nửa như muốn ngăn cậu, nửa như muốn khuyến khích cậu tiếp tục.
Mưa mỗi lúc một nặng hạt, trời tối đen như đêm ba mươi. Mưa lớn tạt ướt hết chiếc xe của Thiên Tú, gió giật từng cơn rất kinh khủng.