"Ầm". Thiên Hải đập mạnh xuống mặt bàn làm cho ly chén, giấy bút cũng phải rung rinh. Hắn nhìn thẳng vào cô gái trẻ tuổi xinh đẹp trước mắt, ánh mắt như muốn giết người, nghiêm nghị quát: "Thiết Ưng chết rồi sao?"
Cô gái đứng đó bị thái độ ác liệt của Thiên Hải dọa cho run cả người, thế nhưng cô ta vẫn cắn chặt răng, chỉ khẽ gật đầu.
Cô gái này không phải là thành viên chiến đấu của Long Hồn mà chỉ là một trợ lý ở trong tổ chức. Cơ cấu của Long Hồn rất phức tạp, nó được chia thành năm tổ, các tổ này rất ít khi qua lại với nhau, chỉ có mấy tổ trưởng và phó tổ trưởng đám thỉnh thoảnng lại hội họp bàn bạc qua video call, nhưng những thành viên bình thường thì rất ít khi hợp tác với nhau.
Nhưng một tổ chức khổng lồ như vậy không phải được tạo thành chỉ bằng những người có thể chiến đấu như họ, nếu ngay cả những việc như dọn dẹp quét tước mà cũng tự mình làm thì e rằng Long Hồn cũng chả có thời gian mà xử lý những chuyện khác. Vậy nên trong Long Hồn ngoài những người có khả năng chiến đấu ra còn có bộ phận y tế, bộ phận cảnh vệ, đội phòng vệ, bộ phận nghiên cứu khoa học, cơ quan tình báo, nhân viên liên lạc, trợ lý. Tính ra số người trong Long Hồn cũng không ít nhưng hầu hết đều là để làm những việc vụn vặt.
Cô gái khoảng hơn hai mươi tuổi này chính là một trợ lý trong võ học tổ, trợ lý, hay có thể nói là thư ký. Lúc này nàng đang cúi gằm mặt đứng ở trước mặt Thiên Hải, cả người run run. Đối mặt với cơn giận của Thiên Hải, nàng có cảm giác như mình không phải đang đối mặt với một con người mà là đối mặt với một thanh kiếm đã rời vỏ, thái độ giận dữ hung ác này suýt nữa thì dọa cho nàng vỡ mật. Dù sao thì Thiên Hải cũng là một trong những cao thủ hàng đầu trong Long Hồn, mà nàng chẳng qua chỉ là một người bình thường.
Thiên Hải phát hiện cơn giận của mình làm cho cô gái này sợ hãi bèn thu lại khí thế, hít vào thở ra một lúc, áp chế lửa giận, hỏi với giọng bình tĩnh: "Thiên Thủ đâu?"
Nữ trợ lý vội nói: "Thiên Thủ tiên sinh bị thương nặng, hiện giờ vẫn đang được chữa trị. Ông ấy ngã xuống từ tầng chín, may là lúc rơi mắc vào dây điện nên tốc độ rơi bị chậm lại. Tuy giữ được mạng nhưng bị thương rất nặng. Hơn nữa lưng ông ấy bị thương nặng, cần phải nhanh chóng chữa trị."
Thiên Hải cắn răng, trong mắt như tóe ra tia lửa, người hiểu rõ hắn sẽ biết lúc này hắn đang cực kỳ tức giận. Thiên Hải trầm giọng hỏi: ''Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Nữ trợ lý do dự một chút, nhưng rốt cuộc vẫn nói: "Chúng ta nhận được tin tức về tung tích của DK..."
"Đợi một chút." Thiên Hải ngắt lời: "Tin tức nhận được từ đâu?"
''Nhận được từ Long gia."
"Long gia?" Thiên Hải trầm ngâm một lát, gật đầu nói: "Nói tiếp đi."
"Vâng." Nữ trợ lý dừng một chút sau đó tiếp tục nói với giọng êm tai: "Hơn nửa giờ trước, Long gia gửi đến một tin tức nói rằng có người trong gia tộc thấy DK ở ngõ hẻm Thiên Tường. Long gia biết chúng ta đang đuổi bắt DK vậy nên đã lập tức thông báo cho chúng ta."
"Hừ." Thiên Hải cười lạnh, nói: "Ngay cả chúng ta cũng không tìm được DK, bọn họ có thể tìm được hắn dễ như vậy?"
Nữ trợ lý cũng không biết những lời này của Thiên Hải là có ý gì, hơn nữa những vấn đề như thế này không phải là vấn đề mà người bình thường như nàng có thể bàn luận, vì vậy liền cúi đầu không mở miệng.
Thiên Hải nhìn nàng, nói: "Nói tiếp đi."
"Vâng." Nữ trợ thủ gật đầu nói: "Phó tổ trưởng Thiết Ưng từng nói với chúng tôi, nói là có bất kỳ tin tức gì về DK thì phải báo cho ông ấy đầu tiên. Vậy nên chúng tôi đã thông báo ngay cho phó tổ trưởng."
Thiên Hải cười lạnh liên tục nói: "Kết quả là bọn họ đến đó và mắc bẫy. DK làm nổ một tòa nhà, Thiên Thủ bị thương nặng, Thiết Ưng thì toi mạng. Có phải thế không?"
Nữ trợ lý không biết nên đáp lời thế nào, thực ra nàng cũng không biết nhiều về chuyện này.
Thiên Hải hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Hừm, việc ta muốn biết chính là tại sao DK lại ở đó? Tại sao hắn lại phải dụ bọn Thiết Ưng đến? Thiết Ưng đã chết như thế nào?"
Nữ trợ lý sợ hãi rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: "Chúng ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng lúc đó Băng của dị năng tổ cũng xuất hiện ở đó."
"Băng?" Ánh mắt Thiên Hải lóe lên, toàn thân tỏa ra một thứ khí tức làm cho người khác phải kinh hãi. Hắn cười lạnh, nói: "Tốt, thật sự rất tốt. Chỗ nào xảy ra chuyện đều có bóng dáng của hắn, thật đúng là một tai họa. Hừ hừ, ta muốn xem xem lần này lão Tửu Quỷ sẽ giải thích như thế nào với ta."
Thiên Hải nói xong liền vung tay, nhanh chóng đi ra ngoài. Đến tận khi bóng hắn khuất hẳn nữ trợ thủ mới dám ngẩng đầu, thở phào nhẹ nhõm, trên vầng trán của nàng đã đẫm mồ hôi lạnh.
※※※※※※※※
Bên ngoài trấn Thiên Độ, trên một bãi đất trống, Gia Cát Hoàng đang đứng trước một cái cây khô khéo, nhẹ nhàng vuốt ve thân cây như thể đó là người thân yêu nhất của mình. Động tác của hắn rất mềm mại, rất nhẹ nhàng, dường như sợ chỉ hơi mạnh tay sẽ làm cho cái cây này gãy đổ.
Gần bãi đất trống này không có nhà cửa, cũng không có cây cối hoa có gì, chỉ có một đám bùn đất và ba sáu cây anh đào đã chết héo.
Khi trước, ba sáu cây anh đào này vẫn nở hoa rực rỡ. Đáng tiếc vật đổi sao dời, ngày hôm nay đã chẳng còn lại gì, cảnh đã mất, người cũng không.
"Ngày mai, anh lại rung cây anh đào vì em..."
Gia Cát Hoàng nhớ tới ước hẹn khi còn trẻ ở chính nơi này, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Còn cả một chút hoài niệm...
Ba sáu cây anh đào này là sư phụ Dương Nam của hắn nhờ vào sự quen biết của đại sư huynh Vấn Thiên, tiêu tốn rất nhiều tiền của và sức lực để chuyển từ nước ngoài về. Lúc ấy Dương Nam vì muốn phá giải Càn Khôn Tám Mươi Mốt Quẻ Thiên Địa Đại Trận nên muốn thử dùng Ba Mươi Sáu Cửa Mộc Sát Trận để phá giải. Đáng tiếc cuối cùng Dương Nam vẫn không thể nghiên cứu thành công, sau đó thì qua đời.
Kể cũng lạ, ba sáu cây anh đào này sau khi trồng ở đây thì mọc rất tốt, hơn nữa hàng năm khi đến mùa hoa nở nơi đây sẽ tràn ngập sắc hoa. Nơi đây trở thành nơi đẹp nhất ở gần trấn Thiên Độ.
Năm đó, Gia Cát Hoàng mười năm tuổi. Cũng chính trong năm đó hắn đã gặp Long Nguyệt.
Lúc đó Dương Nam đã qua đời, nhưng Gia Cát Hoàng vẫn tiếp tục trọng trách mà hắn để lại. Gia Cát Hoàng vừa tiếp tục nghiên cứu của Dương Nam, vừa chăm sóc vườn anh đào này. Bởi vì hắn biết ba sáu cây anh đào này là điểm mấu chốt để khám phá bí mật của trấn Thiên Độ.
Hôm đó hắn vẫn đến chăm sóc vườn anh đào này như thường ngày, hắn còn nhớ rõ đó là mùa anh đào nở, biển hoa màu tím nhạt đã tô điểm cho một gương mặt mà cả đời hắn khó mà quên được.
Long Nguyệt.
Năm đó nàng chỉ mới mười bốn tuổi nhưng trông có vẻ trưởng thành hơn bạn cùng trang lứa nhiều. Gương mặt lạnh lùng, ăn nói rất lễ độ, khi nàng nhìn bất cứ ai trong ánh mắt cũng chỉ có sự lạnh nhạt. Thực ra Long Nguyệt cũng không thể coi là xinh đẹp, thậm chí nàng cũng chẳng nữ tính, thoạt nhìn thì không khác gì một thằng nhóc. Thế nhưng không biết tại sao lần đầu Gia Cát Hoàng trông thấy nàng hắn đã cảm thấy đáy lòng mình rung động.
Ngoài sự lạnh lùng hắn còn thấy được cô đơn lạnh lẽo trong ánh mắt của nàng, cô đơn lạnh lẽo cũng như hắn.
Ngày đó, ánh mắt của Long Nguyệt còn mang một chút thương cảm.
"Cô sao vậy?" Lúc đó Gia Cát Hoàng mới mười bảy tuổi, hắn bước đến sau đó ngồi xổm xuống hỏi Long Nguyệtđang ngồi dưới một tán cây anh đào.
Long Nguyệt chỉ lạnh nhạt liếc nhìn hắn, không mở miệng nói chuyện.
"Có phải người thân của cô mới qua đời không?" Gia Cát Hoàng lại hỏi một lần nữa.
Lần này Long Nguyệt hơi ngẩn, trong ánh mắt lộ ra vẻ đau thương, ngoảnh mặt đi không thèm nhìn hắn đồng thời quát khẽ: "Cút ngay." Khi Long Minh ngoảnh mặt đi, nước mắt lặng lẽ lăn trên khuôn mặt nàng.
Gia Cát Hoàng không những không "cút ngay" mà phủi phủi sau đó ngồi xuốn bên cạnh nàng, bắt chước nàng dựa lưng vào thân cây. Sau đó hắn mặc kệ nàng có muốn nghe hay không, lầm bầm lầu bầu kể lại chuyện của mình.
Mẹ hắn mất sớm vì sinh hắn, cha phải chống đỡ gánh nặng của cả gia đình, cuộc sống khó khăn khiến ông sinh bệnh mất sớm. Có thể nói hắn được sư phụ Dương Nam nuôi lớn đấy, thế nhưng không lâu sau đó người thân cuối cùng này của hắn cũng đã ra đi.
Từ đó về sau, hắn lại là một đứa trẻ mồ côi, sống một cách cô độc.
Có thể câu chuyện của Gia Cát Hoàng đã làm cho Long Nguyệt hứng thú, hoặc là giữa hai người có sự đồng cảm nào đó, Long Nguyệt lại không mở miệng đuổi hắn đi nữa, nhưng cũng không nói chuyện với hắn. Một người cứ nói không ngừng, một người yên lặng lắng nghe.
Gia Cát Hoàng kể xong câu chuyện của mình liền cúi đầu trầm mặc, dường như câu chuyện vừa rồi đã gợi lên nỗi đau trong lòng hắn. Hai người cứ lẳng lặng ngồi dưới tán cây một lúc lâu.
Một lúc lâu sau, Gia Cát Hoàng bỗng nhiên thở dài, phủi phủi mông, đứng lên sau đó trèo lên cái cây ở sau lưng. Long Nguyệt không nhìn hắn, cũng không hỏi hắn muốn làm gì, vẫn ngồi dưới tán cây như trước.
Chỉ chốc lát sau, một cánh hoa anh đào màu tím nhạt mang theo hương hoa thoang thoảng lướt qua khuôn mặt của nàng rơi xuống đất. Sau đó đến cánh thứ hai, cánh thứ ba, từng cánh hoa rơi trên thân thể của nàng.
Long Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, trong khoảnh khắc đó nàng nhìn thấy rất nhiều cánh hoa rơi xuống từ tán cây như những bông tuyết.
Hoa anh đào đẹp quá, giống như tinh linh( dạng từa tựa như Tinkerbell trong Peter Pan) giữa chốn nhân gian, nhảy múa xung quanh nàng. Cuốn lấy sự u sầu trong lòng nàng sau đó để cho cơn gió mang đi.
Cánh hoa anh đào nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay của Long Nguyệt, dường như đang gãi vào bàn tay của nàng. Long Nguyệt bất giác lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Nàng ngẩng đầu đầu lên nhìn thì thấy Gia Cát Hoàng đã leo lên ngọn cay, đang cố sức rung mạnh nó. Long Nguyệt mở miệng hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"
"Rung cây cho hoa rụng...." Gia Cát Hoàng nhảy xuống từ trên cây, vỗ vỗ quần áo, cười nói: "Khi sư phụ mất đã nói với tôi: 'Nếu như con muốn ta, hay đi ngắm cây anh đào. Ta sẽ luôn luôn ở đó ngóng theo con.' Ban đầu tôi không hiểu ý những lời này của sư phụ vậy nên sau khi sư phụ mất ngày nào tôi cũng đến vườn anh đào, nhưng vẫn chẳng thấy gì. Tôi cho rằng sư phụ lừa mình, bởi vì tôi không tìm thấy ông ở đây. Nhưng về sau tôi dần dần hiểu được thì ra không phải sư phụ muốn tôi đến coi sóc vườn anh đào này mà chỉ muốn nói một câu với tôi."
Hắn chỉ vào đầu của mình, nói: "Bởi vì chưa từng quên đi nên cũng không cần nhớ tới."
"Bởi vì chưa từng quên đi nên cũng không cần nhớ tới?" Long Nguyệt cảm thấy khó hiểu, cúi đầu thì thào.
Gia Cát Hoàng ngẩng đầu nhìn cánh hoa đang bay đầy trời: "Hoa anh đào có đẹp không?"
"Ừ." Long Nguyệt khẽ gật đầu, ánh mắt đã không còn đau thương như trước nữa.
"Ngày mai, tôi lại rung cây anh đào cho cô được không?"
Long Nguyệt giật mình, nàng nhìn nụ cười xán lạn trên khuôn mặt Gia Cát Hoàng, hơi do dự một chút sau đó khẽ gật đầu.