Tiếng súng vừa vang lên dưới núi thì Thiên Táng đã bắn trả ngay một phát sau đó lập tức di chuyển, trong lòng hắn vô cùng buồn bực: Rốt cuộc người này là tay mơ hay là cao thủ vậy?
Phải biết rằng, vừa rồi hắn bắn chết một người của Vương gia xong liền lập tức đổi vị trí. Tay bắn tỉa kia vài giây sau mới nổ súng, nhưng phát súng này hoàn toàn không gây được nguy hiểm gì cho Thiên Táng.
Cao thủ thực sự sẽ không phạm một sai lầm sơ đẳng như vậy, trong trận đấu của những tay bắn bắn tỉa, một giây cũng vô cùng đáng quý. Như Thiên Táng, vừa phát hiện được vị trí của đối phương liền nổ súng ngay. Tuy hắn bắn như vậy là dựa hoàn toàn vào cảm giác , độ chính xác không cao, nhưng lại có ưu thế về thời gian. Thử nghĩ xem, ngươi bắn vừa một phát súng, vẫn còn chưa kịp di chuyển thì đối phương đã nổ súng đáp trả, có thể chạy được sao? Cuộc chiến mà phải giành giật từng giây như vậy mới thực sự là cuộc chiến của hai cao thủ bắn tỉa, muốn ngắm chuẩn xong mới bóp cò là không thể, trừ khi đối phương là kẻ không hề biết gì thì mới có thể ngu ngốc đứng đó cho ngươi bắn.
Nhưng kiểu bắn này của Thiên Táng cũng có khuyết điểm rất lớn, đó chính là độ chính xác quá thấp. Hai bên cách nhau hàng trăm mét, nòng súc chỉ lệch một chút thì không biết đạn sẽ bay đi đâu. Giống như ban nãy Thiên Táng đã nổ hai phát súng nhưng cả hai phát đều bắn trượt. Đến tận khi Mười Một cố ý xuất hiện để yểm hộ Hỏa Điểu, khi tay súng kia nổ súng về phía Mười Một, phát súng của Thiên Táng mới bắn trúng ngọn cây mà hắn nấp. Không ngắm mà có thể bắn chuẩn xác, người làm được việc này trong giới bắn tỉa vô cùng hiếm thấy. Thiên Táng bắn một phát súng xong liền lập tức đổi vị trí. Thế nhưng tiếp đó tay bắn tỉa kia không có động tĩnh gì, không bắn trả như Thiên Táng đã dự đoán. Đến lúc này, Thiên Táng có thể khẳng định người kia chỉ là một tay mơ, nếu đó là một tay bắn tỉa kinh nghiệm phong phú, hai bên đều sẽ vừa bắn vừa di chuyển, ai nhanh hơn, ai chuẩn xác hơn sẽ là người chiến thắng. Nhưng người này lại không bắn ngay khi Thiên Táng nổ súng, tuy hắn đã mất thời cơ tốt để nổ súng nhưng Thiên Táng cũng đã bị mất tung tích hắn.
Thiên Táng lắc đầu, tức giận chửi một câu: "Khốn kiếp." Sau đó hắn giương súng lên, nhắm vào đám người của Vương gia.
"Đoàng!" Tiếng súng vang lên làm cho Vương Cao méo cả mặt.
Vài giây sau, dưới núi lại vang lên một tiếng súng. Lúc này tay bắn tỉa dưới núi cũng cảm thấy rất buồn bực, hắn có cảm giác Thiên Táng đang đùa giỡn mình, cứ thỉnh thoảng lại nhảy ra làm lộ vị trí của chính mình. Tuy sự sống chết của đám người Vương gia không liên quan đến hắn, nhưng việc này có thể thấy rõ Thiên Táng không coi hắn vào đâu. Không thì hắn lại có thời gian rảnh rỗi để đánh lén đám người Vương gia sao?
Thiên Táng cũng rất buồn bực, rốt cục đây là trận chiến kiểu gì? Không lẽ hắn muốn đùa cợt mình?
Nếu như đối phương muốn chơi, Thiên Táng cũng không từ chối. Kết quả là thỉnh thoảng hắn lại nhảy ra bắn lén người của Vương gia, sau đó chờ tay bắn tỉa kia nổ súng để đoán được vị trí của đối phương sau đó bắn trả. Nhất thời, hai người một. ở trên núi một ở dưới núi bắn nhau loạn xạ, đáng thương cho đám người Vương gia phải trở thành bia ngắm của Thiên Táng.
Vương Cao nhìn thủ hạ của mình cứ từng người từng người ngã xuống, hắn đã hoàn toàn suy sụp.
Trong lúc Thiên Táng đang chiến đấu với tay bắn tỉa của Từ Khiêm, Tuyết Linh Nhi cũng đã đối đầu với đám Dương Chí Viễn.
Chiến đấu đến giờ, hai nhà Vương, Dương đều bị tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Lúc đầu dẫn hơn hai trăm người đi thì đã bị tổn thất hơn nửa khi bị tập kích ở khu phố cổ. Trong vụ tập kích này, Dương gia bị tổn thất lớn hơn Vương gia. Bởi vì Dương gia đi trước trong đoàn xe của liên quân hai nhà. Trận kia đã làm cho họ tổn thất cực lớn, khi tập hợp đội ngũ để đuổi theo Mười Một đến núi Liệp Tuần, Dương Chí Viễn chỉ còn chưa đến năm mươi người. Sau đó, hắn lại sắp xếp mười bảy người canh ở dưới chân núi, cộng thêm một số người bị Mười Một và Hỏa Điều đánh lén ở sườn núi, tuy người chết trong vụ đánh lén đó đa số là người của Vương gia, nhưng Dương gia cũng bị chết mất mười mấy người. Bọn họ vất vả chạy lên được đỉnh núi thì lại bị Thiên Táng dắt mũi cho chạy vòng vèo, cuối cùng trúng phải mìn của Tuyết Linh Nhi, khiến cho hai người bị chết, hai người thương nặng. Cho đến giờ phút này, bên cạnh Dương Chí Viễn chỉ còn lại mười hai người. Đương nhiên, đó là chưa tính đến mười bảy người ở dưới chân núi, nếu những người đó lên núi để tụ họp thì quân số của Dương gia cũng không đến nỗi tệ.
Nhưng lúc này tính cả Dương Chí Viễn thì Dương gia cũng chỉ có mười ba người trên núi. Tuy chỉ có mười ba người lại đang rơi vào hoàn cảnh rất tệ hại nhưng hắn cũng không hề có ý định sử dụng mười bảy người đang ở dưới núi. Bởi vì tộc trưởng đã nói, càng nhiều người sống sót trở về, công lao của hắn càng lớn. Dương Chí Viễn đương muốn mang càng nhiều người trở về càng tốt, huống hồ hắn cho rằng trên núi chỉ có một mình tay bắn tỉa kia, cùng lắm thì còn một tên nữa đang ẩn núp. Mười ba người bọn họ chỉ cần cẩn thận không giẫm vào hố bẫy thì cũng đủ để giải quyết tay bắn tỉa kia rồi.
Tiếng súng của Thiên Táng thỉnh thoảng lại vang lên ở phía trước, hơn nữa từ cách di chuyển của Thiên Táng Dương Chí Viễn đoán rằng nhất định Thiên Táng đang quyết chiến với tay bắn tỉa dưới núi, cũng ý thức được đây là cơ hội của hắn. Thiên Táng bị tay bắn tỉa kia giữ chân sẽ không chạy được xa, chờ bọn họ đuổi đến thì hắn chỉ còn đường chết.
Dương Chí Viễn chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Thiên Táng, chính người này đã đùa giỡn hắn, cũng chính người này đã làm hắn mất thể diện với Vương Cao. Hiện giờ thậm chí hắn có thể tưởng tượng thấy vẻ mặt giận dữ của Vương Cao khi hắn thấy mặt mình.
Thấy đã sắp đến vị trí của tay bắn tỉa kia, Dương Chí Viễn như được tiếp thêm động lực, phất tay thúc giục: "Chạy nhanh lên, đừng có để cho hắn chạy!"
Hắn vừa mới dứt lời, bỗng nhiên vang lên tiếng va chạm của kim loại. Dương Chí Viễn liếc mắt nhìn theo bản năng thì thấy một vật tròn tròn đang lăn trên mặt đất cách bọn họ không xa.
''Lựu đạn, mau tránh!" Dương Chí Viễn quát lớn một tiếng, lao về phía trước. Hắn vừa dứt lời thì tiếng nổ chát chúa vang lên, lựu đạn đã nổ tung, sức ép của vụ nổ lan ra bốn phía, bi thép bắn tung tóe. Những người đi đầu của Dương gia đều nằm trong phạm vi của vụ nổ. Trong phút chốc, tiếng nổ của lựu đạn, tiếng rên rỉ của những người bị thương hòa vào nhau.
Tiếng nổ vẫn còn chưa dứt thì đã có một bóng người mảnh khảnh xông ra từ trong rừng, hai tay cầm súng lục, vừa lao tới vừa nổ súng không ngừng. Chiến đấu cự ly ngắn vốn là sở trường của người yểm hộ, hầu như mỗi lần Tuyết Linh Nhi nổ súng đều có người phải mất mạng. Nhất thời người của Dương gia vô cùng hoảng loạn, nhũng người ban nãy không nằm trong phạm vi ảnh hưởng của vụ nổ cũng đều cắm đầu cắm cổ bỏ chạy, không thể tổ chức phản công.
Dương Chí Viễn cả người đẫm máu nằm trên mặt đất, tuy nhiên hắn nhanh chân trốn được, không bị nổ chết tại chỗ nhưng bị một lượng lớn bi thép găm vào thân thể cũng không dễ chịu gì. Con mắt không biết có bị thương hay không, hắn chỉ cảm thấy đau đến mức không mở ra nổi. Hắn chỉ cảm thấy trong tai ù ù, không nghe được gì.
Hắn thở từng hơi, cảm giác vẫn còn được hít thở thật hạnh phúc. Hắn đang cảm thấy mình thật may mắn khi sống sót thì đột nhiên cảm thấy đau đầu, có cảm giác đau đớn như có người dùng gậy khua khoắng trong đầu mình. Cảm giác may mắn của hắn chỉ có thể tồn tại trong chốc lát, Dương Chí Viễn ngoẹo cổ tắt thở. Máu tươi cùng với óc chảy ra từ lỗ máu trên đầu hắn.
Trên sườn núi, Vương Cao đã hoàn toàn suy sụp. Thiên Táng thỉnh thoảng lại bắn lén, gây áp lực tâm lý rất lớn cho người của Vương gia.
Sau khi Hỏa Điểu bị thương, Vương gia đã chuyển từ thế bị động sang thế chủ động. Thế nhưng đến tận giờ Dương Chí Viễn vẫn không giải quyết được tay bắn tỉa trên đỉnh núi mà còn để cho hắn thảnh thơi, thỉnh thoảng lại bắn lén một phát. Mỗi lần tiếng súng vang lên, lại có một chiến hữu bên cạnh mình phải ngã xuống, chính áp lực này đã khiến cho người của Vương gia không dám thò đầu ra, do đó sức tấn công vào Hỏa Điểu cũng yếu đi rất nhiều.
Thiên Táng quả thực đã khiến cho Vương Cao vô cùng kinh hãi, nhìn những người còn lại đang sợ sệt không dám thò đầu lên, hắn cũng chỉ có thể thở dài bất lực. Lúc lên núi, Vương gia có đến sáu bảy mươi người, quân số chiếm ưu thế hơn Dương gia rất nhiều. Nhưng ai ngờ họ lại đụng phải con quái vật như Hỏa Điểu, bị tổn thất rất nhiều người nhưng cũng không làm gì được đối phương, điều này khiến cho Vương Cao rất tức giận. Nhưng người khiến cho hắn uất ức nhất là Thiên Táng, đã có gần mười người của Vương gia chết trong tay hắn. Tuy mười người cũng không phải là nhiều, nhưng áp lực tâm lý mà Thiên Táng gây cho bọn lại vô cùng lớn. Ngoài ra còn có Mười Một không biết đang ở nơi nào, thỉnh thoảng lại đánh lén giết mất máy người, người của Vương gia cứ dần dần ngã xuống. Đến lúc này, tính cả Vương Cao thì Vương gia cũng chỉ còn chưa đến mười người. Đương nhiên, nếu tính cả những người đang nằm thoi thóp trên mặt đất thì Vương gia vẫn có ưu thế về số lượng. Nhưng những người không thể hành động được thì có tác dụng gì?
May mắn vẫn còn mười người đang canh ở dưới chân núi, việc này Vương Cao tự thấy mình quả là biết " nhìn xa trông rộng", tuy chỉ có mười người, nhưng tất cả bọn họ đều rất sung sức... Chuyện đến nước này, hắn cũng không còn quan tâm đến việc canh giữ gì gì đó, mạng của mình còn không giữ nổi mà vẫn còn giữ sức, đó chính là đồ ngu. Vì thế lúc ở đây chỉ còn lại chưa đến mười lăm người Vương Cao đã lệnh cho những người đang ở dưới núi lên cứu viện.
Có điều Vương Cao không biết, viện quân của hắn chỉ sợ là sẽ không tới được, bởi vì bọn họ gặp phải Mười Một.
Có hai bảy người canh ở dưới chân núi, nhưng bọn họ là thủ hạ của hai nhà khác nhau. Khi Vương Cao lệnh cho người của mình lên núi cứu viện, đám người của Dương gia vẫn không nhận được lệnh của Dương Chí Viễn, do vậy mười bảy người của Dương gia cũng không đi cùng mười người của Vương gia. Dương Chí Viễn luôn tính toán đến việc lập công nên rất muốn bảo toàn nhân thủ, nhưng hắn không thể ngờ mình lại mất mạng vì điều đó. Mười người của Vương gia sau khi nhận được lệnh liền nhanh chóng lên núi. Tiếng súng càng lúc càng gần, mười người của Vương gia hôm nay mới cầm súng lần đầu tiên, không khỏi bồn chồn nắm chặt báng súng.