Sau một lúc lâu, Dương Tư Vũ mới mở hai mắt, run rẩy hỏi: “Phùng gia gia vì sao không chịu đi theo cùng chúng ta?”
Mười Một thản nhiên nói: “Lão không chết, Dương gia sẽ không ngừng truy đuổi.”
Dương Tư Vũ thút thít nói: “Nhưng mà ông ấy chết thì có ích lợi gì? Dương gia như thế nào có thể đuổi theo chúng ta. Không có Phùng gia gia, còn có ai có thể bảo vệ chúng ta?”
Mười Một trầm lắng một chút, nói: “Dương gia sẽ không truy đuổi các ngươi.”
Vợ chồng Dương Tử Nghiệp và Dương Tư Vũ sững sờ một chút, hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì là ta mang các ngươi đi.”
Vợ chồng Dương Tử Nghiệp không rõ Mười Một nói những lời này là có ý gì, trái lại Dương Tư Vũ phản ứng rất nhanh: “Bởi vì ngươi là người của Long Hồn?”
“Ừ”Mười Một nhẹ khẽ gật đầu. Còn có một điểm nữa, Mười Một cũng không muốn giải thích, Dương gia kỵ hắn không chỉ bởi vì hắn là người của Long Hồn. Quan trọng hơn là Mười Một đã từng một mình một ngựa tiêu diệt cả Trần gia. Trần gia cùng Dương gia thế lực cũng không yếu hơn là mấy, hắn đã có thể tiêu diệt Trần gia, đương nhiên cũng có thể tiêu diệt một cái Dương gia nữa. Huống chi nghe nói Mười Một cùng Long gia đi lại rất gần, cho nên Dương gia bất kể như thế nào cũng không bằng lòng đụng đến đại địch này. Vì thế Phùng Đán Toàn bất kể thế nào cũng phải làm liên lụy đến Mười Một. Không cần đến hắn ra tay, chỉ cần hắn lộ mặt đem người đi, Dương gia muốn phái người truy đuổi cũng phải suy nghĩ một chút tới việc có thể chịu đựng sự trả thù của Mười Một hay không. “Sát thần” cái danh hiệu này của Mười Một không tự nhiên mà có!
Dương Tử Nghiệp nhịn không được hỏi: “Bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Mười Một bình đạm nói: “Đến bến tàu Đông Hải sẽ có người đưa các ngươi đi nước ngoài.”
Dương Tư Vũ xen vào hỏi: “Ngươi không theo chúng ta đi sao?”
Mười Một sững sờ một chút, lại không có nói tiếp. Hắn chẳng muốn trả lời cái vấn đề ngu xuẩn này, nhưng Dương Tư Vũ thấy hắn không lên tiếng, tưởng là hắn đã cam chịu, mới cúi đầu nhỏ giọng nói: “Phùng gia gia cho ngươi chiếu cố chúng ta.”
Mặt Mười Một không chút thay đổi, nói: “Ta không có nghĩa vụ đó.”
Quả thật, Mười Một chịu mang người đi đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi. Nếu như còn muốn hắn cùng cả nhà bọn họ trốn ra nước ngoài, thật xin lỗi, hắn không có khả năng làm việc đó. Ra khỏi Trung Quốc, khắp nơi đều có thế lực của Ma Quỷ, Mười Một cũng sẽ không ngu ngốc mà đem mình ra trước nòng súng.
Mười Một mở miệng nói ra những lời này, không khí trong xe một lần nữa lại rơi vào trầm lặng. Vợ chồng Dương Tử Nghiệp không biết quan hệ của Mười Một và Phùng Đán Toàn, cũng chưa từng nghe Long Hồn là cái thứ gì, bọn họ chỉ đơn thuần cho rằng Mười Một cùng mấy dong binh đã chết kia đều là thủ hạ của Phùng Đán Toàn. Bây giờ ông chủ chết rồi, thủ hạ cũng không nghe lời nữa, lại muốn ném một nhà bọn họ mà bỏ chạy. Nghĩ đến chỗ này, trong lồng ngực Dương Tử Nghiệp dâng lên một nỗi đau buồn. Chủ chết thì chó chạy, trên đời này quả nhiên không có cái gì gọi là trung thành.
Dương Tư Vũ trái lại không nghĩ nhiều như cha của mình, nàng rõ ràng Mười Một và Phùng Đán Toàn gần như không có quan hệ gì cả, thậm chí hai người đã từng giao thủ trước mặt nàng. Nàng chỉ có một hy vọng đơn giản là Mười Một có thể thay thế Phùng Đán Toàn lưu lại bảo vệ một nhà nàng. Dù sao phụ thân cũng là người không có chủ kiến, mẫu thân cũng chỉ là tiểu nữ nhân bình thường, chính mình tuổi quá nhỏ lại không có kinh nghiệm xã hội, như vậy người một nhà rời xa quê hương đi tới nước khác, vạn nhất đụng phải chuyện gì sẽ bị người bắt nạt rồi.
Một người phụ nữ sống trong cô đơn và không có chỗ dựa dẫm, đều hy vọng có một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất đứng ra phụ trách bảo vệ nàng, cho nàng cảm giác an toàn, bảo vệ nàng khỏi bị người ức hiếp. Đấy là tâm tình của Dương Tư Vũ giờ phút này.
Nghĩ tới cái khí phách thiên hạ kia của Phùng Đán Toàn, nếu như là Phùng gia gia vẫn còn, trên đời này còn có ai có thể ức hiếp bọn họ nữa chứ? Suy nghĩ lại từ Phùng Đán Toàn chuyển tới trên người Mười Một, Dương Tư Vũ nghĩ tới Phùng Đán Toàn đã từng nói về sự tích anh hùng của Mười Một, lúc đó Dương Tư Vũ vẫn cho rằng Mười Một chính là Phùng Đán Toàn thứ hai. Phùng Đán Toàn là thuộc về bà nội, như vậy Mười Một có thể thuộc về mình hay không?! Tuy nhiên những chuyện sau đó xảy ra quá nhanh, làm đầu óc Dương Tư Vũ thiếu điều không xoay trở kịp. Lần đầu tiên gặp mặt, Mười Một và Phùng Đán Toàn đã đối mặt với nhau.
Rồi lần thứ hai gặp mặt, Mười Một trước mặt mình giết rất nhiều người, cho dù những người kia đều là người xấu. Nhưng mà điều đó cũng hù dọa Dương Tư Vũ không ít, báo hại mấy ngày gặp ác mộng rồi mới chuyển biến tốt hơn. Sau đó cả hai người cùng nhau đồng thời mất tích, tìm đâu cũng không thấy. Rất nhanh truyền đến tin tức Trương Đức Tài bị giết, Dương Tư Vũ còn chưa kịp ăn mừng đã nghe được tin mình phải tái giá với Trương Chấn. Ngay lúc đó, ngay cả ý định muốn chết Dương Tư Vũ cũng đã nghĩ đến. Chẳng lẽ trong lòng những người ở gia tộc, nàng thật sự ngay cả hàng hóa cũng không bằng, tùy tiện cũng có thể chắp hai tay dâng ra ngoài sao? Còn chưa kịp đau khổ, Phùng Đán Toàn lại đột nhiên xông vào cuộc sống của nàng, mạnh mẽ đem cả nhà nàng mang đi, cuối cùng lại trả giá bằng chính mạng sống của mình. Lúc mà Phùng Đán Toàn kêu Sở Nguyên là “Mười Một”, Dương Tư Vũ đã hoàn toàn tin tưởng, Sở Nguyên chính là anh hùng Mười Một trong câu chuyện mà Phùng Đán Toàn thường kể cho nàng.
Chỉ là chuyện xưa chung quy là chuyện xưa, Mười Một cũng không phải là anh hùng của Dương Tư Vũ.
Mười Một dùng giọng lạnh nhạt nói: “Ta không có nghĩa vụ đó”, những lời này đồng thời cũng giống như mũi kim châm thật sâu vào trái tim mềm yếu của Dương Tư Vũ.
Nhìn vào Mười Một đang chuyên chú lái xe, trong mắt Dương Tư Vũ hiện lên một chút mất mát và đau đớn, lặng lẽ trở lại ngồi xuống bên cạnh cha mẹ mình, người một nhà gắt gao ôm lấy nhau.
Có lẽ chỉ có người nhà, mới có thể cả đời không bỏ rơi nhau.
Ngày thứ hai, hơn 10 giờ sáng, một chiếc xe việt dã bị tàn phá kinh khủng đi ra khỏi đường cao tốc trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, sau đó nhanh chóng hướng bến tàu chạy tới.
Gần tới giữa trưa, bến tàu Đông Hải vẫn là một mảng ồn ào, một chiếc xe việt dã bị tàn phá chạy vào bến tàu chỉ làm người ta liếc mắt qua một chút, còn lại không hấp dẫn quá nhiều sự chú ý.
Mười Một tùy tiện chọn một góc, đem xe dừng lại. Ngay cả chìa khóa cũng không rút ra, hắn đã đưa cả nhà Dương Tư Vũ xuống xe. Chiếc xe này đã hoàn thành sứ mạng của nó, bởi vì xe cộ có vỏ ngoài biến dạng dễ làm người khác chú ý, với lại nó đã từng bị người của Dương gia nhìn thấy, cho nên Mười Một không có hứng thú đem nó đi. Còn nó sẽ rơi vào tay tên gia hỏa nào có vận khí tốt cũng không cần biết rồi.
Mang một nhà Dương Tư Vũ tùy tiện đi vào một tiệm cơm gọi qua loa vài thứ để ăn, lo lắng hãi hùng suốt đêm kèm theo cả buổi sáng chưa ăn gì, ba người bọn họ sớm đã rất đói bụng, đồ ăn mới vừa lên bàn đã khẩn trương gắp vào miệng. Mặc dù ăn rất nhanh, nhưng tư thế bọn họ ăn cơm vẫn còn rất thanh nhã, chỉ nhìn bọn họ ăn cũng là một loại hưởng thụ. Mặc dù ở Dương gia không được coi trọng, nhưng dù sao cũng là người đi ra từ đại gia tộc, trên người hoặc nhiều hoặc ít có một chút khí chất khác người thường.
Dương Tư Vũ ăn nhanh hơn bình thường một chút, nhưng cũng chỉ gắp từng chút một, miệng mở không quá lớn, tạo cho người ta một cảm giác dịu dàng ít nói. Bàn bên cạnh có vài đại hán uống bia bị mỹ mạo của Dương Tư Vũ khi ăn cơm hấp dẫn, thường thường hướng về phía bên này nhìn vài lần.
Cùng so sánh với Dương Tư Vũ, Mười Một đơn thuần là một con sói. Hơn nữa còn là một con sói sắp chết đói. Một bát gạo trắng vừa cầm tới tay, chỉ nghe đôi đũa “lách tách lách tách” vài cái là cái bát đã trơ tận đáy. Hơn nữa cơm vào miệng hắn cũng không thấy hắn nhai nhiều. Gần giống như ăn tươi nuốt sống, một ngụm nuốt xuống, nhìn vào đều làm cho người ta cảm thấy dạ dày căng ra.
Lúc bốn người ăn cơm được một nửa, từ ngoài cửa đi vào một người nước ngoài da trắng.
Tên ngoại quốc bề ngoài cao lớn mạnh mẽ, toàn thân cơ bắp giống như muốn phá vỡ quần áo, nhìn dáng người vai u thịt bắp thật hấp dẫn. Nhưng mà trời sinh hắn ngũ quan gian xảo, mắt nhỏ môi dày, đôi con ngươi màu xanh lục nhanh như chớp, di chuyển không ngừng, điều này làm cho người ta cảm giác người này rất đáng khinh.
Người nước ngoài vừa đến không vội vã tìm vị trí ngồi, mà là trước đánh giá khắp nhà hàng một vòng, tầm mắt rất nhanh rơi vào bàn của Mười Một. Sau đó đi thẳng về phía bọn họ.
Từ khi tên nước ngoài này vừa xuất hiện, Mười Một đã chú ý tới hắn rồi. Ngồi ở nơi này đều là người thường, đa số người ở đây đều có vẻ to con mạnh mẽ nhưng lại không có chút căn bản nào về võ công. Duy nhất có tên nước ngoài này, hắn vừa xuất hiện, Mười Một đã nhận ra hắn đã từng được huấn luyện quân sự chuyên nghiệp. Người từng được huấn luyện quân sự cùng người thường có khác biệt rất lớn ở nhiều phương diện, huống chi tên nước ngoài còn không biết ẩn giấu sát khí như có như không trên người mình, cho nên vừa xuất hiện đã bị Mười Một nhận ra. Lúc mà tên nước ngoài qua đây, Mười Một liền dừng bát đũa lại, nghiêng người lặng lẽ liếc xéo hắn.
Tên nước ngoài còn cách bàn năm, sáu bước liền dừng lại, hắn rõ ràng cảm giác được trên người Mười Một một sức ép tập trung lên mình. Hắn tin tưởng chỉ cần mình đi tới trước xa hơn một chút sẽ gặp công kích có tính chất hủy diệt. Gia đình Dương Tư Vũ cũng dừng động tác lại, một mặt đề phòng tên nước ngoài không mời mà tới này.
Tên nước ngoài da trắng hướng bọn họ cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết, rồi nói bằng tiếng Trung Quốc: “Bạn tốt,có thể quấy rầy một chút hay không?” Lúc nói chuyện, ngón tay tên nước ngoài làm ra một vài động tác nhỏ, người bình thường cho dù có thấy đi chăng nữa cũng không hiểu, lại càng
không có vài người nhàn rỗi đi chú ý đến tiểu động tác của người khác. Chỉ có Mười Một chú ý tới tên nước ngoài đang dùng thủ thế ám ngữ của dong binh. Tuy nhiên hắn từ đầu đến cuối không tỏ vẻ gì, thậm chí trong mắt một chút rung động cũng không có.
Dương Tử Nghiệp cau mày hỏi: “Ngươi có chuyện gì?”
Tên nước ngoài vội vàng lấy ra từ bên trong một hộp danh thiếp, nói: “Ta là người thăm dò của công ty giải trí ghi âm và ghi hình Vương Miện, ta nhìn vị tiểu thư này khí chất rất cao quý. Cho nên ta muốn hỏi một chút vị tiểu thư này có hứng thú hay không gia nhập công ty chúng ta?” Nói xong còn đem danh thiếp đưa tới.
Tờ danh thiếp thứ nhất là đưa cho Mười Một, nhìn thấy Mười Một không chút biểu tình tiếp nhận liền quay mặt đi. Tên nước ngoài mới nhẹ nhàng thở ra, cười một cái thật quyến rũ rồi lại đem danh thiếp chia ra cho ba người nhà Dương Tư Vũ. Ba người cha con họ Dương nhìn qua danh thiếp vài lần. Chỉ xem thấy trên mặt danh thiếp chia ra làm chữ Trung Quôc và chữ Đức Quốc,
Công ty giải trí ghi âm và ghi hình Vương Miện, phòng nhân sự, Lý Thuần Quang. Thì ra tên nước ngoài này cũng lấy cho mình một cái tên Trung Quốc nữa.
Dương Tử Nghiệp chỉ là nhìn qua vài lần, rồi nói: “Thật không phải, chúng ta không có hứng thú.” Tuy nhiên để giữ lễ phép, hắn đem danh thiếp đặt vào trong túi áo.