Đi tới trước cửa phòng tối kia, cửa phòng chỉ khép hờ chứ không khóa, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Vịt Bầu đang đứng phía sau cửa , thấy Nguyễn Thanh Ngữ đi vào đầu tiên là cười với nàng, rồi đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng. Trong phòng không có bật đèn, tối như hũ nút giơ tay không thấy năm ngón. Dựa vào ánh sáng lé loi từ ngoài phòng khách hắt vào, Nguyễn Thanh Ngữ mới nhìn thấy trước mắt một màn làm cho nàng giật cả mình.
Khoảng hai ba mươi quả cầu giống như là đạn từ bốn phương tám hướng hung hăng bắn hướng thẳng về phía chính giữa gian phòng, mà hơn nữa tốc độ nhanh đến mức hầu như không thể thấy được. Nguyễn Thanh Ngữ có thể tưởng tượng đến một khi bị những quả cầu này nện vào người, khẳng định rất đau, nếu không may mắn còn có thể bị bầm dập cả một mảng thịt.
Trong biển cầu di chuyển nhanh đến nỗi lưu ảnh khắp nơi, có một bóng người đứng sừng sững ngay ở giữa biễn cầu nhẹ nhàng chuyển động. Nguyễn Thanh Ngữ giật mình nhận ra Mười Một hiện còn đang bịt mắt, giờ phút này hắn hoàn toàn bỏ qua khả năng thị lực, chỉ dựa vào thính lực cùng cảm giác vượt xa người thường để đoán biết được phương hướng cầu đánh tới, từ đó tránh trước một bước. Hơn mười trái cầu từ bốn phương tám hướng đánh tới người Mười Một, nhưng hắn tựa như đã biết trước, căn bản không cần dùng mắt để nhìn phương hướng bị tấn công, hai tay vung múa trước người, thỉnh thoảng lại đá ra một cú. Mỗi một đấm hay đá đều nhất định đánh những trái cầu bay tới đem bắn ngược ra, không một quả cầu nào có thể đụng đến thân hắn.
Từ những quả cầu bị đánh văng càng xa, lực và tốc độ bọn chúng bắn ngược lại càng tăng đến kinh người, mà lực công kích và lực nảy càng tăng mạnh hơn nữa. Đến cuối cùng đã không còn nhìn ra được những khối cầu màu hồng này với đôi cánh tay kia nữa, mọi người trong sân chỉ còn nhìn đến một loạt dải màu hồng làm người ta loạn cả mắt và những tiếng va đập “bang bang bang bang” không ngừng vào cánh cửa.
Nguyễn Thanh Ngữ miệng há hốc quên cả khép lại, nàng lúc này đã hoàn toàn bị kinh sợ đến ngây ngốc. Từ trước đến giờ chưa bao giờ có thể ngờ độ cầu có thể đánh như vậy, mà kể cả có thể đánh như vậy cũng chỉ sợ không có ai làm nổi đi. Nhớ hồi trước, Vịt Bầu từng biểu diễn qua trước mặt nàng, lúc đó Nguyễn Thanh Ngữ đã cảm thấy Vịt Bầu vô cùng lợi hại rồi, cho dù cũng không kiên trì thêm mấy giây thì cũng đã bị cầu đánh phải, nhưng bản thân Nguyễn Thanh Ngữ ngay cả một giây cũng không chống đỡ nổi.
Nguyễn Thanh Ngữ đương nhiên cũng từng theo Vịt Bầu chỉ đạo chơi cái món độ cầu này. Những quả cầu này đem ép xuống nảy lên, một quyền đánh vô cũng đau cả nắm tay, hơn nữa lấy sức của nàng căn bản cũng không thể để mấy quả độ cầu này nảy quá cao, nếu không dù cho chỉ nảy đập phải chỗ nào đó, bắn ngược lại tốc độ cũng rất là kinh người. Nguyễn Thanh Ngữ còn nhớ, lúc trước bản thân đánh vào quả cầu này xong, nắm đấm vừa mới đánh quả cầu văng ra, quả cầu đã lập tức đàn hồi đánh về, cánh tay của nàng thậm chí còn không kịp thu về, độ cầu đã đập về nắm tay. Cái loại đau đớn này giống như là có người đem cây búa đập vào xương nắm tay mình vậy, đau đến nỗi nàng xuýt xoa không dứt, cho nên nàng mới bội phục Vịt Bầu, có thể trong dạng đau đớn như vậy kiên trì đến chục giây, hơn nữa tốc độ Vịt Bầu còn hơn nàng vô số lần. Thế nhưng so với tốc độ lúc này, nàng lại cảm thấy động tác của Vịt Bầu thong thả như rùa bò vậy.
Những quả cầu này là do Cuồng Triều đặc biệt chế tạo để Mười Một luyện tập, đều có lực nảy kinh người, càng đánh mạnh, tốc độ và lực bật lại càng kinh người hơn. Mỗi lần Mười Một chặn những quả cầu nảy bật ngược lại, Nguyễn Thanh Ngữ mơ hồ cảm giác được lúc độ cầu cùng nắm tay va chạm, ngay cả không khí cũng bị rung động một chút
Kinh ngạc, trừ kinh ngạc ra không còn từ nào khác có thể miêu tả tâm tình Nguyễn Thanh Ngữ lúc này. Cứ thử hình dung, trong sân độ cầu bay loạn xạ khắp nơi như sao xẹt, Mười Một cũng không nhìn thấy mấy quả cầu, nhưng hai tay bay múa bọc lấy thân thể, bảo vệ thân thể một giọt nước cũng không lọt, lại không có một quả cầu nào có thể đến gần hắn hơn nửa thước. Nếu như mà những quả cầu này có thể phát sáng, Nguyễn Kinh Ngữ sẽ còn kinh ngạc mà phát hiện, quanh thân Mười Một lúc này tựa như phát ra tia lửa, diễm lệ chói mắt.
Từ lúc Nguyễn Thanh Ngữ đi vào đã hơn hai mươi phút, động tác của Mười Một vẫn không chút nào chậm lại, mỗi một lần đưa tay tung chân đều như mây trôi nước chảy khiến người ta thưởng thức. Hơn nữa nhìn bộ dáng hiện tại hình như còn rất nhẹ nhàng, phảng phất chỉ cần hắn muốn là có thể ở chỗ này liên tục đánh tiếp một ngày một đêm. Nếu mà Lãnh Dạ lúc này ở đây, khẳng định sẽ phải hét lên biến thái. Với năng lực của Lãnh Dạ cao nhất cũng chỉ có thể kiên trì không đến mười phút, hơn nữa tốc độ so với hiện tại chỉ như rùa bò, Mười Một lại có thể trong biển cầu cường độ cao thế này kiên trì đến hơn hai mươi lăm phút hơn rồi.
“Thật là biến thái!” Vịt Bầu thật muốn mắng ra một câu, phải biết là khả năng của hắn cao nhất còn chưa có vượt qua hai mươi giây mà thôi.
Lại trải qua vài phút sau, Mười Một hình như đã đến cực hạn, trong động tác xuất hiện một chút không ổn, một viên độ cầu thừa dịp chui vào đập “phanh” một phát thật nặng lên lưng Mười Một, tiếng đập trầm nặng làm cho người nghe thấy khó chịu như muốn ho ra máu.
“Á!” Nguyễn Thanh Ngữ không nhịn kêu lên một tiếng, hai tay theo bản năng che miệng, mặt đầy vẻ lo lắng.
Trong sân, Mười Một bị một quả độ cầu đập một cú thật mạnh. Những quả độ cầu này lực va đập đã đạt tới mức kinh khủng hơn mấy trăm kí lô động lực, trong tình trạng động năng tích trữ và tốc độ cao như vậy đập lên trên thân thể con người, lực phát sinh không hề yếu hơn so với việc dùng chuỳ sắt nện lên phía sau lưng yếu ớt của con người, thế nhưng Mười Một chỉ giựt mình rồi cố gắng nhịn xuống. Thân thể của hắn, xương cốt và cường độ cơ thể khác xa người thường, lực va đập độ cầu khủng bố của độ cầu nếu mà đánh lên thân người khác, khẳng định kẻ bị đập sẽ lập tức phun máu, đồng thời cũng chịu nội thương, thế nhưng đánh lên trên thân thể của Mười Một, chỉ lại làm cho khí huyết của hắn nhộn nhạo một trận mà thôi.
Bất quá bởi vì bị quả độ cầu đập thân thể hơi hơi mất thăng bằng, cho nên toàn thân cũng bởi vậy mà chịu ảnh hưởng theo, còn lại hơn chục quả độ cầu bằng tốc độ mắt thường không thể nhìn rõ từ bốn phương tám hướng hung hãn lao đến đầu và thân thể hắn. Nếu mà là người khác chắc chắn sẽ bị rối loạn tay chân, nhưng mà Mười Một không chút kinh hoàng sơ ý nào, ngay trước khi độ cầu đến gần thân thể, nhanh chóng biến đấm thành chưởng, đem tất cả những quả độ cầu tốc độ mắt thường không nhìn thấy nổi vững vàng bắt hết vào lòng bàn tay, những quả độ cầu vốn còn đang nảy đánh lập tức dừng lại không chút động tĩnh. Chỉ trong chớp mắt, tất cả độ cầu quanh người Mười Một bị bàn tay hắn thu lấy lập tức dừng lại.
Thấy chiêu này, Vịt Bầu không nhịn nổi phải hít một hơi lạnh. Phương pháp xuất chiêu dùng lòng bàn tay thu lấy độ cầu này, Mười Một đã từng dùng qua trước mặt hắn, nhưng khi đó Vịt Bầu cũng không cảm thấy có gì không ổn. Cho đến tận sau này tự mình cũng thử một lần, hắn mới biết được sự khó khăn to lớn trong đó, chỉ sợ rằng so với dùng nắm đấm đánh những độ cầu này càng cao hơn nhiều.
Đấm và chưởng, diện tích chịu lực khác hẳn nhau. Trong tình trạng độ cầu đang vận động dữ dội như vậy đem bắt lấy, không chỉ riêng bàn tay bị đập cho tê dại, nếu không tốt còn có thể bị đập rách lòng bàn tay. Nếu như góc cánh tay quá thẳng, thậm chí còn có thể đập trực tiếp chấn động gãy xương cánh tay. Cho nên một chiêu này nhìn thì đơn giản, thực tế độ khó của động tác là phi thường cao, nhất là tình huống của Mười Một, những độ cầu này bất kể là tốc độ hay lực đạo đều đạt đến một mức độ kinh người, Vịt Bầu tin tưởng chỉ sợ cho dù là Lãnh Dạ với Hầu Tử cũng không dám khinh xuất đem tay đi chụp lấy. Mà trong đó điểm khó nhất chính là biến động thành tĩnh. Đem độ cầu đang chuyển động cực cao thu vào lòng bàn tay cho nó yên lại, vậy lực đập của nó đi đâu? Tất nhiên là truyền vào trong cánh tay, chẳng khác nào cả cái cánh tay hấp thu hoàn toàn cái lực đập kinh người của độ cầu đó. Nếu có người không biết rõ ràng tuỳ tiện mà làm, kết quả duy nhất chính là xương cánh tay vỡ vụn tại chỗ, cho dù là Lãnh Dạ hay Hầu Tử cũng không dám làm như thế. Chỉ sợ có mỗi cái gã quái vật có xương cốt và cường độ thân thể thần kỳ như Mười Một mới có thể làm dễ dàng như vậy mà thôi.
Mặt khác, Nguyễn Thanh Ngữ cũng đã hoàn toàn bị chấn kinh rồi. Nàng không phải là bị một chiêu biến động thành tĩnh cuối cùng đem doạ, bởi vì nàng cũng giống như Vịt Bầu trước đây, cũng không nhìn ra chi tiết bên trong, không biết thì không sợ, cho nên cũng không cảm thấy có cái gì không thích hợp, nhưng thật ra biểu hiện lúc trước của Mười Một đã doạ ngốc nàng rồi. Một người có thể trong tình huống bịt mắt lại ở trong biển độ cầu va đập tốc độ cao kiên trì lâu như thế, nàng tin rằng ngoài Mười Một ra chỉ sợ không bao nhiêu người có thể làm nổi. Mà trên thực tế quả thực cũng như vậy, bởi vì không ai mà bộ xương lại như Mười Một biến dị đến cường độ kinh người như thế, mà không có xương cốt như của hắn, ai cũng không bắt chước hắn nổi.
Độ cầu đánh phải cũng không đáng sợ, thế nhưng nếu mà quả độ cầu này đạt đến tốc độ khủng bố nhưng viên đạn thì sao? Cảm giác đó sẽ giống như đứng yên ở một chỗ vung nắm tay đánh một cái xe ô tô tốc độ cao đang lao tới vậy.
“Bộp bộp ... bộp!” Một đám tiếng vỗ tay kéo Nguyễn Thanh Ngữ từ trong khiếp sợ về hiện thực, trong tai vang lên tiếng Vịt Bầu la to: “Lão đại quá ngầu!”
Nguyễn Thanh Ngữ cười khổ một tiếng, ngầu? Cái từ “ngầu” không còn đủ để đánh giá biểu hiện vừa rồi của Mười Một, đó đã hoàn toàn vượt ra khỏi quan điểm thân thể của con người. Lặng lẽ nhìn gã nam giới đeo bịt mắt, khuôn mặt bình tĩnh đi tới, Nguyễn Thanh Ngữ biết chỉ sợ trên thế giới này không có ai có thể xuất sắc hơn hắn. Cho dù có kẻ mạnh hơn hắn nhiều, tuổi của hắn lại còn trẻ. Mới chỉ hai mươi tuổi đã đạt đến độ cao khủng bố như vậy, thế thì đến lúc ba bốn mươi thì sao? Sau bốn mươi thì sao? Đến lúc đó thì sẽ ra sao?
Kỳ thực suy nghĩ của Nguyễn Thanh Ngữ lúc này cùng mấy người trong Long Hồn có chút tình cờ mà trùng hợp, Long Hồn chính vì nhìn trúng tiềm chất to lớn của Mười Một, mới lần lượt mà nhường nhịn hắn, thậm chí âm thầm giúp đỡ. Bằng không một quả bom di động không hẹn giờ ở ngay bên cạnh, ai cũng đều ăn không ngon ngủ không yên
Kéo bịt mắt xuống, Mười Một hỏi Vịt Bầu: “ Ngươi luyện đến trình độ nào rồi?”
“Ặc,” Vịt Bầu gãi gãi đầu, xấu hổ nói: “Bật đèn mười tám giây, không bật đèn ngay cả nửa giây cũng không chịu nổi.”
“Luyện thêm vào, những quả độ cầu này có thể luyện khả năng nghe và phản ứng của ngươi, nếu như phải chiến đấu với súng sẽ giúp ích rất nhiều.”
“Biết rồi, lão đại, ta nhất định sẽ nỗ lực.” Vịt Bầu vẻ mặt sùng bái nhìn hắn, nặng nề gật đầu nói.