Kết thúc một ngày bộn bề, lúc Thiên Tú chuẩn bị đóng cửa nhà tắm công cộng thì Huỳnh Thư xuất hiện làm cậu ngạc nhiên, thốt lên: "Không phải tối nay em bận học thêm à?"
Nàng cười hì hì: "Người ta nhớ anh nên cúp một bữa mà, không được à?"
Cảm động vì tình yêu cô bé dành cho mình, Thiên Tú ôm lấy nàng vào lòng. Chịu không nổi, cậu vật nàng xuống nền nhà cái "bịch", vội vã cởi bỏ quần áo trên người Huỳnh Thư ra, nàng thẹn thùng: "Làm gì mà vội thế?"
Tú đáp: "Anh chịu hết nổi rồi."
Nàng lắp bắp: "Nhưng em chưa tắm."
Tú mặc kệ: "Có sao đâu, anh thích mùi hương hiện giờ trên người em. Làm xong lát tắm, được không bé cưng?"
Nàng đỏ mặt: "Dạ, theo ý anh vậy."
Thiên Tú ngắm nhìn thân thể lõa lồ của người yêu: làn da căng tràn trơn bóng đầy sức sống, mái tóc mượt mà, gương mặt xinh đẹp, mắt to, mũi cao, bờ môi chúm chím, cặp vυ" đầy đặn ngạo nghễ vươn cao điểm lấy núm hồng như ngọc, bắp đùi non da em bé, đôi chân thon dài, giữa đôi chân à nơi huyền bí và mị hoặc nhất, hai mép thịt trắng hồng khép chặt kín kẽ, gò mu mọc mấy sợ lông thưa thớt.
Thời gian như đọng lại, Tú đê mê trước thân thể trần truồng của Huỳnh Thư, dục hỏa trong cậu bùng cháy, cậu như mãnh thú nghiến ngấu đôi môi mọng của nàng. Theo bản năng, sau đó Thiên Tú quay sang hôn bầu vυ" nàng, từ vυ" hôn dài lên cổ, hôn vào gáy làm tăng thêm phần rung động rồi hôn dần lại xuống vυ".
Một lúc sau, Huỳnh Thư đang mơ màng thì nghe được một âm thanh thật khẽ. Đó là âm thanh bước chân vào bể tắm, thì ra Thiên Tú đang bế nàng trên tay đi vào bể tắm. Cậu đặt nàng ngồi xuống, hôn lên má nàng nói: "Tụi mình tắm chung nha!"
"Vâng ạ!" Huỳnh Thư ngại ngùng đáp…
Nàng và cậu cùng nói chuyện trong làn nước mát lạnh đang tỏa ra từ búp sen, nước lạnh mát làm Tú tiêu tan những mệt nhọc. Bây giờ cậu thấy mình khỏe và sung sức trở lại.
Thiên Tú nói qua hơi thở: "Em cho anh lần nữa nhé!"
Huỳnh Thư chưa kịp trả lời thì Tú đã nhào tới. Đôi môi hé mở khao khát hôn rít lấy môi nàng.
Nàng thở gấp, hôn rít lấy môi cậu: "Ưm… ưm…”
Cô bé toàn thân mê ly, cảm giác chất mật của mình bị Tú cướp đi toàn bộ, mà nước miếng của cậu cũng như hồng hà vỡ đê tiến vào miệng nàng.
Không biết qua bao lâu, môi của nàng có chút sưng đỏ, Tú rốt cuộc tách ra. Một sợi dây bạc trong suốt ướt đẫm nối liền khuôn miệng hai người, gò má Huỳnh Thư đỏ như đào chín, ánh mắt mơ màng chưa thoát khỏi cơn mê…