Lúc Mười Một ném Thiên Trảm đi hắn cũng không hy vọng vào việc có thể làm người này bị thương, dù sao có thể thần không biết quỷ không hay đến sau lưng hắn thì chắc chắc là thực lực của người này vô cùng đáng sợ. Ngay người đến giờ mà Mười Một vẫn chưa thể nhìn thấu là Tửu Quỷ cũng không thể đến sau lưng hắn ba mét mà không bị phát hiện, từ điểm này có thể thấy thực lực của người này chắc chắn là hơn xa Tửu Quỷ. Nếu như một cao thủ tuyệt đỉnh như vậy mà không tránh được Thiên Trảm được ném đi trong lúc vội vã thì đúng là truyện cười.
Thế nhưng truyện cười không chút buồn cười này lại trở thành sự thật, thanh niên trẻ tuổi này không trốn, không tránh, thản nhiên dùng ngực mình nhận lấy đòn trí mạng của Thiên Trảm. Mười Một biết không phải là hắn không tránh được mà là không thèm tránh. Khi thấy Thiên Trảm cắm sâu vào ngực người kia nhưng hắn vẫn như chẳng có chuyện gì, khóe mắt Mười Một không khỏi giật giật. Đồng thời trong lòng Mười Một nảy ra cảm giác kiêng dè. Kể cả khi đối mặt với Mười Ba hắn cũng không cảm nhận được áp lực giống như lúc này, vậy nhưng thanh niên trước mặt lại gây ra cho hắn một cảm giác nguy hiểm chưa từng có.
Hơn nữa trái tim là bộ phận vô cùng quan trọng trên cơ thể con người, dù người có thân thể bất tử như Mười Một thì cũng không dám để cho trái tim bị thương, nhưng người trẻ tuổi lại để cho Thiên Trảm đâm thủng trái tim mình, chẳng thèm tránh né, phảng phất như thân xác này không phải là của hắn. Nếu không phải nhìn thấy máu phụt ra từ ngực hắn có khi Mười Một sẽ nghĩ người này chính là cương thi trong truyền thuyết.
Ánh mắt lộ ra vẻ kiêng dè, Mười Một cầm Trảm Nguyệt chắn ngang trước ngực, hai mắt nhìn chằm chằm thanh niên thần bí vừa xuất hiện.
Hai người nhìn thẳng vào nhau, lạnh lùng như nhau, cao ngạo như nhau, đều không nói một lời. Có điều một người sắc mặt trắng bệch, cố gắng chống đỡ cơ thể suy yếu, cảnh giác đối phương. Người kia mặc cho máu trào ra từ ngực nhuộm đỏ trang phục của mình, bình thản quan sát đối phương.
Một lúc lâu sau, thanh niên trẻ tuổi kia mới thu ánh mắt lại, nhẹ nhàng cúi đầu, nhìn Thiên Trảm đang cắm trong ngực mình. Sau đó hắn vươn tay cầm lấy chuôi của Thiên Trảm, từ từ rút nó ra khỏi cơ thể mình. Trong lúc rút ra hắn thậm chí chẳng thèm nhăn mày, phảng phất như thân thể không cảm nhận được sự đau đớn, thậm chí mất rất nhiều máu mà cũng chẳng cảm thấy gì.
Sau khi Thiên Trảm bị rút ra, một luồng máu tươi bắn phụt theo. Nhưng chỉ một giây sau máu đột nhiên ngừng tuôn, Mười Một trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm vết thương đang lành lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được. Chỉ một hai giây sau vết thương đã lành lại hoàn toàn, không để lại sẹo, chỉ có vết máu trên áo mới có thể chứng minh vết thương đó đã từng tồn tại.
Ánh mắt Mười Một lóe lên một thứ ánh sáng làm cho người ta phải sợ hãi, lạnh lùng gằn từng chữ: "Chiến sĩ gien?"
Người thanh niên trẻ tuổi không nói gì, thậm chí chẳng thèm liếc nhìn Mười Một, hắn chỉ cúi đầu quan sát Thiên Trảm trong tay. Ngón tay vuốt lên lưỡi Thiên Trảm một cách nhẹ nhàng, ôn nhu giống như đang vuốt ve da thịt người tình. Mười Một không thể thấy được lúc này trong mắt hắn lộ ra vẻ hồi ức tang thương.
Một lát sau hắn mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Mười Một, bình thản hỏi: "Hắn, đi chưa?"
Mười Một hơi ngẩn ra, người khác chắc chắn sẽ không hiểu câu hỏi này, nhưng không hiểu tại sao Mười Một lại biết ''hắn'' mà người thanh niên đang nói đến chính là chủ trước của Thiên Trảm, người sáng lập ra Long Hồn, ''Thủ Lĩnh''.
Thấy Mười Một nhẹ nhàng gật đầu, thanh niên thần bí này khẽ thở dài. Trong tiếng thở dài có chút buồn bã, giờ phút này hắn trông thật cô độc và tịch mịch, còn có cả một chút bi thương.
"Đi cũng tốt." Thanh niên thần bí chậm rãi lẩm bẩm: "Mọi chuyện đều xong, không cần khổ cực như vậy nữa ." Nói xong hắn liền nhẹ nhàng vung tay, ném thanh thần binh có thể làm cho tất cả các võ giả thèm khát là Thiên Trảm về phía Mười Một như thể nó chỉ là một món đồ bỏ đi.
Thiên Trảm xoay vài vòng trên không trung sau đó cắm xuống mặt đất trước mặt Mười Một. Mười Một không đưa tay ra bắt bởi bị động tác đó sẽ làm cho hắn sơ hở, khi đối mặt với người thanh niên cao thủ này thì chỉ một chút sơ hở cũng đủ làm cho hắn mất mạng.
Thanh niên thần bí cũng chẳng quan tâm đến sự đề phòng của Mười Một, sau khi ném Thiên Trảm đi thì hơi nghiêng đầu, dường như đang suy nghĩ gì đó.
"Ngươi là ai?" Mười Một mở miệng hỏi.
Người thanh niên nhìn hắn, lạnh nhạt nói ra một cái tên mà Mười Một chưa từng nghe: "Lâm Tiêu."
Lâm Tiêu, đây là một cái tên Trung Quốc, những lời mà hắn vừa nói với Mười Một cũng là bằng tiếng Trung Quốc.
"Ngươi cũng là chiến sĩ gien?"
"Chiến sĩ gien?" Lâm Tiêu nhìn hắn, hỏi: "Ngươi muốn nói đến thể chất giống ngươi?"
Không thấy Mười Một trả lời, hắn lắc đầu nói: "Ta không phải."
"Không thể." Mười Một lạnh lùng nói. Hắn không tin người tên Lâm Tiêu này không phải chiến sỹ gien, theo hắn biết thì trên thế giới này chỉ có chiến sỹ gien mới có năng lực khôi phục đáng sợ như vậy. Không, phải nói rằng trên đời này chỉ có Mười Một mới có năng lực khôi phục đáng sợ như vậy, nhưng bây giờ thì đã có thêm Lâm Tiêu.
"Ta khác ngươi." Lâm Tiêu chậm rãi nói: "Ta vẫn luôn như vậy, còn ngươi..." Hắn nhìn Mười Một, nói ra một câu khiến người khác phải sững sờ: "Là bản phục chế của ta."
Câu nói này giống như sấm sét nổ tung trong đầu Mười Một, làm hắn sững sờ ngây người hồi lâu. Sản phẩm phục chế? Chiến sĩ gien là sản phẩm phục chế của Lâm Tiêu? Mười Một cảm thấy điều này quá nhảm nhí, chiến sĩ gien rõ ràng chính là sản phẩm do tiến sỹ Tần dốc sức nghiên cứu để phục vụ cho chiến tranh, sao lại là sản phẩm phục chế của thanh niên này?
Lúc này, Lâm Tiêu lại đột nhiên nói: "Cũng không thể nói như vậy, hẳn là người chế tạo ra ngươi đã lấy ta làm bản gốc, vọng tưởng có thể chế tạo ra một sinh mạng vượt qua ta. Còn ngươi chính là người được hắn lựa chọn." Hắn ngừng một chút sau đó nói thêm: "Tuy rằng ta không biết hắn dùng gien của sinh vật gì để cải tạo ngươi, nhưng không thể không thừa nhận người chế tạo ra ngươi là một thiên tài."
Dù là người luôn bình tĩnh như Mười Một lúc này trong mắt cũng không khỏi lộ ra một chút khiếp sợ. Lý trí nói cho hắn lời của Lâm Tiêu chỉ là nhảm nhí, nhưng trực giác của hắn lại cảm thấy những lời Lâm Tiêu nói rất có thể là sự thực. Bởi vì hắn không có lý do gì để lừa mình, hơn nữa Mười Một cũng đã tận mắt nhìn thấy khả năng tự khôi phục của hắn.
Mười Một nheo mắt, không thể biết hắn có tin hay không, hắn lại mở miệng hỏi: "Ngươi là ai?"
"Ta chẳng là ai cả." Lâm Tiêu lạnh nhạt nhìn hắn. Lần đầu tiên Mười Một hỏi "ngươi là ai" là muốn hỏi tên, lần thứ hai hỏi "ngươi là ai" là muốn hỏi hắn là kẻ nào, vậy nên hắn trả lời "ta chẳng là ai cả" . Tuy rằng trong lời nói của hắn có chút ý nghĩa sâu xa nhưng dường như Lâm Tiêu cũng không định giải thích nhiều, chỉ nói: "Đối với các ngươi, ta chỉ là một người khách qua đường, một người bàng quan."
Từ "các ngươi" này có thể là chỉ Hắc Ám Thập Tự, có thể là chỉ Long Hồn, có thể là chỉ Trung Quốc, thậm chí là tất cả mọi người trên thế giới. Tuy rằng không biết ''các ngươi" mà Lân Tiêu nói đến là ai nhưng nghe cách nói của hắn thì dường như hắn cố tình tách biệt mình với mọi người.
"Hắn không phải là người ngoài hành tinh chứ?" Lúc này, Cuồng Triều đột nhiên nói một câu. Chiếc tai nghe mà Mười Một giả vờ đeo tiện thể liên lạc với Lãnh Dạ và Thiên Táng đã rơi xuống lúc đấu với Đại Đầu, nhưng tai nghe da người vẫn dính chặt vào tai hắn, vẫn còn giữ liên lạc với Cuồng Triều. Vậy nên những gì hắn và Lâm Tiêu nói Cuồng Triều đều nghe được.
"Người ngoài hành tinh?" Lâm Tiêu đột nhiên lắc đầu nói: "Ta không phải là người ngoài hành tinh, ta cũng chỉ là người bình thường giống các ngươi."
Mười Một và Cuồng Triều đồng thời hít lạnh một hơi, Cuồng Triều kinh hô: "Hắn có thể nghe được những gì ta nói?" Âm thanh của máy truyền tin da người rất nhỏ, dù những cao thủ Long Hồn như Tửu Quỷ có đứng ngay cạnh Mười Một cũng chưa chắc đã nghe được. Nhưng Lâm Tiêu đứng cách Mười Một tới ba mét mà vẫn có thể nghe rõ mồn một những gì Cuồng Triều nói. Tên này vẫn còn là người sao?
"Rất thú vị." Lâm Tiêu chỉ chỉ lỗ tai, nói: "Người làm ra thứ đó chính là người đã chế tạo ra ngươi à?"
Mười Một không đáp mà hỏi ngược lại: "Ngươi có thể nghe được những gì hắn nói?"
Lâm Tiêu khẽ gật đầu, bình thản nói: "Không cần phải cảm thấy lạ, khi ngươi bước sâu vào khu tiềm lực thì ngươi cũng có thể làm được." Hắn ngừng một chút sau đó nói thêm: "Nhưng ngươi không có thời gian."
Mười Một lại một lần nữa lộ ra vẻ kinh ngạc, tuy rằng chỉ xuất hiện trong chớp mắt nhưng Lâm Tiêu vẫn thấy được. Lâm Tiêu tiếp tục nói với giọng bình thản: "Không cần thấy lạ, ta có thể thấy được sinh cơ của ngươi rất yếu. Nếu như ta không nhầm thì ngươi chỉ còn hơn nửa năm một chút."
Cuồng Triều hỏi với giọng nghiêm túc: "Hắn nói hơn nửa năm một chút nghĩa là sao?"
Mười Một hít nhẹ một hơi, không trả lời câu hỏi của Cuồng Triều, Lâm Tiêu không nhìn nhầm, hắn quả thật chỉ còn lại bảy tháng. Tới giờ phút này hắn không thể không tin những gì Lâm Tiêu nói đều là thật, kể cả việc hắn chỉ là sản phẩm phục chế của người này, mặc dù hắn nhất thời khó mà chấp nhận được chuyện này.
Một lúc sau Mười Một lại hỏi: "Ngươi biết Thủ Lĩnh?"
Lâm Tiêu khẽ gật đầu, ánh mắt lộ ra chút cảm xúc, nhìn Thiên Trảm đang cắm bên chân Mười Một, chậm rãi nói: "Thiên Trảm là ta đưa cho hắn."
Nếu như là lúc trước thì chắc chắn Mười Một sẽ không tin. Lâm Tiêu bao nhiêu tuổi? Theo bề ngoài thì cùng lắm cũng chỉ hai mươi, còn Thủ Lĩnh chết đã gần trăm năm, sao bọn họ có thể biết nhau. Cái gì cũng có thể giả được, chỉ riêng tuổi là không. Cho dù có những người trong Long Hồn luyện đến cảnh giới cao nhất của võ học cũng chỉ có thể trú nhan, làm chậm quá trình lão hóa, chưa từng nghe được có ai có thể luyện đến cải lão hoàn đồng. Chuyện hoang đường kia chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết và điện ảnh, trong thế giới thực sẽ không có chuyện cải lão hoàn đồng. Mười Một hiểu rất rõ điểm này, những người trong Long Hồn cũng hiểu rất rõ.