Bóng đêm dần dần phủ lên kinh thành nguy nga, chưa tới sáu giờ trời đã nhá nhem. Trong thành thị, đèn đường bảng hiệu lần lượt sáng lên, chiếu sáng thành thị, làm cho nó ngập trong khung cảnh vàng son. Những người bận rộn suốt một ngày cuối cùng cũng có thời gian đi dạo để thư giãn, hoặc hẹn hò, hoặc là ra khỏi nhà, đi dạo trong biển người hối hả như thủy triều.
Lúc này vẫn đang là giờ cao điểm, trên đường vẫn đông nghìn nghịt, thỉnh thoảng có đoạn còn bị tắc đường. Ở thời điểm không hợp để ra ngoài này, một chiếc xe ''lặng lẽ'' chạy ra từ Vương gia.
"Vương Đức đi rồi." Giọng nói Cuồng Triều vang lên trong tai nghe của Mười Một.
Mười Một không lên tiếng. Lúc này hắn đang ngồi ở trong nhà vệ sinh ở tầng mười ba một tòa cao ốc kết hợp giữa khu dân cư và công sở, hắn đã chờ đợi trong cái nhà vệ sinh hôi hám tối om này tới hơn một tiếng. Sau khi nghe được giọng nói của Cuồng Triều, Mười Một mới đứng dậy, xách túi du lịch lên, mở cửa nhà vệ sinh đi ra ngoài.
Ngoài nhà vệ sinh là một hành lang tối om, ở tầng này có hai công ty nhưng đều đã tan sở, cả tầng mười ba vô cùng yên tĩnh, đến cái bóng cũng không có.
Mười Một đi đến cuối hành lang, mở cửa sổ ra, nhìn xuống dòng xe nghìn nghịt trên đường. Chỗ này tầm nhìn rất rộng, rất hợp với việc đánh lén.
Mười Một cũng không vội vã, nhanh chóng lấy đồ nghề ra, đầu tiên là súng ngắm, một sợi dây thừng dài màu đen, đai an toàn sau đó buộc dây thừng vào bậu cửa, dùng đai an toàn nối dây thừng với thắt lưng của mình, tiếp đó hắn cầm lấy súng ngắm, lắp bộ giảm thanh, tỳ lên trên cửa sổ.
Sau khi hắn hoàn thành công tác chuẩn bị, giọng nói của Cuồng Triều lại vang lên lần nữa: "Bọn họ đều đã đi ra, đúng như ngươi đoán, bảy người, Vương Trạm không đi ra."
Mười Một khẽ gật đầu. Cho dù một lúc nữa người của Vương gia mới đến đây, nhưng hắn vẫn duy trì động tác ngắm bắn, chuẩn bị sẵn sàng.
Từ Vương gia đến chỗ Vu Quang Hải có ít nhất bảy, tám con đường có thể đi, nhưng đây chính là con đường ngắn và nhanh nhất. Các trưởng lão của Vương gia đều muốn lôi kéo Vu Quang Hải, do vậy nhất định bọn họ sẽ muốn tranh thủ thời gian, ai có thể đi đến đầu tiên thì sẽ tạo ấn tượng tốt cho Vu mập. Không đúng sao, ngươi muốn bày tiệc mời khách, người khác đến càng sớm tức là ngươi càng có mặt mũi. Mọi người đã đến đông đủ, thậm chí buổi tiệc đã bắt đầu ngươi mới tới, người chủ tiệc dù ít dù nhiều cũng sẽ cảm thấy không thoải mãi. Vậy nên sau khi suy tính kỹ lưỡng cuối cùng Mười Một đã chọn con đường này để phục kích. Nếu trong các trưởng lão Vương gia có kẻ ngu ngốc không đi thẳng mà lại đi quanh quẩn vậy thì chỉ có thể nói Mười Một quá đen đủi.
Lúc này, Cuồng Triều lại báo cáo: ''Đây là xe của Vương Thiết Dương, đây là xe của Vương Tung.'' Cuồng Triều nói cho Mười Một biển số của những chiếc xe mà các trưởng lão ngồi, hắn chỉ nói mấy con số lằng nhằng này một lần Mười Một đã nhớ kỹ. Chương trình huấn luyện trí nhớ trong trại huấn luyện của Ma Quỷ cũng không phải để làm cảnh, mà bộ não của hắn sau khi hắn được cải tạo gien đã khác xa với người, cho dù con số, con chữ hay hình vẽ phức tạp đến đâu hắn cũng chỉ cần xem một lần là có thể nhớ kỹ.
Cuồng Triều liên tục thông báo cho Mười Một đường đi của các trưởng lão Vương gia, đáng mừng là cho đến lúc này có vẻ như bọn họ đang đi đến con đường này. Nhưng Cuồng Triều và những hacker khác cũng không dám thư giãn, luôn luôn chú ý đến hướng đi của những trưởng lão đó.
Hơn mười phút sau, Cuồng Triều bỗng nhiên trầm giọng nói: "Sở Nguyên, Vương Tung rời khỏi đội xe, chuyển hướng đi đến đường Hoàn Thành."
Mười Một nhíu mày, hỏi: "Hắn đi đến đường Hoàn Thành làm gì?"
"Chờ một chút, ta thử tính toán xem." Từ tai nghe vang lên tiếng gõ phím, có kết quả rất nhanh, Cuồng Triều nói: "Theo kết quả tính toán của máy tính, có thể hắn muốn đi qua cầu vượt ở đường Hoàn Thành."
"Cầu vượt đó không phải đang bị tắc đường sao?"
"Đúng vậy, bây giờ vẫn đang tắc." Cuồng Triều nhíu mày nói: "Thế nhưng ngoài nó ra thì không còn cách nào để giải thích, đó cũng không phải là đường về Vương gia . Hay là hắn nhận ra được gì?"
Mười Một ngẫm nghĩ, hỏi: "Vừa rồi hắn có dùng điện thoại không?"
"Đợi một chút, ta kiểm tra." Hơn hai mươi giây sau, Cuồng Triều nói: "Không liên lạc bằng điện thoại với ai."
Mười Một trầm tư một lát sau đó nói: "Trước tiên cứ mặc kệ hắn, các ngươi chú ý nắm rõ hướng đi của hắn, chờ ta giải quyết chỗ này xong sẽ đi chặn đường hắn."
"Liệu có kịp không?"
Mười Một không lên tiếng nữa, có kịp hay không hắn cũng không rõ, nhưng chỉ cần không phải Vương Tung định nửa đường quay lại Vương gia thì Mười Một sẽ có cơ hội chặn đường hắn. Hơn nữa Mười Một lúc này như cung đã lên dây, không bắn không được, phải biết rằng Vương Đức là người đầu tiên đi ra, bất kể hắn có đi gặp Vu mập hay không, sau khi trở về những trưởng lão khác nhất định sẽ cô lập hắn, thậm chí có thể sẽ tống hắn ra khỏi cái ghế trưởng lão. Quan trọng hơn là Vu mập vốn chỉ gọi điện suông chứ chẳng hề mở tiệc bởi vì hắn biết có chờ thì cũng chẳng ai đến, giờ đã nằm vểnh mà ôm gái rồi. Mà người của Vương gia cũng không phải là lũ ngu, sau khi đến chỗ hẹn không thấy gì chắc chắn sẽ hoài nghi. Nếu bỏ lỡ cơ hội này thì sau này rất khó có cơ hội nữa.
Cuồng Triều cũng biết cơ hội như vậy chỉ có một lần, đáng tiếc người tính không bằng trời tính, không hiểu sao Vương Tung lại giở chứng đi đường Hoàn Thành. Cuồng Triều thở dài, phân phó đám hacker dưới quyền theo dõi chặt chẽ hướng đi của Vương Tung.
Mọi người đều bồn chồn lo lắng nhưng thời gian cứ thong thả trôi đi, Cuồng Triều liên tục báo với Mười Một hướng đi của đám người Vương gia. Hơn mười phút sau, Cuồng Triều nói: "Sáu chiếc xe đã tiến vào đường Đại Đông, đi hai cây số nữa xong quẹo trái sẽ xuất hiện trong tầm mắt ngươi."
Mười Một khẽ nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì nhãn cầu mắt trái đã biến thành màu đen. Trong tầm mắt của hắn, những vật ở phía xa được phóng đại lên, thậm chí có thể nhìn rõ một con kiến đang bò dưới lầu. Cho đến tận giờ Mười Một vẫn chưa thử xem khả năng phóng đại lớn nhất của con mắt này là bao nhiêu, có khi lúc trước tiến sỹ điên chế nó giống kính thiên văn cũng nên.
Mấy phút sau, giao lộ giữa đường Đại Đông và đường Tà Dương xuất hiện một chiếc xe có biển số quen thuộc, rồi đến chiếc thứ hai, thứ ba. Tổng cộng sáu chiếc xe dường như đang đua với nhau trên đường. Nhưng lúc này trên đường vẫn còn rất nhiều xe cộ, dù bọn họ có cố đến đâu thì cũng không thể đi quá nhanh.
Mí mắt Mười Một chớp một cái, hắn đã sử dụng khả năng tầm nhiệt của con mắt. Bình thường thì khi khoảng cách lên đến bảy trăm mét thì máy tầm nhiệt cũng không có tác dụng gì nhiều nhưng đừng quên mắt trái của Mười Một là do tiến sỹ điên chế tạo, tuy hắn điên điên khùng khùng nhưng những thứ hắn chế tạo ra rất tuyệt vời. Dù khoảng cách bảy trăm mét làm tác dụng của nó yếu đi nhiều nhưng Mười Một vẫn có thể thấy rõ những chấm đỏ. Những chấm đỏ lộn xộn này cho thấy trong xe có mấy người và vị trí của mỗi người, như vậy là quá đủ với Mười Một.
Chiếc xe đầu tiên là của Vương Thiết Dương, Mười Một thấy được trong xe có bốn chấm đỏ ở bốn vị trí khác nhau. Ở băng ghế trước là lái xe và một bảo tiêu, đằng sau là Vương Thiết Dương và một bảo tiêu khác. Tuy có hai người ngồi phía sau nhưng có thể nhận ra điểm bất đồng giữa họ, một người cao hơn, người kia thì thấp hơn một chút. Mười Một nhanh chóng nhớ lại những tư liệu về cân nặng, chiều cao của Vương Thiết Dương, chỉ trong tích tắc giây hắn đã đoán được người thấp hơn chính là Vương Thiết Dương.
Mười Một hít nhẹ một hơi, mở lớn mắt trái, dán mắt phải vào kính ngắm. Chiếc xe đầu tiên vừa lọt vào tầm ngắm, hắn liền bóp cò không chút do dự.
Nhờ có ống giảm thanh, tiếng súng bé đến mức gần như không thể nghe thấy, cũng không phát ra ánh lửa đầu nòng. Phát súng này bắn chuẩn xác vào nóc chiếc xe cách đó bảy trăm mét, viên đạn dễ dàng xuyên thủng lớp thép cũng không quá dầy kia, găm thẳng vào đầu Vương Thiết Dương.
Vương Thiết Dương không kêu được tiếng nào đã ngoẹo đầu gục xuống ghế, hai bảo tiêu và lái xe nghe được tiếng động lạ đều quay sang nhìn hắn. Bọn họ nhìn thấy cảnh đó liền vô cùng sợ hãi, lái xe đạp mạnh phanh, xe lao về phía trước một ít do quán tính sau đó dừng ngay giữa đường.
Những người khác vẫn còn chưa biết chuyện gì vừa xảy ra thì một đốm sáng nhỏ lại lóe lên trên tầng mười ba một cao ốc ở ven đường. Trên cửa kính xe của trưởng lão Vương gia là Vương Hà xuất hiện một vết đạn, vùng kính quanh vết đạn rạn nứt ra chằng chịt như mạng nhện. Viên đạn bắn trúng thái dương của Vương Hà đang ngồi bên cửa sổ, hắn chưa kịp rên tiếng nào thì đã đi theo Vương Thiết Dương.