Hít một luồng khí lạnh, Dương Tư Vũ cố gắng làm mình bình tâm trở lại, rồi mới nói :” Ngươi nghĩ ta sẽ tin câu chuyện lâm ly bi đát mà ngươi kể sao ? Ngươi nghĩ ta mới chỉ có vài ba tuổi, tùy tiện tự biên tự diễn một bộ truyện xưa mà ta sẽ tin sao? Ừm, gia gia, nếu như ngươi mỗi ngày đều nhớ đến chúng ta, vậy khi bà nội chết, ngươi ở đâu ? Đang ở trên người nữ nhân khác. Lăn qua lăn lại trên người nữ nhân khác so với việc đưa tiễn bà nội đi nốt đoạn đường cuối cùng quan trọng hơn sao? Còn có, lúc mà ta bị khi dễ, cha mẹ ta bị châm chọc, ngươi ở nơi nào ? Ngươi chìm đắm trong men rượu. Lúc Phùng gia gia đến đưa chúng ta đi, thậm chí còn giúp chúng ta từ nay về sau rời khỏi Dương gia chết tiệt này, ngươi ở nơi nào ? Gia gia của ta, ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi lúc đó ở đâu ? Làm gì ? Còn lúc cha mẹ ta chết , ngươi cũng đang ru rú ở đâu ?”
Dương Thiên Minh đương nhiên không trả lời được, thân thể lão càng run rẩy kịch liệt hơn.
“Không nói nên lời? Hay là không dám nói ? Để ta nói giùm cho. Lúc mà cha mẹ ta chết, ngươi còn đang hú hí với tiểu tình nhân của ngươi, con trai ngươi chết mà ngươi vẫn thờ ơ như con chó chết, lại còn chạy đi tìm tiểu tình nhân kia thân mật. Ta nói đúng không ? Gia gia .”
Lạnh lùng nhìn Dương Thiên Minh, nhìn dáng vẻ thống khổ của lão, Dương Tu Vũ cười cười, cúi ngươi xuống nhẹ giọng nói bên tai lão :” Rất đau đớn sao? Nghe nói uống thuốc này sẽ không chết ngay, nhưng mà sẽ rất đau rất đau, đau đến chết mới thôi. Gia gia, ta ti mỉ làm giúp ngươi bữa tối cuối cùng này, ngươi có thích không?”
Dương Thiên Minh nỗ lực trở mình trừng mắt nhìn Dương Tư Vũ, thế nhưng toàn thân bất lực, không mở miệng nổi.
Dương Tư Vũ nhẹ giọng thở dài :” Đừng nhìn ta như thế, ta sẽ gặp ác mộng đấy. Gia gia, đến cả lúc chết ngươi cũng còn muốn làm cho cháu gái đau lòng sao?”
Dương Thiên Minh hô hấp mỗi lúc một gấp, không biết là do khó thở, hay là tác hại của độc dược làm thân thể đau đớn, một giọt mồ hôi cực lớn từ trên trán chảy ra. Không lâu sau, hai bên thái dương đều ướt đẫm.
“Kỳ thực, hồi còn nhỏ ta cũng rất muốn ngươi chết. Thế nhưng ta không dám, ta sợ.” Dương Tư Vũ cười yếu ớt :” Thực sự phải cảm tạ người kia, đã cho ta dũng khí, giúp ta làm được một việc mà trước đó ta không dám làm. Ha ha, gia gia, ngươi cũng nên cảm tạ hắn chứ ? Ngươi tự xem lại mình đi, sống làm chi cho chật đất. Một người cô đơn không con không cháu, có cháu gái đưa tiễn một đoạn cuối này, quá tốt rồi. Ít nhất, ngươi cũng còn có người thân chăm sóc lúc lâm chung. A.”
Dương Tư Vũ vươn tay nhẹ nhàng đặt lên trán của Dương Thiên Minh, tay nàng tuy lạnh, nhưng trong lòng bàn tay thì sớm đã ướt đẫm. Mặc dù trên mặt nàng không có biểu hiện gì, kỳ thực trong lòng nàng vẫn vô cùng khẩn trương. Đây là lần đầu tiên nàng hại người, lại còn chính là gia gia của mình, trong đầu cứ như là dầu bỏ thêm giấm, loạn thất bát tao tư vị gì cũng có (giấm bỏ vô dầu nấu sôi lên sùng sục còn có khói xanh lè)
Nàng cảm nhận được Dương Thiên Minh càng lúc càng run rẩy yếu ớt đi, biết được lão sắp đến lúc, liền tiến đến gần tai lão nói :” Gia gia, lên đường đi. Gặp bà nội, Phùng gia gia cùng cha mẹ nhớ thay ta vấn an họ. Nhắc nhở bọn họ đừng lo lắng cho ta, ta sẽ sống rất tốt, rất tốt.”
Lúc này, Dương Thiên Minh lúc tối hậu đột nhiên hồi quang phản chiếu, đột nhiên túm lấy cổ tay Dương Tư Vũ đang khoát lên vai lão.
Dương Tư Vũ bị động tác bất thình lình này hù dọa, sợ hãi kêu “A” một tiếng, vô ý thức nhảy ra phía sau. Nhưng Dương Thiên Minh nắm rất chặt, Dương Tư Vũ dùng hết sức lực cũng không giẳng ra được.
Đúng lúc Dương Tư Vũ lên tiếng, Trương Chấn liền nhảy tới , dùng sức kéo cánh tay của Dương Thiên Minh qua. Hai người hợp sức, Dương Tư Vũ cuối cùng cũng gỡ được tay ra, thế nhưng trên cổ tay còn rõ vết hằn. Còn Dương Thiên Minh , lão vẫn nằm ở đó, mắt vẫn trợn trừng lên, nhìn thẳng vào Dương Tư Vũ , trong mắt tràn ngập hối ý lận hận ý. Chỉ là thân thể lão không còn run rẩy nữa, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy nữa. Trương Chấn cắn răng đưa tay đến gần mũi của lão, rồi ngẩng đầu lên nói với Dương Tư Vũ:” Đã chết.”
Nghe được hai chữ “ Đã chết.” này, thân thể Dương Tư Vũ liền mềm nhũn ra, ngã sấp xuống. Trương Chấn nhanh tay đỡ lấy nàng, thân thiết hỏi :” Tư Vũ, ngươi có sao không?”
Dương Tư Vũ che khuôn mặt trắng bệch lại , nhắm mắt an tĩnh một hồi, cảm giác được khí lực dần dần trở lại thân thể , mới giãy ra từ trong lòng Trương Chấn, nhẹ giọng nói :” Không sao, chỉ hơi chóng mặt một chút.”
Nhìn thấy Dương Thiên Minh vẫn trừng mắt trắng dã nhìn mình, Dương Tư Vũ liền nhắm mắt nói :” Ta ghét lão nhìn ta như vậy.”
Dương Tư Vũ lại nhìn thi thể của Dương Thiên Minh lần nữa nói :” Ngươi ngay cả tư cách nhìn ta cũng không có đâu.”
Trương Chấn thở dài, nói :” Lão, em định giải quyết thế nào đây?”
Dương Tư Vũ liếc mắt nhìn Trương Chấn , nói :” Thiêu hắn, tro cốt cũng không được xót lại. Cho dù đã chết, ta cũng không để hắn được như ý đâu.”
“Em thật sự hận lão như thế sao?”
« Hận ? » Dương Tư Vũ cười lạnh : « Ta đâu chỉ hận lão, ta còn hận không thể xẻ từng miếng thịt của lão ! Nếu như không do lão, cha mẹ ta sao lại phải chết ? Ta sao lại phải để người khi dễ đến nông nỗi này !? « Nói hai câu, Dương Tư Vũ gần như là rít lên.
Trương Chấn an ủi :” Có ta ở đây, không ai dám khi dễ em nữa đâu.”
Dương Tư Vũ không nói gì, không biết là có nghe thấy những lời Trương Chấn nói hay không, hay là nghe thấy nhưng không để trong lòng. Nàng chỉ nhìn chằm chằm thi thể của Dương Thiên Minh, sắc mặt vô cùng phức tạp, khi thì nghiến răng nghiến lợi, khi thì cười nhạt.
Trương Chấn không nói gì. Hắn vẫn đứng bên cạnh nhìn nàng.
Rốt cuộc , Dương Tư Vũ cũng thu lại lãnh ý cùng hận ý vừa bộc lộ ra ngoài, liếc mắt nhìn Trương Chấn, nói :” Mệt quá, ta đi nghỉ trước.”
Trương Chấn gật đầu :” Đi đi, ở đây cứ giao cho ta.”
Dương Tư Vũ liếc mắt nhìn thi thể của Dương Thiên Minh một cái cuối cùng, rồi đi ra và không quay đầu lại. Chỉ là trong khoảnh khắc khi nàng quay người, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Sau khi Dương Tư Vũ rời đi, Vĩ ca, Hắc tử cùng bốn bảo tiêu lập tức tiến vào. Vĩ ca đến trước thi thể Dương Thiên Minh dò xét một chút, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu, ý chỉ là đã chết thật sự.
Trương Chấn thở dài, nhắm mắt lại nói :” Thiêu xác lão, tro cốt tách ra rồi đem chôn.”
Hắc tử không biết lôi từ đâu ra một chiếc bao tải, cùng một tên bảo tiêu khác đem thi thể Dương Thiên Minh nhét vào túi.
Về phần xử lý thi thể, rất đơn giản, Trương gia ở Trung Quốc cũng có thế lực, liên hệ vài hắc bang có quan hệ mật thiết, để bọn họ cho người đem “hàng” đến vài lò hỏa táng, cũng không để lại manh mối gì.
Vĩ ca tới bên Trương Chấn, hỏi :” Thiếu gia, bên Dương gia chúng ta nên ăn nói thế nào?”
Trương Chấn liếc mắt nhìn hắn, nói :” Nói Tư Vũ muốn phụng dưỡng gia gia, Dương lão gia cũng đồng ý, sau đó lão sẽ theo chúng ta về Hà Lan hưởng phúc. Một Dương Thiên Minh mà thôi, ở Dương gia cũng chẳng ra gì, cho dù biết rõ chúng ta đã làm gì lão bọn họ cũng không nói gì đâu . Những cái này còn cần ta phải dạy cho ngươi sao?”
“Vâng, ta đã rõ.” Vĩ ca mặc dù bên ngoài khen tặng, nhưng bên trong lại thầm thở dài. Thiếu gia này, chuyện khác thì khôn khéo vô cùng , duy chỉ có chuyện đụng vào Dương Tư Vũ thì lại ngu không ai bằng. Để cho Dương gia biết Dương Thiên Minh chết ở đây? Phiền phức rất lớn. Mặc dù lão không địa vị ở Dương gia, mặc dù Dương gia không để ý tới sự chết sống của lão, thế nhưng nếu Dương gia mà rõ chân tướng, khẳng định sẽ đục nước béo cò. Trương gia trước sự cố này sẽ đuối lý, về tình về lý đều phải nhịn đau mà bồi thường. Vốn Trương gia tiền lắm của nhiều, mất chút tiền cũng không vấn đề gì, nhưng hiện tại Trương gia vẫn chưa thuộc về Trương Chấn. Mặc dù trên danh nghĩa hắn là người thừa kế, thế nhưng được thế là có thể tung hoành không kỵ một ai sao ? Hiện tại có quyền lực của gia gia hắn đè nặng nên không ai dám nói , nhưng vạn nhất Trương Chấn ở đây rước lấy chuyện gì phiền phức, bị người trong gia tộc túm được đằng chuôi thì sợ rằng ngay cả tộc trưởng cũng bất lực.
Nhưng mà Vĩ ca hắn chỉ là bảo tiêu, không hề có quyền lực. Mặc dù hắn từng ám chỉ qua Trương Chấn, nhưng Trương Chấn căn bản là không nghe vào. Trong lòng Trương Chấn, chỉ có yêu cầu của Dương Tư Vũ. Cho dù là đắc tội với toàn bộ Dương gia, hắn cũng làm cho nàng.
Trương Chân vỗ ngực Vĩ ca, nói :” Ở đây giao cho ngươi, ta đi nghỉ một chút.”
Vĩ ca gật đầu nói :” Đã rõ , thiếu gia.”
Sau khi Trương Chấn lên lầu, Vĩ ca nhìn bãi uế vật dưới mặt đất một lúc, nhẹ nhàng thở dài, rồi tự mình dọn sạch sẽ. Mà một bảo tiêu khác không rời khỏi cánh cửa phòng ăn,không để cho bất luận một ai tiến vào đây. Bọn họ không thể để cho người nào bất kể là người trong nhà biết chuyện đã xảy ra, nếu như không khéo để người nhìn thấy, cũng chỉ có thể giết người diệt khẩu.
Dương Tư Vũ hình như thực sự đã mệt chết đi được, bước từng bước tập tễnh trở về phòng. Khi nàng đóng cửa lại, rốt cuộc nước mắt cũng đổ ra như ngựa không cương.
Nàng tựa đầu với lưng lên cánh cửa, nước mắt tựa như hồng thủy tràn qua đê, ào ào đổ xuống.
Khó chịu ? E rằng cũng có một chút, dù sao vừa rồi cũng là tự tay giết chính gia gia của mình, nói không có cảm giác gì thì đó là lừa người.
Hồi hộp sợ hãi sao ? Hình như cũng có một chút, dù sao đây là lần đầu tiên nàng hại người, lại là giết người, sao lại không khẩn trương , không sợ.
Hài lòng sao ? Hình như cũng có một chút. Nàng từng suy nghĩ về cái chết của Dương Thiên Minh rất nhiều năm, mà nạn nhân của bi kịch ngày hôm nay chính là Dương Thiên Minh, hơn nữa lại do chính tay nàng làm, chẳng lẽ không nên vui vẻ sao?
Còn có cảm giác gì nữa vậy ?
Không biết.
Hình như trong lòng có chút cô đơn, bay bổng. Phiêu đãng vô định. Lại như có vật gì mắc ở trong lòng, vô cùng khó chịu.