"Vì sao?" Khuôn mặt Âu Dương Nguyệt Nhi đẫm lệ, đau lòng nhìn mẫu thân, hỏi: "Vì sao mẹ lại có thành kiến với anh ấy như vậy?"
"Không phải mẹ có thành kiến với hắn, con cũng biết công việc của hắn là gì rồi đấy. Nói một cách khó nghe, thì con có biết liệu ngày mai hắn sẽ ra sao không? Nếu chẳng may ngày mai hắn sẽ chết thì sao?"
Âu Dương Nguyệt Nhi cắn môi, nỉ non: "Anh ấy còn sống cũng được, đã chết cũng được, con chỉ yêu mình anh ấy, cả đời này cũng sẽ không thay đổi."
Dương Lâm nói: "Nguyệt Nhi, con còn trẻ, con không hiểu tình cảm là cái gì. Hãy tin mẹ, thời gian sẽ làm cho con quên đi hắn. Mẹ không ép con phải quên hắn đi ngay, cũng không ép con phải gặp gỡ Tiểu Bảo ngay bây giờ, thế nhưng vài năm sau con sẽ hiểu mẹ làm thế là vì tốt cho con...."
Âu Dương Nguyệt Nhi chua chát nói: "Nếu như mẹ muốn tốt cho con thì sẽ không làm cho con đau khổ như vậy."
"Đau ngắn còn hơn là đau dài, nếu ở bên hắn con sẽ phải đau khổ cả đời, mẹ thà rằng làm cho con đau khổ lúc này còn hơn là như vậy. Hiện giờ con ghét mẹ cũng được, hận mẹ cũng được, tóm lại mẹ sẽ không đồng ý. Tương lai con sẽ biết được nỗi lòng của mẹ hôm nay, hãy tin mẹ, mẹ chỉ muốn tốt cho con."
Âu Dương Nguyệt Nhu nhắm mắt lại, lệ tuôn như suốii, khóc nức nở: "Mẹ, vì sao mẹ lại trở nên thế này? Vì sao mẹ lại trở nên ích kỷ như vậy? Vì sao mẹ nhất định phải ép con?"
Dương Lâm cũng khẽ nức nở: "Không phải mẹ ép con, mẹ làm vậy cũng là vì con thôi.... Vì sao con lại không hiểu được nỗi lòng của mẹ?"
Nguyệt Nhi khóc: "Mẹ muốn con hiểu như thế nào? Có người mẹ nào lại phá nát hạnh phúc cả đời của con gái mình?"
"Mẹ đang cứu con...."
"Con không cần mẹ cứu!" Nguyệt Nhi đột nhiên lớn tiếng nói: "Con sẽ chịu trách nhiệm về quyết định của mình, ngay cả cha cũng đã đồng ý, mẹ dựa vào cái gì để can thiệp vào chuyện của con?"
"Bốp!" Một cái tát giáng thẳng vào mặt Âu Dương Nguyệt Nhi, tuy cái tát không mạnh, nhưng Âu Dương Ninh lại có vẻ hoảng sợ, sững sờ nhìn mẹ của mình.
Dương Lâm cắn răng, lớn tiếng nói: "Dựa vào ta là mẹ của ngươi! Ta sinh ra ngươi, nuôi ngươi khôn lớn, ta nói không được là không được. Ba ngươi đồng ý là chuyện của hắn, chỉ cần ta không đồng ý, y đừng mong bước được vào nhà chúng ta!"
Âu Dương Nguyệt Nhi ôm mặt, nhìn mẹ mình với vẻ bi ai, lệ tuôn như thác đổ. Nàng hé miệng muốn nói, thế nhưng lại không nói nên lời. Bỗng nhiên nàng quay người lại, đẩy Âu Dương Ninh đang đứng phía sau ra, chạy về phòng của mình mà không hề quay đầu lại.
Âu Dương Ninh bóng dáng Nguyệt Nhi khuất sau đầu cầu thang, lại quay đầu lại nhìn mẹ mình đang ôm mặt, nhỏ giọng nói: "Mẹ."
Dương Lâm một tay ôm mặt, một tay vẫy vẫy yếu ớt, nghẹn ngào nói: "Con đi cùng nó đi, giúp mẹ khuyên nhủ chị con."
Âu Dương Ninh cũng không biết nên an ủi mẹ thế nào, đành phải đáp một tiếng sau đó quay người chạy lên lầu.
Nàng đi đến trước cửa phòng Nguyệt Nhi, cửa phòng không khóa, Nguyệt Nhi đang vùi đầu vào giường, trùm kín chăn khóc. Âu Dương Ninh đi tới, nhỏ giọng nói: "Chị."
Âu Dương Nguyệt Nhi không trả lời, vẫn tiếp tục khóc.
Âu Dương Ninh thở dài, nói: "Chị yêu đầu gỗ đến vậy sao? Em thật không hiểu rốt cuộc hắn tốt ở điểm nào..."
"Đi ra ngoài." Âu Dương Nguyệt Nhi trùm kín đầu trong chăn, vừa khóc vừa nói.
"Chị..."
Âu Dương Nguyệt Nhi bỗng cao giọng, lớn tiếng hét lên: "Đi ra ngoài...!"
Âu Dương Ninh giật mình lui về phía sau một bước, sau đó chép miệng, bộ dạng như muốn khóc mà lại không khóc được, từ nhỏ đến lớn chị chưa từng mắng nàng, đừng nói là mắng, thậm chí chị còn chưa bao giờ lớn tiếng với nàng. Thế nhưng lúc này, vì tên đầu gỗ kia, chị không chỉ cãi lời mẹ mà còn quát mắng mình.
Âu Dương Ninh cảm thấy rất ấm ức, vô cùng ấm ức, bỗng nhiên nàng quay người chạy đến gian phòng của mình, đóng mạnh cửa ''rầm'' một tiếng, ngay cả ngoài sân cũng có thể nghe thấy.
Âu Dương Ninh nghiến răng nhào lên giường, phát tiết tất cả sự giận dữ của mình lên chiếc giường, cứ như nó là kẻ thù không đội trời chung của nàng vậy . Nàng vừa ra sức đấm đá vừa tức giận chửi bới: "Tên đầu gỗ khốn kiếp. Ta ghét ngươi, ngươi là người xấu, ngươi là tên khốn! Ta hận ngươi!"
Sau khi xả giận một hồi, có lẽ nàng đã mệt, cũng có thể đã đấm đá đến chân tay đau nhức rồi, Âu Dương Ninh đặt mông ngồi xuống đất, chép miệng, bỗng nhiên bật khóc, nước mắt tuôn ra như vỡ đê.
Chỉ có một mình Mười Một mà làm cho không khí trong nhà không được yên bình, suốt một ngày ba mẹ con không nói chuyện với nhau. Âu Dương Nguyệt Nhi tự nhốt mình trong phòng, nhưng cảm xúc của Âu Dương Ninh đến nhanh, đi cũng nhanh, sau khi đấm đá chiếc giường một trận rồi khóc lớn một hồi thì nàng cũng đã nguôi giận. Có điều sau khi tỉnh táo lại, nàng nghĩ đến việc chị mình khóc, cũng không có tâm trạng ra khỏi phòng, ở cả buồi chiều trong đó.
Buổi tối, khi Âu Dương Bác về đến nhà thấy vợ đang ngồi ở trên ghế sa lon cúi đầu rầu rĩ, khóe mắt đỏ hoe liền biết trong lúc hắn không ở nhà đã có chuyện gì đó xảy ra. Âu Dương Bác mở miệng hỏi: "Sao vậy?"
Dương Lâm khẽ lắc đầu, không nói câu nào, đứng dậy đi vào bếp làm cơm tối. Thực ra không cần bà mở miệng, Âu Dương Bác cũng đoán được chắc chắc có liên quan đến chuyện của Nguyệt Nhi, vợ và con mình không lẽ hắn còn không hiểu? Ba đứa con tính tình rất giống hắn, ngay cả Âu Dương Nguyệt Nhi dường như dịu dàng nhu thuận nhưng thực ra tính cách lại rất ương bướng.
Còn Dương Lâm, nàng nghĩ đến quá nhiều việc, lại nghĩ quá phức tạp. Nhưng đây cũng là bệnh chung của những bà chủ gia đình, suốt ngày nhàn rỗi không có gì làm, khó tránh khỏi việc nghĩ lung tung. Nói thẳng ra là buồn chán muốn kiếm việc để làm. Dương Lâm rất quan tâm đến chuyện của Nguyệt Nhi, mấy ngày nay liên tục nhắc đến chuyện này với hắn, làm cho hắn nghe sắp thủng cả lỗ tai. Vốn Âu Dương Bác không muốn can thiệp vào chuyện tình cảm của con gái, nhưng chịu không được sự ''tra tấn" của vợ nên ngày hôm quá hắn mới tìm Nguyệt Nhi tâm sự. Âu Dương Bác không có thành kiến với Mười Một, thậm chí còn rất tán thưởng hắn, hơn nữa hắn đã nhiều lần cứu Nguyệt Nhi và Âu Dương Lâm, thậm chí còn cứu Âu Dương Ninh khi ở Đông Hải. Vậy nên Âu Dương Bác rất có thiện cảm với Mười Một. Hơn nữa hắn cũng nhận ra tình cảm của Nguyệt Nhi với Mười Một đã đến mức khắc cốt ghi tâm, ngay cả hắn cũng phải cảm động trước sự cố chấp của con gái.
Hắn đã nhận lời với con gái. Có điều hắn không ngờ vợ mình lại cố chấp như vậy.
Âu Dương Bác khẽ lắc đầu, xoay người muốn cởi áo khoác, bỗng nhiên thấy một cái đầu lấp ló ngoài cửa. Âu Dương Bác nhíu mày, trách mắng: "Cha đã nói với con bao nhiêu lần rồi, muốn làm gì thì cứ đường đường chính chính mà làm, không nên lén lén lút lút, không lẽ làm chuyện gì xấu hổ không dám gặp ai sao?"
Âu Dương Ninh thè lưỡi, đi ra từ phía sau cánh cửa, cúi đầu nói: "Cha."
Âu Dương Bác "Ừ" một tiếng, cởi áo khoác ngoài sau đó vẫy tay với Âu Dương Ninh, nói: "Tới đây."
Âu Dương Ninh cười rạng rỡ, nhảy đến ôm lấy cánh tay cha, nàng vừa định làm nũng thì Âu Dương Bác hỏi: "Con không ở trường học mà lại chạy về đây làm gì?"
Âu Dương Ninh bĩu môi nói: "Chiều hôm nay là buổi tự học, không cần ở lại trường, mai lại là saturday...."
Âu Dương Bác "à" một tiếng, lại hỏi: "Hôm nay trong nhà đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Việc này......" Âu Dương Ninh đảo mắt, nhìn về phía bếp mới sao đó mới nhỏ giọng kể lại mọi chuyện cho cha. Nhưng nàng không biết việc Dương Lâm gọi điện thoại cho Mười Một, chỉ nói không biết tại sao chị lại cãi nhau với mẹ, sau đó nàng còn thêm mắm dặm muối nói xấu Mười Một vài câu.
Âu Dương Ninh chỉ chỉ lên tầng, nói: "Chị vẫn đang tự nhốt mình trong phòng."
Âu Dương Bác thở dài, ý bảo Âu Dương Ninh buông cánh tay của mình ra sau đó liền một mình đi lên lầu. Thấy cha rời đi, Âu Dương Ninh bĩu mỗi thầm nói: ''Cha này, ta biết trước là như vậy mà." Sau đó nàng nở nụ cười ''xảo quyệt'', rón ra rón rén đi theo Âu Dương Bác lên lầu.
Âu Dương Bác đi đến cửa phòng Âu Dương Nguyệt Nhi, gõ cửa, nói: "Nguyệt Nhi."
Một lúc lâu sau mới có tiếng ''răng rắc" vang lên, cửa phòng mở ra, khuôn mặt tuyệt mỹ đang đẫm lệ của Âu Dương Nguyệt Nhi xuất hiện sau khe cửa. Nàng nhìn cha, nhỏ giọng nói: "Cha!" Âu Dương Bác khẽ gật đầu, vào phòng nàng sau đó ngồi xuống giường, hắn nhìn nàng, hỏi: "Sao con lại cãi nhau với mẹ?"
Âu Dương Nguyệt Nhi khẽ cắn môi, vẻ mặt tràn đầy ủy khuất, kể lại việc Dương Lâm gọi điện cho Mười Một.
Âu Dương Bác nghe xong liền thở dài nói "Mẹ con thật là... Ài, con cũng thế, dù sao bà ấy cũng là mẹ của con, sao con có thể cãi nhau với bà ấy?"
Âu Dương Nguyệt Nhi nói: "Thế nhưng mẹ nói không đúng."
"Cũng chỉ vì bà ấy quá lo lắng cho con." Âu Dương Bác vỗ nhẹ lên giường, bỗng nhiên đầu ngón tay hắn chạm vào vật gì đó cưng cứng. Hắn cúi đầu xem thì mới nhận ra trên giường có một tấm ảnh.
Âu Dương Bác cầm lấy tấm ảnh, khung cảnh bên trong là một khu rừng rậm, Âu Dương Lâm mắc đồ chiến đấu màu đen cầm dao đi đầu mở đường, Mười Một cũng mặc đồ chiến đấu màu đen, hắn đang cõng Âu Dương Nguyệt đi sau Âu Dương Lâm. Trong tấm ảnh, Âu Dương Nguyệt Nhi tựa người vào lưng Mười Một, khuôn mặt nàng gối lên bờ vai hắn, ngủ rất an tĩnh, trong lúc ngủ nàng còn mỉm cười ngọt ngào, có lẽ đang mơ đến một giấc mơ đẹp. Góc phía dưới bên phải tấm ảnh là khuôn mặt của Âu Dương Ninh, nàng đang bĩu mỗi nhìn Mười Một và Nguyệt Nhi, dường như đang bất mãn chuyện gì đó.
Khi ở trên đảo ở Đông Hải, chiếc vòng cổ chuyên dụng của đặc công mà Thủy Nhu mang theo có thể chụp ảnh và ghi hình, khi Nguyệt Nhi gọi tên ''Mười Một'' khi đang ngủ trên lưng hắn, Thủy Nhu cảm thấy khoảnh khắc đó thật đẹp nên đã dùng vòng cổ chụp lại. Sau khi trở về từ Đông Hải, Thủy Nhu đã rửa ảnh, nhờ Âu Dương Lâm mang về đưa cho Nguyệt Nhi. Sau khi nhận được tấm hình này Nguyệt Nhi vẫn cất kỹ nó như bảo vật, bởi vì đây là tấm ảnh duy nhất mà nàng chụp với Mười Một.