Miếu Ngụy Vương nằm trên núi Ngụy công ở phía tây ngoại ô kinh thành , nơi đây không phải là địa điểm du lịch, ngày thường ngoại trừ người đến thắp hương cũng có rất ít người đến đây thăm thú. Miếu Ngụy Vương to lớn nhưng vắng ngắt, thậm chí có thể giăng lưới bẫy chim ở cửa miếu.
Trước miếu Ngụy Vương có một hàng xem bói, người đàn ông xem bói cũng không quá già, trông khoảng năm mươi tuổi. Làn da ngăm đen râu ria xồm xoàm, mái tóc đã muối tiêu rối tung rối bù, nhìn có vẻ rất chán nản, đôi mắt vô thần dường như mang theo tâm sự nặng nề. Lưng hắn khom xuống giống như có gánh nặng vạn cân đang đè nặng trên vai. Người đàn ông này, nhìn qua là thấy đã trải qua nhiều nốt trầm trong cuộc đời.
Lúc này, người đàn ông xem bói đang ngồi cúi đầu trong quầy hàng, nét mặt vô cảm như chẳng có bất kỳ chuyện gì trên đời có thể gây hứng thú cho hắn.
Bỗng dưng, ánh chiếu tà đang bao phủ người hắn bị một thân ảnh che khuất. Người đàn ông bỗng cảm thấy điều gì đó, liền ngẩng đầu lên nhìn, một bóng người vô thanh vô tức xuất hiện trước quầy từ lúc nào. Khi y nhìn rõ khuôn mặt của người này, đồng từ co lại một chút, kinh ngạc thốt lên: "Trường Sinh?”
"Cái tên đó, từ lâu ta đã không dùng rồi." Người mới đến cúi đầu nhìn hắn, giọng nói trầm thấp: "Giờ ta không có tên, ngươi có thể gọi ta là Mười Ba."
"Chà.’’ Người đàn ông coi bói nhếch môi, nói với giọng mỉa mai: "Ngươi vứt bỏ cả tổ tông rồi hả? ‘’
Ánh mắt Mười Ba rất lạnh lùng, lạnh đến mức khiến cho người khác có cảm giác thê lương, hắn nhạt nhẽo nói: "Đừng nên thử chọc giận ta, ta sẽ giết ngươi. Mặc dù hiện tại ta cũng rất muốn làm như vậy rồi.’’
Khuôn mặt vô cảm củangười đàn ông coi bói hiện lên một vẻ khinh thường: "Vậy bây giờ ngươi có thể ra tay.’’
Mười Ba lạnh lùng nhìn hắn, người đàn ông coi bói cũng ngang tàng nhìn lại. Cho dù ánh mắt Mười Ba làm cho hai mắt hắn rất khó chịu, nhưng hắn vẫn cố gắng mở to mắt, không muốn lộ ra vẻ nhát gan trước mặt Mười Ba.
Sau một lúc, Mười Ba mới thu lại ánh mắt, khẽ thở dài nói: "Ta không giết ngươi, ngươi chết, nàng sẽ đau lòng.’’
Người đàn ông xem bói khẽ chớp mắt, trong đó hiện lên một chút bi thương? Tuy hắn che dấu rất tốt, nhưng Mười Ba vẫn thấy được vẻ bi thương trong mắt đó, gã khẽ thở dài, chậm rãi nói: "Những năm qua, ngươi sống thế nào?"
"Nhờ phúc của ngươi. Vẫn chưa chết." Rồi liếc mắt nhìn gã, hỏi: "Tới tìm ta làm gì?"
Mười Ba trầm mặc một lúc, sau đó mở miệng nói: "Suốt hai mươi năm qua, ta vẫn luôn tìm nàng.’’
Vẻ mặt vô cảm của người đàn ông xem bói cuối cùng cũng lộ ra vẻ bi thương, giọng điệu trở nên thân thiện hơn, hỏi: "Có tin tức gì không?’’
Mười Ba khẽ lắc đầu, nói: "Có chút phát hiện, chuyện năm đó có lẽ có liên quan đến Huyết Mân Côi .’’
"Huyết Mân Côi?" Người đàn ông xem bói nhíu mày.
"Ừm.” Mười Ba nói: "Ta đã tiêu diệt Huyết Mân Côi, đáng tiếc vẫn không có manh mối gì.’’
"Không liên quan đến bọn họ? .
"Không, nhất định là có liên quan. Có điều bọn họ cũng chỉ là quân cờ trong tay kẻ khác.’’
Ánh mắt người đàn ông coi bói hiện lên vẻ căm hận, trầm giọng hỏi: "Ai là chủ mưu?"
"Không biết. Ta vẫn đang điều tra.” Mười Ba hỏi: "Ngươi thì sao? Những năm này có được đầu mối gì không?”
Người đàn ông xem bói cười khổ nói: "Ta có thể làm gì? Một lão già xem bói không quyền không thế."
Ánh mắt Mười Ba lại trở nên lạnh lùng, nói: "Ngươi đúng là đồ phế vật."
Sắc mặt người đàn ông xem bói bỗng tái nhợt, sau đó lại hiện lên vẻ bất đắc dĩ và thống khổ. Hắn cười khổ nói: "Đúng, đúng thế. Ta là phế vật. Cái gì cũng không làm được, cái gì cũng không làm được.’’
Hắn bỗng nhiên bật dậy, trừng mắt nhìn Mười Ba, lớn giọng nói như muốn phát tiết sự nhẫn nhịn, ủy khuất cùng thống khổ suốt hai mươi năm nay: "Ta có thể làm gì? Ta không phải là công tử cao cao tại thượng của thế gia như ngươi, ta chỉ là một tên phàm phu tục tử! Ta dùng cái gì để điều tra? Ngươi nói đúng, ta chính là phế vật" .
Người đàn ông xem bói vô cùng kích động, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt già nua. Hắn chậm rãi ngồi xuống, hai tay ôm mặt, đôi vai run rẩy không ngừng, cắn răng nức nở nói: "Ta không sợ chết. Thế nhưng nếu ta chết đi, con gái của chúng ta phải làm sao? Một mình con bé phải sống thế nào?"
Mười Ba yên lặng nhìn hắn, không mở miệng nói nữa.
Một lúc sau, hắn mới hỏi: "Con gái của nàng tên là Tiểu Tuệ phải không?’’
Người đàn ông xem bói lau nước mắt. Khẽ gật đầu.
"Theo họ của ngươi? .
Người đàn ông xem bói trừng mắt, liếc nhìn gã tức giận nói: "Nói nhảm, chẳng lẽ ta lại để nàng mang họ Long sao?"
"Ừm.’’ Mười Ba không để tâm đấn sự châm chọc của hắn, khẽ gật đầu nói: "Không mang họ Long, cũng tốt."
"Tốt, hừ.’’ Người đàn ông xem bói giận dữ nói: "Ta sẽ không để cho nàng có chút quan hệ nào với Long gia các ngươi.’’
"Ta, giờ cũng không phải họ Long.’’
"Hừ!" Người đàn ông xem bói cười lạnh: "Ngươi họ heo họ chó gì cũng được, đâu liên quan gì đến ta.”
Nếu những người khác nghe được lời này nhất định họ sẽ trợn mắt há hốc mồm. Vận Mệnh - Mười
Ba đại danh đỉnh đỉnh lại bị kẻ khác mỉa mai như vậy, mà nhìn dáng vẻ của hắn thì hình như cũng không tức giận chút nào?
Mười Ba khẽ nhíu mày, nói: "Ta biết ngươi rất ghét ta, ta cũng rất ghét ngươi. Nếu như không có ngươi, nàng cũng sẽ không xảy ra chuyện.’’
Vẻ mặt người đàn ông xem bói bỗng cứng lại, thống khổ nhắm mắt, cười cay đắng nói: "Ngươi tới là để cười nhạo bộ dạng thảm hại của ta sao, vậy chúc mừng ngươi, ngươi thấy được rồi. ''
"Ta đến để nói cho ngươi, gần đây Tiểu Tuệ khá thân thiết với người của Vương gia, tốt nhất ngươi nên ngăn nàng."
Người đàn ông xem bói giật mình, nhíu mày.
Mười Ba nhìn hắn một chút, sau đó liền quay người bỏ đi. Gã đi được vài bước lại do dự dừng lại, cuối cùng thở dài nói: "Còn một việc nữa, ta đã thấy con trai của nàng."
"Loảng xoảng!" Người đàn ông xem bói bỗng nhiên bật dậy làm đổ ghế, vẻ kinh ngạc hiện lên trong đôi mắt đỏ hồng vì nước mắt. Nghiến chặt răng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Mười Ba, hai bàn tay đang chống lên mặt bàn đang không ngừng run rẩy cho thấy lúc này hắn đang vô cùng kích động.
Mười Ba không quay đầu nhìn hắn, chậm rãi nói: "Ta vốn không muốn nói cho ngươi, nhưng hắn dù sao cũng là con trai của ngươi và Long Minh, ngươi có quyền biết."
"Hắn ở đâu? Sống có tốt không?" Người đàn ông xem bói không biết thanh âm của mình đang run run, hàm răng cũng đánh vào nhau lập cập, thậm chí ngay cả nước mắt lại tuôn ra từ lúc nào không biết. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Mười Ba, sợ chỉ nháy mắt một cái là người này liền biến mất.
Mười Ba nói: "Ngươi gặp hắn rồi, nếu như ngươi để ý."
"Ta đã gặp hắn?" Ánh mắt người đàn ông xem bói sáng lên, vắt óc suy nghĩ để tìm một chút manh mối.
"Nửa tháng trước hắn đã tới đây, là do ta sắp xếp."
"Nửa tháng trước?" Người đàn ông xem bói vỗ mạnh vào đầu mình, không tài nào nhớ tổi cách đây nửa tháng đã gặp những người nào.
"Nghĩ không ra thì thôi." Mười Ba quay đầu, liếc mắt nhìn hắn, nói: "Năm đó ta chỉ cứu được Tiểu Tuệ, sau đó giao nàng cho ngươi, Ông trời có mắt, hơn hai mươi năm, rốt cục ta cũng tìm được con trai nàng."
Người đàn ông xem bói gào lên: "Hắn là ai? Con của ta ở đâu?"
Mười Ba lắc đầu nói: "Bây giờ ngươi không xứng gặp hắn." Sau khi nói xong liền rời đi, không hề quay đầu lại.
"Khốn kiếp! Trường Sinh! Ngươi đứng lại!" Người đàn ông xem bói vội vã đuổi theo, bởi vì quá vội, chân vấp vào bàn bị ngã lăn ra đất. Khi hắn ngẩng đầu lên, Mười Ba đã đi xa, chỉ còn thấy một bóng dáng mơ hồ.
"Khốn kiếp! Trường Sinh! !" Người đàn ông xem bói gào lên hết cỡ, không cách nào đuổi kịp Mười Ba.
Mười Ba trở lại chân núi, có một chiếc xe con chờ sẵn, trong xe chỉ có lái xe. Thấy Mười Ba, ánh mắt người lái xe lộ ra vẻ cung kính.
Mười Ba lên xe xong không nói một lời, tài xế tự giác lái xe trở về.
"Gặp hắn rồi?" Thanh âm của Lục Đạo bỗng vang lên từ loa của xe, bất luận lái xe hay Mười Ba đều không chút ngạc nhiên.
"Ừ." Mười Ba đáp.
"Hắn như thế nào?"
Mười Ba nghĩ ngợi, cuối cùng nói ra hai chữ: "Phế vật."
"Ừm. Cuộc sống cực khổ hơn hai mươi năm đã làm mất đi ý chí của hắn." Lục Đạo im lặng một chút, sau đó lại hỏi: "Ngươi nói việc của Mười Một cho hắn rồi à?"
"Ừ."
Tiếng cười lạnh lẽo của Lục Đạo vang lên từ trong loa: "Chỉ cần hắn chịu rời núi, ván cờ này sẽ trở nên rất thú vị."
Mười Ba khẽ gật đầu, không nói lời nào.
Lục Đạo nói: "Ta biết ngươi không muốn gặp hắn, nhưng chuyện này ngươi không làm không được. Chuyện xảy ra năm đó là do hắn, cũng nên do hắn chấm dứt. Vậy nên bất luận thế nào, hắn đều phải rời núi."
Mười Ba hỏi: "Chỉ cần nói cho hắn việc của Long Minh là được, tại sao ngươi nhất định phải cho hắn biết chuyện Mười Một?"
"Sếp của ta, ngươi nghĩ về "nhân tính" quá đơn giản rồi." Lục Đạo thở dài nói: "Chỉ Long Minh không khơi dậy nổi ý chí của hắn, hơn hai mươi năm nay hắn luôn sống trong sự tự trách và áy, qua việc hắn sa sút suốt hai mươi năm nay là có thể nhận ra. Vì Long Minh, hắn sẽ ra tay, nhưng ta chưa bao giờ làm việc gì mà không nắm chắc, cho nên ta nhất định phải cho hắn biết chuyện của Mười Một để chắc chắn hơn nữa. Cho hắn động lực, hắn mới có thể liều mạng, dù sao đây chính là vợ và con trai của hắn...."
Mười Ba hỏi: "Kế hoạch của ngươi là gì?"
"Hắc hắc, không thể nói trước được, kế hoạch luôn phải biến hóa theo thời thế. Chờ khi trận hộn chiến này trở nên quyết liệt, chính là thời điểm chúng ta động thủ. Đúng rồi, ngươi phải cẩn thận DK, thằng đó là người điên. Ta nghi việc xảy ra với Long gia, Dương gia, Vương gia và Từ Khiêm không phải do Trương Chấn làm, hắn không lớn gan đến mức đụng đến những kẻ kia."
"Ngươi nghi ngờ DK "
"Ừ, ta chắc chắn khoảng 80% là do hắn làm. Hơn nữa hắn cũng có đủ lý do để làm như vậy."
Mười Ba hỏi: "Nói cho Mười Một biết chưa?"
"Sao lại phải nói cho hắn biết?" Lục Đạo cười âm hiểm: "Nếu như hắn đủ thông minh..., thì sẽ tự mình nghĩ ra. Nếu như hắn không thể nghĩ ra, vậy càng hợp ý ta."
"Đừng có làm quá phận."
"Yên tâm, ta sẽ không có ý đồ với Mười Một, hơn nữa hắn cũng không phải kẻ ngốc, trước giờ đều rất cảnh giác với ta. Hơn nữa, chúng ta là minh hữu. Việc vô sỉ như bán đứng minh hữu ta không làm được. Hắc hắc hắc."
Nghe những lời này của Lục Đạo, Mười Ba không biểu lộ gì, nhưng người lái xe liền trợn trắng mắt.
Tên Lục Đạo này, am hiểu nhất chính là bán đứng "minh hữu ".