Khi tộc trưởng Long gia và các trưởng lão lao ra khỏi phòng hội nghị thì trận chiến cũng đã kết thúc, họ chỉ có thể thấy ánh đèn xe khuất dần trong màn đêm.
Trên sân lớn của Long gia vô cùng lộn xộn, hơn mười người trong tộc nằm giữa vũng máu, một đám người vây quanh cấp cứu, nhiều người thì lại quát mắng gào thét. Cổng sắt của khu nhà ở bị xiêu vẹo, xung quanh còn có vài vết ám đen tạo ra bởi vụ nổ.
Vẻ mặt tộc trưởng Long gia rất khó coi, phía ngoài chiến đấu quyết liệt như vậy, hắn và các vị trưởng lão đều chẳng nghe thấy gì. Muốn trách cũng chỉ có thể trách phòng hội nghị cách âm quá tốt, vốn là để tránh bị nghe lén, nhưng không ngờ bây giờ lại tự trói chân mình.
Tộc trưởng Long tộc nghiến răng, tức giận trợn mắt, quát lên: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Tộc trưởng!" Long Vũ, một trong mười đại cao thủ của Long gia chạy đến, chắp tay, nói với vẻ hổ thẹn: "Vừa rồi có bảy người ngồi trên hai chiếc xe xông vào trong gia tộc, thấy người là nổ súng, trong lúc bất ngờ mọi người không kịp ngăn cản cho nên...''
Thấy tâm phúc của mình là Long Vũ ra mặt, tộc trưởng Long gia mới kìm nén cơn giận, vẻ mặt âm trầm hỏi: "Những kẻ đó là ai?”
"Không biết.'' Long Vũ đáp: "Bọn họ đều che mặt, hơn nữa đều cầm súng. Tôi đoán có lẽ họ cũng chính là kẻ gây ra những vụ nổ ở ba đại gia tộc khi trước."
Long Giao hỏi: "Bọn họ rốt cuộc là ai? Tại sao lại ra tay với chúng ta?"
Không ai có thể trả lời hắn, ngay cả kẻ thông minh như Long Hải Du cũng không trả lời được.
Tộc trưởng Long gia hít một hơi thật sâu, cố kìm nén sự tức giận trong lòng, trầm giọng hỏi: "Tình hình thương vong thế nào? .
Long Hà cũng đồng thời hỏi: "Đã phái người đuổi theo bọn chúng chưa?"
"Có tổng cộng hai mươi mốt người bị thương, hơn nữa thương thế đều rất nghiêm trọng.'' Long Vũ nói, sau đó trả lời Long Hà: "Đã phái người đuổi theo, nhưng họ có vũ khí nóng, hơn nữa đã chạy được một lúc. Người của chúng ta còn phải đi lấy vũ khí sau đó mới lái xe đuổi theo, sợ rằng không đuổi kịp.''
Long Hà hừ một tiếng rồi im lặng. Ở Trung Quốc, cất chứa vũ khí là tội rất nặng. Tuy ba đại gia tộc đều có súng đạn, nhưng cũng không dám công khai sử dụng. Bởi vậy những người tuần tra đều không mang súng ống theo, nếu không thì sẽ chẳng dễ dàng bị tập kích như vậy, để cho kẻ địch quét ngang sân lớn, giết chết hơn hai mươi người, sau đó nghênh ngang rời đi.
Vì thế nên Lục Dương vẫn luôn cảm thán võ thuật đã hết thời, thời đại của vũ khí nóng, cho dù võ công của ngươi cao đến đâu thì cũng không nhanh bằng viên đạn. Công sức khổ luyện mấy mươi năm cũng không chịu nổi một phát đạn, điều này chính là nguyên nhân khiến cho người luyện võ ngày càng ít.
Tộc trưởng Long gia phất tay, ý bảo mọi người im lặng, sau đó gọi: "Hải Du.''
Long Hải Du tiến lên một bước, cung kính nói: "Tộc trưởng.''
Tộc trưởng Long gia nhìn hắn, hỏi: "Ngươi nghĩ như thế nào về việc này?''
Long Hải Du trầm tư một lát, sau đó nói: " Tộc trưởng, ta nghĩ rằng đám người này không chỉ đơn giản là muốn đối phó Long gia chúng ta."
"Hả?" Long Hải Du nói tiếp: "Ta đồng ý với ý kiến của Long Vũ, đám người này có lẽ cũng chính là những kẻ gây ra những vụ nổ ở ba đại gia tộc khi trước. Hơn nữa, ta đoán rằng những chuyện xảy ra ở kinh thành gần đây đều do bọn họ gây ra.''
Tộc trưởng Long gia chớp mắt, hỏi: "Sao ngươi lại nghĩ như vậy?"
"Trực giác.'' Long Hải Du nói: "Tộc trưởng không thấy mọi việc quá trùng hợp sao? Sở Nguyên vừa tiêu diệt Cuồng bang, thân mình còn lo chưa xong, vậy mà lại có thể nghênh ngang chạy đến giết người của Dương gia, hơn nữa không chỉ một người, Long Hồn sẽ để cho chuyện này xảy ra sao? Thấy Long Hồn vẫn chưa đụng đến hắn, ta liền đoán rằng Long Hồn có lẽ đã sớm biết chuyện này không phải do hắn gây ra.
Hơn nữa hắn không có thù oán gì với Vương gia, xung đột của hắn với Từ Khiêm cũng không lớn, không cần phải làm cho Từ Khiêm và Vương gia đều liều mạng mới mình, hành vi thiếu khôn ngoan này cũng chẳng phải tác phong thường thấy nơi hắn. Vậy nên ta nghĩ rằng: Sở Nguyên bị kẻ khác hãm hại, mà người hãm hại hắn, rất có thể chính là những kẻ đã gây ra các vụ nổ ở ba đại gia tộc chúng ta, cũng chính là những kẻ đến tập kích hôm nay."
Long Hải Du phân tích vô cùng hợp lý, tộc trưởng Long gia và đám trưởng lão nghe hắn nói vậy đều ngầm đồng ý.
Long Hà hỏi: "Theo phán đoán của ngươi, những kẻ đó là ai?"
"Không biết.'' Long Hải Du lắc đầu nói.
Tộc trưởng Long gia hỏi: "Mục đích của bọn họ là cái gì?''
Long Hải Du ngẫm nghĩ, sau đó đáp: "Có lẽ họ muốn gây hỗn loạn, làm cho cả kinh thành, thậm chí cả nước đều rơi vào hỗn loạn, thừa nước đục thả câu. Hơn nữa dám gây ra những chuyện lớn như vậy ở kinh thành, lại còn dám ra tay với ba đại gia tộc chúng ta, chắc chắn không phải là thế lực ở kinh thành hay trong nước. Ta đoán rằng đây là một thế lực đến từ nước ngoài.''
Long Hà tức giận nói: "Long Trường Sinh?''
"Không phải là hắn.'' Long Hải Du nói: "Long Trường Sinh và người của Vận Mệnh có lẽ đang bị Long Hồn giám sát, tạm thời hắn sẽ không dám có hành động liều lĩnh, nếu không thì Long Hồn sẽ ra tay với hắn ngay lập tức.''
Long Hà căm hận nói: "Trừ hắn ra còn có thể là ai?''
Long Hải Du cười khổ nói: "Ta không biết, nhưng ta dám khẳng định không phải Long Trường Sinh làm chuyện này. Cho dù hắn có thể qua mắt được Long Hồn, nhưng với tính tình của hắn, nếu muốn đối phó với chúng ta thì sẽ không cho người đến gãi ngứa như vậy mà sẽ ra tay giết sạch Long gia chỉ trong một lần.''
Tộc trưởng Long gia nói: "Không phải là hắn vậy còn có thể là ai? Bọn họ làm như vậy có mục đích gì?"
"Tộc trưởng." Long Hải Du nói: "Trước hết chưa cần bàn đến ai làm chuyện này, ta cảm thấy được chuyện này cũng là một cơ hội tốt cho Long gia chúng ta."
"Hả?" Tộc trưởng Long gia nhìn hắn với vẻ nghi hoặc, hỏi: "Cơ hội gì?"
"Chúng ta có thể thông báo cho Vương gia và Dương gia để cho bọn họ cẩn thận đề phòng, vừa tạo quan hệ tốt với hai nhà vừa có thể mượn cớ gia tộc vừa bị tập kích nên tổn thất nặng nề, nay gia tộc muốn dốc toàn lực truy tìm thủ phạm để báo thù cho người đã chết để thoát ra khỏi cuộc đấu giữa Vương gia, Dương gia và Sở Nguyên."
Tộc trưởng Long gia trầm ngâm một lát sau đó ngẩng đầu nhìn Long Hà. Nhưng vị trưởng lão vốn phản đối dữ dội nhất này tựa hồ đã bị những lời nói của Long Hải Du thuyết phục, không có ý kiến gì nữa. Tộc trưởng Long gia gật đầu nói: "Ý hay, Hải Du, chuyện này giao cho ngươi."
''Vâng'' Long Hải Du cung kính đáp lời.
Long gia bị tập kích, mỉa mai là ngay cả việc đối phương là ai bọn họ cũng không biết. Hai chiếc xe, bảy khẩu súng, cộng thêm mấy quả lựu đạn phá vỡ cửa lớn của gia, xông vào bên trong tàn sát. Viện binh của Long gia còn chưa kịp đến, những người này đã nhanh chóng bỏ chạy. Toàn bộ sự việc xảy ra trong vòng chưa đầy một phút, làm rất gọn gàng. Long gia không hề phòng bị, bị đánh đến chẳng kịp trở tay, thậm chí còn không đánh trả được chút nào. Trong lần tập kích này, Long gia đã tổn thất hơn hai mươi người.
Long Hải Du muốn mượn chuyện này làm cái cớ để Long gia thoát khỏi cuộc đấu giữa Mười Một và hai nhà Vương, Dương. Nhưng hắn không biết rằng, cùng lúc đó, Vương gia và Dương gia cũng đều bị tập kích.
Dương gia.
"Ầm!" Một tiếng nổ thật lớn vang lên, không khí run rẩy.
Ngay sau đó, tiếng kim loại va chạm cực lớn vang lên ở cửa trước. Người của Dương ra hoang mang chạy ra xem chuyện gì đang xảy ra, đúng lúc này, tiếng súng ''đoàng đoàng đoàng'' vang lên không ngừng.
Hai chiếc xe việt dã tông mạnh vào cửa lớn của Dương gia, một chiếc dừng lại, một chiếc khác húc đổ cửa sắt xông tới. Những người canh gác của Dương gia vừa thò mặt ra đã phải đối mặt với làn đạn dày đặc như mưa, vô số những viên đạn đục thủng vọng gác và ba người trong đó giống như tổ ong vò vẽ.
Từ trên chiếc xe đã dừng lại kia có bốn người mặc trang phục chiến đấu nhảy xuống, trùm kín mặt, tay cầm súng tiểu liên. Bốn người này chạy theo chiếc xe việt dã đã móp méo cả đầu xe, nhưng vẫn tiếp tục lao lên, vừa chạy vừa nhả đạn không ngừng. Trên đường đi, chỉ cần trông thấy bóng người, bất kể là người già, phụ nữ hay trẻ nhỏ đám lính đánh thuê đều nã đạn, thấy nạn nhân cả người đầm đìa máu tươi mới quay đầu bỏ đi không thèm nhìn lại.
"Chuyện gì xảy ra vậy? !" Tộc trưởng Dương gia tức giận quát lên, khi nãy hắn đang ở cùng các vị trưởng lão, nghe thấy tiếng súng thì vội vã chạy đến, bên cạnh hắn là các vị trưởng lão và một số người trong Dương gia.
"Tộc trưởng!" Một người đàn ông trung niên lo lắng nói: "Có người tập kích, đã xông vào trong rồi."
Tộc trưởng Dương gia giận tái cả mặt, quát: ''Là ai? Sở Nguyên à?"
"Không thể là hắn." Dương Đại Vĩ nói: "Người của chúng ta vẫn đang đuổi theo hắn, trừ khi hắn có thể phân thân."
Dương Thiên Hoa quát: "Trừ hắn ra thì có thể là ai?"
Câu này vừa nói ra, mọi người liền trở nên trầm mặc.
Đúng vậy, trừ hắn ra, còn có kẻ nào muốn đối phó với Dương gia?
Tộc trưởng Dương gia phất tay, tạm thời bỏ qua vấn đền này, hỏi: "Bây giờ những kẻ đó đang ở đâu? Tổn thất của chúng ta thế nào?"
"Tại sân lớn.'' Người đàn ông trung niên vội nói: "Tất cả bọn họ đều có súng, người của chúng ta không ngăn được, họ đã xông vào tận sân lớn rồi."
"Đội bảo vệ đâu?" Dương Phương lớn tiếng hỏi: "Không phải còn có một đội bảo vệ được trang bị vũ trang sao?"
Người đàn ông trung niên đáp: "Đội bảo vệ đang chiến đấu với bọn họ, giờ đã vây được những kẻ đó ở quảng trường."
Đội bảo vệ vũ trang này được xây dựng sau lần bị Đán Đao tấn công, lần đó Dương gia bị tổn thất nặng bởi Đán Đao và những người của Vận Mệnh. Sau việc đó, bọn họ cũng đã rút ra kinh nghiệm, hiểu được tầm quan trọng của vũ khí nóng, bởi vậy đã bí mật xây dựng một đội ngũ vũ trang. Đội ngũ vũ này trang bình thường sẽ không lộ diện, cũng sẽ không tập bắn hay diễn tập các loại.
Phải biết rằng cất giấu vũ khí là tội nặng, chính phủ Trung Quốc đã sớm biết ba đại gia tộc đều bí mật cất giấu vũ khí, nhưng số lượng cũng không nhiều lắm nên không gây uy hiếp, mắt nhắm mắt mở bỏ qua chuyện này. Thế nhưng cất giấu là một chuyện, đem ra sử dụng lại là một chuyện khác, vậy nên tuy xây dựng đội ngũ vũ trang này nhưng lại không thể để cho bọn họ luyện tập. Nói thẳng ra, đây là một vũ khí bí mật không thể để kẻ nào biết.
Trong lần đuổi giết Mười Một này, tộc trưởng Dương gia rất thận trọng, không phái đội ngũ bí mật này đi mà để họ lại. Hiện giờ, xem ra quyết định đó vô cùng sáng suốt.