"Sắp đến lúc cô biểu diễn rồi, cô không đi dặm lại phấn, điều chỉnh trạng thái bản thân một chút đi à? Phải dùng trạng thái sung mãn nhất cùng sự nhiệt tình như khi múa cột để chọi lại sự khiêu chiến của Lan Oanh chứ." Thiên Tú vẫy vẫy tay nói với Thảo Nguyên.
"Anh… có được không đấy?" Thảo Nguyên không xác định hỏi.
"Trong từ điển của con trai không có hai chữ "không được"." Tú khẳng định chắc nịch.
Thảo Nguyên cũng chẳng biết làm sao, chỉ có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống, cứng rắn buộc nó đứng dậy.
Cô nàng liếc mắt nhìn Lan Oanh đang nhảy ở giữa đám đông. Không thể không nói, kĩ thuật nhảy của cô ả này gần như hoàn hảo, lại thêm giai điệu tuyệt đẹp do gã Phi công tử thổi lên, cô ả đã thể hiện cả âm nhạc lẫn cái đẹp một cách vô cùng nhuần nhuyễn. Có điều Thảo Nguyên cũng rất tin tưởng vào bản thân, chỉ hy vọng có một sự hợp tác tốt từ đồng bạn.
Nàng thật nghe lời Thiên Tú đi dặm lại phấn, chuẩn bị chiến đấu tới cùng với Lan Oanh. Trong lúc đó Thiên Tú rốt cục cũng có thời giờ chờ "món hàng" từ Thôi Phán Quan. Lát sau Thảo Nguyên xinh đẹp kiều diễm vừa trang điểm lại trong nhà vệ sinh bước ra tới chỗ cậu thì đúng lúc "món quà" của Thôi Phán Quan bay tới, là một ŧıểυ quỷ. Thiên Tú lệnh cho nó nhập vào mình.
Mặc dù là một ŧıểυ quỷ ngậm chìa khóa vàng từ lúc sinh ra nhưng sau này cũng rất cố gắng, nào là thạc sĩ tiến sĩ, thậm chí còn hiểu ngôn ngữ của bốn năm quốc gia. Đúng là nhân tài mà, chỉ đáng tiếc những tri thức này phần lớn đều bị vùi lấp.
Thiên Tú nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm nhận chấp niệm sâu sắc nhất trong ŧıểυ quỷ, tận lực quên mất bản thân, quên mất mình là ai. Khi cậu mở mắt ra thì cả người cậu đều thay đổi. Cậu đĩnh đạc ngồi trên ghế, ba ngón tay kẹp lấy ly chân dài, lắc nhẹ cổ tay, rượu vang đỏ như máu trong ly sóng sánh tạo nên từng gợn sóng nhẹ, đôi mắt cậu sáng ngời, trên mặt mang theo nụ cười tự tin, cậu đã có toàn bộ tri thức của ŧıểυ quỷ.
Thậm chí ngay cả Thảo Nguyên nhìn thấy Tú cũng phải sững sờ, cảm giác gã đàn ông phong độ ngất trời, tao nhã điển trai, vững vàng cơ trí trước mắt thật xa lạ. Cô nàng thậm chí không dám bắt chuyện với cậu.
Đúng vào lúc này, trên sàn nhảy truyền tới từng đợt vỗ tay nhiệt liệt. Đứng giữa đám đông, Lan Oanh duyên dáng yêu kiều, hai tay đan vào nhau giơ lên cao, giống như một đóa hoa tươi đang nở rộ, dáng người yểu điệu thướt tha, xinh đẹp vô cùng. Phi công tử bên cạnh cô ả đặt Saxophone trong tay xuống, nhưng giai điệu vui tươi vẫn quanh quẩn không tan khiến người ta mê muội trong đó, không thể thoát ra được.
Tiếng vỗ tay kéo dài không ngừng, Lan Oanh rất hưng phấn, xông thẳng lên trước, dâng môi thơm về phía Phi công tử nhưng gã nhanh chóng đặt tay lên miệng ả không cho phép điều đó. Sau đó ánh mắt hai người song song xuyên qua đám người nhìn về chỗ Thảo Nguyên. Không chờ mọi người hoàn hồn, cô ả trực tiếp cao giọng nói: "Cảm ơn mọi người, bêu xấu rồi. Có điều kỹ thuật nhảy của tôi rất tầm thường, ŧıểυ thư Thảo Nguyên mới là cao thủ võ lâm. Mong mọi người cho một tràng pháo tay nồng nhiệt mời cô ấy xuống sàn, để chúng ta biết thêm một chút về CEO Mrs Nguyên đa tài đa nghệ đi nào.
Tiếng vỗ tay của mọi người càng thêm giòn giã. Tuy bữa tiệc như thế này bất kể ai cũng sẽ xuống sàn khiêu vũ nhưng lại chưa bao giờ thấy chủ nhà thi múa với khách. Điều này chỉ có thể chứng tỏ rằng cuộc sống của các gia tộc luôn muôn màu muôn vẻ, hơn nữa mọi người cũng rất hưởng thụ kiểu cạnh tranh này. Dẫu sao mọi người đều là thương nhân, muốn đọ sức trên thương trường thì phải có gan tiếp nhận khiêu chiến và tinh thần dũng cảm xông pha, cùng niềm tin chiến thắng hết thảy.
Nếu Thảo Nguyên ứng chiến, dưới áp lực mạnh mẽ lại chiến thắng đối thủ, điều này không đơn giản chỉ là thi khiêu vũ tranh hơn thua mà nó còn chứng tỏ sự quyết đoán, năng lực và thủ đoạn của người lèo lái một con tàu thương nghiệp khổng lồ. Những công ty nhỏ kia đều là tới nịnh bợ, thậm chí muốn lệ thuộc vào tập đoàn Nguyên Ngọc, họ sốt ruột muốn biết năng lực của Thảo Nguyên.
Thảo Nguyên đương nhiên cũng hiểu rõ đa͙σ lý này. Tập đoàn Nguyên Ngọc vừa tới thành phố này, cho dù thực lực hùng hậu tài cao thế lớn nhưng tục ngữ có câu, cường long không đè nổi rắn nhà. Những người ở đây đều là nhà doanh nghiệp làm ăn trong thành phố, hợp tác song phương mới là cục diện hai bên đều có lợi. Cho nên cuộc gặp mặt đầu tiên này, cô nàng đại diện cho tập đoàn Nguyên Ngọc nhất định phải tỏ rõ năng lực của bản thân mới có thể khiến họ có lòng tin hợp tác với Nguyên Ngọc.
Có điều khi nàng nhìn thấy Lan Oanh và Phi công tử đứng cùng nhau, nam điển trai gái xinh đẹp, điều này khiến cõi lòng cô nàng có chút lo lắng. Đương nhiên cô nàng tràn đầy tin tưởng với mình, chỉ là cộng sự của mình…
Nàng liếc sang Thiên Tú ở bên cạnh, thoáng cái sững sờ. Cảm giác xa lạ ban nãy lại lần nữa kéo tới, trong đôi mắt sáng ngời kia lấp lánh hào quang tự tin, trên mặt mang theo nụ cười mỉm lại có khí chất bễ nghễ thiên hạ. Thật đúng là King of Heroes, vị vua đứng trên tất cả các anh hùng nên có khí chất đó cũng không có gì lạ.
Nhưng khi bị đôi mắt ấy nhìn đăm đăm, Thảo Nguyên không ngờ lại hơi xấu hổ, muốn cúi đầu tránh ánh mắt thâm tình của cậu. Nàng chỉ nghe thấy cậu nói: "Cette figure aller à son gré de votre beauté!"
Nói hết câu này Thiên Tú và Thảo Nguyên đều thộn ra. Lúc này tri thức của Tú đều là học tạp, hấp thụ tri thức kiểu này còn có chút hỗn loạn. Cô bé khiếp sợ là vì hiểu câu nói này, Tú đang nói bằng tiếng Pháp: "Xin hãy dùng điệu múa uyển chuyển thỏa sức phô diễn sắc đẹp của em đi."
Cho dù có một ít lỗi sai trong ngữ pháp nhưng quả thật là ý đó. Điều này khiến Thảo Nguyên khiếp sợ, không ngờ rằng hắn còn biết tiếng Pháp. Đúng vào lúc cô nàng đang ngơ ngẩn, Tú lại nói tiếp: "Please, beautiful girl."
"Phì." Thảo Nguyên bật cười, anh chàng này thật không đơn giản mà, hóa ra là cao thủ thâm tàng bất lộ. Cô nàng dùng tiếng Nga trả lời trôi chảy: "Cпасибовы,грациознобратст� �� �� �рейшини! (Cảm ơn anh, anh chàng đẹp trai!)"
"Đừng khách sáo thế chứ!" Thiên Tú nói.
Thảo Nguyên sững sờ không biết làm sao. Lúc này Thiên Tú đã dợm bước chân. Dưới ánh mắt khinh thường của Lan Oanh và tiếng vỗ tay của mọi người đi thẳng, cậu đi tới bên cạnh dàn nhạc, rất lịch sự móc 1000 usd từ trong túi áo, chia ra đưa cho năm người chơi nhạc của dàn nhạc. Đây là tiền sinh hoạt trong nửa tháng này nhưng cậu vẫn rất hào phóng chi ra.
Năm người vừa nhận tiền đều giao nhạc cụ của mình ra, đàn ghi-ta, đàn bass, saxophone, đàn piano, trống. Mọi người khiếp sợ, lẽ nào cậu muốn một mình chơi năm loại nhạc cụ này sao? Ngay cả Thảo Nguyên cũng không tin, cô nàng chỉ e Thiên Tú trả tiền trước là vì muốn tháo hết nhạc cụ ra.
Nhưng đúng vào lúc này, Tú đã ngồi ở trước dàn trống. Hai chiếc gậy trống như đoạt được tính mạng ở trong tay cậu, vòng qua ngón tay đảo thành hình bông hoa xinh đẹp. Sau đó, nhịp trống mạnh mẽ vang lên, cảm giác về nhịp nhạc vô cùng mạnh, rung động như siêu nhân ra sân. Sau khi kết thúc đợt trống mạnh mẽ, Thiên Tú hô lớn: "Này cô gái xinh đẹp, hãy dùng điệu nhảy uyển chuyển thỏa sức phô diễn vẻ đẹp của em đi!"