Nhân Gian Băng Khí

Chương 55: Lần đầu gặp Nguyệt Nhi

Trước Sau

break
Chiếc phi cơ tư nhân sau khi hạ cánh tại phi trường Las Vegas, Mười Một một mình bước xuống, những người còn lại thì vẫn đứng trên phi cơ, chờ nó khởi hành bay trở về.

Mười Một hai tay trống trơn không cầm theo một vật gì, thậm chí cả quần áo để thay đổi cũng không có. Trên người hắn chỉ có một cái thẻ ngân hàng mà “Ma Quỷ” đưa cho hắn, cần quần áo có thể tự đi mua.

Mười Một trực tiếp bước ra khỏi cổng, theo ước hẹn trước với thân chủ, hắn đi tới cây cột đá thứ ba bên trong đại sảnh. Tại đó có một phụ nữ chừng ba mươi tuổi đang đứng đợi, Mười Một xem qua tư liệu, nhận ra người phụ nữ này chính là quản lí của Âu Dương Nguyệt Nhi, Diệp Tử Mai.

Diệp Tử Mai nhìn chăm chăm vào cổng phi trường, vẻ mặt có chút lo lắng. Nàng nhìn thấy Mười Một đi tới, thần sắc không khỏi lộ ra vẻ chú ý.

Mười Một đi thẳng tới trước mặt nàng, hỏi: “Diệp tiểu thư?”

Diệp Tử Mai gật đầu, có chút nghi hoặc hỏi: “Mười Một?”

“Đúng, ta là Mười Một.”

Diệp Tử Mai đánh giá Mười Một từ trên xuống dưới, có chút khó tin nói: “Trời ạ, thì ra đệ nhất sát thủ nổi tiếng thế…”

Mười Một lập tức ngắt lời: “Diệp tiểu thư, coi chừng họa từ miệng mà ra.”

Diệp Tử Mai lè lưỡi nói: “Xin lỗi, nhất thời quá hứng phấn. Ta chỉ là không nghĩ tới ngươi còn trẻ như vậy, cũng đẹp trai như vậy, nhất thời đã quên lời nhắc nhở của tổ chức các ngươi”

“Được rồi.” Mười Một lạnh nhạt nói: “Chúng ta đi đâu?"

“Trước hết hãy gặp tiểu thư Nguyệt Nhi đi, để hai người làm quen một chút.”

Mười Một gật đầu nói: “Được.”

“Ma Quỷ” luôn nhắc nhở Diệp Tử Mai, Mười Một tên là Mười Một, trừ cô ta ra, kể cả Âu Dương Nguyệt Nhi trong đó, bất luận kẻ nào cũng không thể biết Mười Một chính là Băng sát thủ danh chấn phương Tây. Một khi có người thứ ba biết, “Ma Quỷ” sẽ không do dự mà lập tức dốc toàn lực truy sát Diệp Tử Mai.

Diệp Tử Mai đương nhiên biết “Ma Quỷ”, tại cả phương Tây, còn có Nam Phi, “Ma Quỷ” có thể nói là tổ chức ngầm lớn nhất. Một khi đắc tội với “Ma Quỷ” thì chẳng khác nào tự sát. Diệp Tử Mai còn chưa muốn chết, cho nên nàng biết, chuyện Mười Một là Băng sát thủ là một bí mật, cả đời nàng chỉ có thể giữ nó trong bụng mà thôi.

Chính vì Diệp Tử Mai không dám để người khác biết thân phận Mười Một nên mới một mình đơn độc tới đón hắn. Bên ngoài phi trường, Diệp Tử Mai đem tới một chiếc Lincoln, bởi vì không để lộ bí mật, cho nên hai người trong xe rất ít nói chuyện. Chỉ là Diệp Tử Mai tựa hồ rất tò mò về Mười Một, thỉnh thoảng lại liếc nhìn sang hắn. Mà Mười Một thì từ đầu đến cuối đều nhắm mắt lại, không nói câu nào.

Chiếc xe dừng ở trước cửa khách sạn Las Vegas, Diệp Tử Mai dẫn Mười Một lên gian phòng ở tầng trên cùng. Cửa phòng có hai hàng vệ sĩ đứng gác, nghe thấy tiếng bước chân, bọn họ đều lộ ra thần sắc chú ý, nhìn thấy là Diệp Tử Mai mới bình tĩnh lại, chỉ là vẫn nhìn chằm chằm vào Mười Một đang đi sau nàng.

Bốnvệ sĩ này Mười Một chỉ đảo mắt nhìn qua một cái, thầm đánh giá: bình thường, ngay cả một nửa của bọn Sa Tướng và Tri Chu cũng không bằng. Nếu Mười Một muốn giết bọn chúng, không cần đến một phút là có thể giải quyết toàn bộ.

Diệp Tử Mai trực tiếp đi tới của phòng, ấn chuông. Không cần đợi lâu, một phụ nữ chừng hai nhăm hai sáu tuổi, dáng người thon thả, bộ dáng có chút giống như nữ hài mở cửa phòng nói: “Diệp tiểu thư.” Mười Một đã xem qua tư liệu về nàng, nàng là trợ lý Âu Dương Nguyệt Nhi, Đới Linh.

Diệp Tử Mai hỏi: “Tiểu thư dậy chưa?”

“Âu Dương tiểu thư đã dậy, đang trang điểm.”

Diệp Tử Mai gật đầu, sải bước đi vào trong phòng. Mười Một cũng theo sát đi vào, lúc này, bốn vệ sĩ đồng thời ngăn hắn lại.

Mười Một chẳng thèm liếc mắt nhìn qua bọn chúng, thân thể hơi nghiêng đi, từ khe hở giữa hai vệ sĩ rất nhanh xuyên qua, bọn chúng còn chưa kịp phản ứng lại thì Mười Một đã xuyên qua lớp phòng tuyến mà đi vào bên trong.

Bốn vệ sĩ đồng thời lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức móc súng ra.

Lúc này thanh âm Diệp Tử Mai truyền đến: “Hắn vệ sĩ cận thân của tiểu thư mời tới.”

Bốn tên bảo tiêu nghe vậy mới hậm hực trở lại vị trí của mình, bất quá vẻ mặt đều có chút khác thường. Dù sao Mười Một cũng vừa dễ dàng xuyên qua phòng tuyến của bọn họ, khiến cho bọn họ có chút khó chịu.

Mười Một đi theo Diệp Tử Mai vào phòng, đi ngang qua chỗ Đới Linh, thấy tiểu cô nương này hai mắt mở to, tò mò nhìn Mười Một.

Gian phòng này rất lớn, hơn nữa lại có một loạt phòng nhỏ xung quanh. Đới linh đóng cửa lại rồi dẫn theo Diệp Tử Mai và Mười Một đi vào phòng chờ.

Nàng đứng bên ngoài một gian phòng và gõ cửa nói: “Tiểu thư, Diệp tiểu thư và vệ sĩ cận thân đã được mời tới.”

Trong phòng truyền ra một âm thanh trong trẻo: “Bảo bọn họ vào đây.”

Đới Linh mở cửa phòng, Diệp Tử Mai và Mười một lần lượt đi vào. Đây là một gian phòng ngủ, bày biện rất đơn giản, một chiếc giường lớn, một cái tủ, một chiếc bàn lớn, bên trên có đặt chiếc TV và bộ máy tính, bên cạnh là một chiếc bàn trang điểm. Lúc này, một thiếu nữ thân hình thon thả, da trắng như tuyết đang ngồi ở trước bàn trang điểm và để cho hai người phụ nữ trung niên trang điểm giúp. Bởi vì nàng quay lưng về phía cửa, Mười Một không thể nhìn thấy nàng hình dáng ra sao.

Mười Một rất nhanh nhìn thoáng qua khắp gian phòng một lượt, đoán định đây không phải phòng ngủ Âu Dương Nguyệt Nhi, gian này tất nhiên là phòng trống, được sử dụng làm phòng hóa trang tạm thời.

“Tiểu thư.” Diệp Tử Mai đi tới bên cạnh Âu Dương Nguyệt Nhi nói: “Mười Một tới.”

Âu Dương Nguyệt Nhi phất tay nói: “Biết rồi, để cho hắn đợi ở ngoài đi!”

Diệp Tử Mai trở lại bên cạnh Mười Một nói: “Mười Một, chúng ra đi ra ngoài trước.”

Mười Một gật đầu rồi đi theo Diệp Tử Mai trở lại đại sảnh, ngồi ở trên ghế sofa đợi Âu Dương Nguyệt Nhi. Đới Linh rót hai chén nước đưa cho Diệp Tử Mai và Mười Một, sau đó cũng trở lại trong phòng.

Chờ đợi người ta rất là mệt mỏi, chờ nữ nhân thì càng mệt, nhất là chờ nữ nhân đang trang điểm. Mười Một đợi gần một giờ, cửa phòng trang điểm cuối cùng cũng mở ra. Người đi ra đầu tiên là hai nhân viên hóa trang, các nàng cúi nhẹ người chào Diệp Tử Mai, sau đó mang theo hai cái túi trang điểm ra, khi đi ngang qua cũng không thèm liếc mắt nhìn Mười Một.

Lại đợi một hồi, Đới Linh mới cùng Âu Dương Nguyệt Nhi đi ra. Mười Một cho tới bây giờ mới chính diện nhìn thấy Âu Dương Nguyệt Nhi, nàng cao chừng mét bảy, tại phương Đông con gái như vậy xem như là cao. Tóc đen và dài, da trắng như tuyết có chút ánh hồng. Một cặp mắt trong veo như trăng rằm dưới hàng mi dài, chiếc mũi dọc dừa, cặp môi nhỏ nhắn hồng nhuận. Ngay cả Mười Một, kẻ luôn chẳng có cảm giác gì với phụ nữ cũng phải thở dài một tiếng, thật là một vưu vật chốn nhân gian, khó trách Mary phải thuê Vong Linh đi giết nàng. Lấy ngoại hình của mỹ nữ phương đông này ra đích xác có thể mê hoặc một lượng lớn nam nhân.

Âu Dương Nguyệt Nhi liếc mắc nhìn Mười Một, đi tới đại sảnh, ngồi xuống ghế sofa nói: “Chị Mai, người này chính là Mười Một mà chị nói?”

Diệp Tử Mai gật đầu: “Đúng vậy, từ nay trở đi hắn chính là bảo tiêu cận thân của tiểu thư. Mười Một, vị này chính là tiểu thư Âu Dương Nguyệt Nhi.

Mười Một gật đầu một cái, không nói gì thêm. Âu Dương Nguyệt Nhi thì chỉ liếc mắt nhìn Mười Một một cái khi vừa xuất hiện, sau đó thì chẳng thèm đảo mắt qua hắn nữa.

“Tuỳ tiện đi.” Âu Dương Nguyệt Nhi đứng dậy nói: “Việc này chị làm chủ, chỉ cần đừng làm trở ngại tôi là được.”

“Yên tâm đi, Mười Một là người rất nổi tiếng, hắn biết nên làm như thế nào.”

“Linh Linh theo ta ra thay quần áo, một lát nữa còn ra ngoài mua đồ.” Âu Dương Nguyệt Nhi bỏ lại một câu nói, sau đó quay trở lại phòng mình, Đới Linh nhanh chóng theo nàng đi vào.

Diệp Tử Mai có chút khó chịu nói: “Mười Một, ngươi không nên để ý, tiểu thư thường như thế này.”

Mười Một dựa nhẹ vào ghế sofa nói: “Nhiệm vụ ta chỉ là bảo vệ cô ấy, những việc khác không liên quan.”

break
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc